Bạc Cảnh Hiên đang nghĩ phải giảo biện như thế nào may là mẹ mình giải vây, gấp không chờ nổi gật đầu:
“Đúng vậy ông.
Người cháu yêu là Hân Đồng, muốn cưới cũng là Hân Đồng.
Một năm nay cô ấy không ở bên cháu, ngày nào cháu cũng nhớ đến cô ấy.
Có thể do cháu quá nhớ cô ấy trong một lần uống say nhận nhầm Lê Tiêu Tiêu thành Hân Đồng, kết quả…”
Bạc Cảnh Hiên tỏ ra hối hận không kịp, cảnh đó kỹ năng diễn xuất của anh ta quả là xuất sắc, “ Sau này Tiêu Tiêu đã cuốn lấy cháu.
Cô ta uy hiếp cháu, nếu như không tiếp tục qua lại cùng cô ta, cô ta sẽ kiện cháu, còn ép cháu chia tay với Hân Đồng.
Cháu không còn cách nào, chỉ có thể tiếp tục ở bên cạnh cô ta.
Tối nay cũng là cô ta chủ động dụ dỗ cháu.
Thật đó, ông nội.
Bạc Tu Duệ càng nghe sắc mặt càng tệ, khá lâu sau ông ta thở dài nói : “ Sao cùng một cha mẹ sinh ra, lại có sự khác biệt lớn như vậy Hân Đồng đứa bé này lương thiện như thế, nhân phẩm tốt như thế, cô ta là em gái mà chao ôi thôi bỏ đi bỏ đi.
Lần này tạm thời tha thứ cho mày.
Mày thật là vô dụng, đường đường là con cháu Bạc gia lại để một đứa nha đầu uy hiếp nói ra ngoài không sợ người ta cười vào mặt hay sao, lập tức cắt đứt với người đàn bà đó.
Còn việc cô ta uy hiếp mày để tao thay mày giải quyết.”
“Cháu biết rồi.” Bạc Cảnh Hiên vội vàng bò lên khỏi đất, chạy đến trước mặt lão gia giống như tay sai, đấm lưng cho ông ta, “Cảm ơn ông nội”
Trình độ nịnh nọt của Bạc Cảnh Hiên đúng là hạng nhất rồi, cũng bởi vì cái kỹ năng suất sắc này mà cho dù năm đó anh ta có không cẩn thận đánh chết anh trai cùng cha khác mẹ của mình, lão gia cũng chỉ lạnh lùng một hồi.
Sau đó vẫn để anh ta trở lại vị trí giám đốc của nhà họ Bạc, đồng thời cũng không hoàn toàn từ bỏ anh ta.
“Đừng vội cảm ơn quá sớm” Bạc Tu Duệ không vui liếc anh ta một cái, “Hôm nay mày làm náo loạn như vậy, bên phóng viên đó sẽ không tha thứ cho mày.
Trên tin tức ngày mai nhất định sẽ đưa tin không kiêng nể gì, ta xem đến lúc đó mày làm sao tìm cách kết thúc trong ngày, Hân Đồng cũng sắp ra rồi, lỡ như truyền đến tai nó chẳng phải muốn làm tan nát trái tim của đứa bé này hay sao.”
Bạc Cảnh Hiên biết rằng việc Lê Hân Đồng được ra tù sớm nhất định không dấu được Bạc Tu Duệ, nếu như chuyện hôm nay bị Bạc Diễn Thần giành mách lẻo trước một bước, vậy anh ta nhất định không gánh nổi.
Cái gọi là ra tay trước thì chiếm được lợi thế, ra tay sau thì gặp phải tai ương.
“Ông nội, thật ra vài ngày trước Hân Đồng
đã ra ngoài rôi.
Bạc Tu Duệ nhìn đứa cháu như không thể tin được, “Cái gì chuyện Hân Đồng ra ngoài từ khi nào mày sao lại không nói sớm.”
Nghĩ một hồi lại cảm thấy chỗ nào không đúng, đập mạnh tay vào bàn, phẫn nộ nói:
“ Cái đồ vô liên sỉ nếu mày sớm biết Hân Đồng đã ra ngoài, sao hôm nay vẫn còn ở chung một chỗ với cô gái Lê Tiêu Tiêu kia, tao thấy mày chính là bản tính không đổi mày có phải muốn khiến tao tức chết mới vui hay không.
Quỳ xuống.”
Ngô Mỹ Tư cũng nhìn con trai mặt đầy kinh ngạc, tại sao chuyện quan trọng như vậy cũng không nói với người làm mẹ như bà ta.
Tiểu tử này cánh cứng rồi hay sao.
Bạch Cảnh Hiên đã lường trước được lão gia nhất định sẽ nổi giận,giả vờ sự hãi một chút rồi quỳ gối bên cạnh chân ông ấy, “ Ông nội, hãy nguôi giận chuyện này đúng là lỗi của cháu.
Hân Đông được thả ra trước, cô ấy cố ý không nói với cháu, một mình đi về mà, đúng lúc đụng phải cháu và Tiêu Tiêu đang ở với nhau.
Kết quả là cô
ấy tức giận liền muốn chia tay với cháu, cháu cầu xin thế nào cũng vô dụng, vốn dĩ cháu định đợi vài ngày sau khi cô ấy nguôi giận, tự mình đến trước cửa nhà cô ấy xin lỗi.
Nhưng làm sao mà biết được, trong bữa tiệc tối nay cháu lại nhìn tháy cô ấy ở bên cạnh tiểu thúc, hai người họ dường như rẳt thân mật”
Lượng thông tin quá lớn, Bạc Tu Duệ trong chốc lát không có cách nào tiêu hóa hết.
Nhưng hai từ tiểu thúc ông ta nghe vô cùng rõ ràng.
“Cháu nói cái gì tiểu thúc là A Diễn có phải không” Bạc Tu Duệ hỏi một câu thăm dò.
Ông ta không rõ tại sao Bạc Diễn Thần lại cùng xuất hiện với Lê Hân Đồng.
Đây hoàn toàn là người ở hai thế giới, nếu như nói thẳng ra thì vốn dĩ hai người này không quen biết nhau.
“Hừ, chính là chú ấy.” Bạc Cảnh Hiên gật gật đầu, “Ngay khi cháu nhìn thầy cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi hai người họ sao có thể ở bên cạnh nhau.”
Lúc Bạc Tu Duệ nghe được từ này, hơi
nhíu lông mày, “Cùng nhau tham gia buổi tiệc không thể chứng minh được gì.
Lúc Hân Đồng ngồi tù, A Thần vẫn chưa quay trở về.
Hai người họ vốn dĩ không biết nhau.
Chưa kể Hân Đồng mới ra tù vài ngày, sao có thể cùng A Thần có cái gì chứ mày đừng nói lung tung.”
Bạc Cảnh Hiên dẹt miệng ra, “ông nội, cháu lúc đầu cũng nghĩ như ông.
Nhân phẩm của Hân Đồng cháu rất tin tưởng, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện phản bội sau lưng cháu.
Vì thế cháu đã kéo cô ấy đến một bên để hỏi, nhưng mới vừa nói được vài câu, chú đã không phân biệt phải trái đúng sai mà qua đánh cháu, suýt nữa thì cháu đã bị nghẹt thở.
Ông xem, bây giờ trên cổ cháu vẫn còn vết bóp đây.”
Bạc Cảnh Hiên chỉ vào vết thương trên cổ, dáng vẻ vô cùng uất ức.
Ngô Mỹ Tư xông lên ôm lấy đầu con trai nhìn trái nhìn phải, “Trời đất bố ơi, bố nhìn mà xem, khiến cái cổ của Cảnh Hiên thành ra như vậy Ạ Thần này có phải bị điên rồi không chú ấy có phải muốn lấy mạng của Cảnh Hiên không, chú ấy làm chú như vậy sao
Bạc Tu Duệ nhìn thoáng qua Bạc Cảnh Hiên, vết thương trên cổ thực sự rất sâu.
Nếu như thực sự do Bạch Diễn Thần bóp.
Vậy chuyện này….