Lê Hân Đồng bị đánh đến trước mắt mọc sao trời, môi lưỡi người đàn ông bắt đầu gặm cắn cổ, bờ vai thơm của cô, bàn tay to ở khắp thân thể uyển chuyển của cô mà du tẩu.
Lê Hân Đồng cảm thấy một trận kinh tởm xông lên não.
Cô muốn nôn, muốn kêu to lên, nhưng miệng bị Bạc Cảnh Hiên chặn lại, một chút âm thanh cũng không phát ra được.
Bai một tiếng tiếng thắt lưng bị mở ra.
Đầu tim của Lê Hân Đồng run lên, nước mắt của sự sỉ nhục không ngừng rơi xuống : “Bạc Diễn Thần, cứu em mau đến cứu em.” Trong lòng
cô đang gào thét.
Đúng lúc Bạc Cảnh Hiên muốn xé quần trong của cô ra, cửa bùm một tiếng bị người từ ngoài đạp ra.
vẫn chưa đợi hai người phản ứng kịp, bang một tiếng mặt của Bạc Cảnh Hiên thật mạnh ăn một đấm , anh ta bị đau buông Lê Hân Đồng ra.
Quay đầu đối mắt với đôi con ngươi khát máu của Bạc Diễn Thần.
“Tiểu tiểu thúc.” Bạc Cảnh Hiên chột dạ cúi đầu không dám nhìn Bạc Diễn Thần.
“Súc sinh đừng gọi tôi là tiểu thúc, cậu không xứng.” Bạc Diễn Thần nhìn thấy y phục của Lê Hân Đồng không
chỉnh tề, tức khắc lửa giận tăng vọt, một phát bóp lấy cổ của Bạc Cảnh Hiên, “Tên cầm thú không phải đồ vật, tao giết chết mày.”
Sức lực của Bạc Diễn Thần rất lớn, Bạc Cảnh Hiên bị anh bóp cổ áp lên tường, cả người bị nâng cao lên, cơ hội để kêu cứu cũng không có.
Lúc đầu hai chân anh ta còn đạp, dần dần sắc mặt bắt đầu phát xanh, nhãn cầu đều lồi ra.
Lê Hân Đồng sợ xảy ra mạng người, yếu ớt gọi: “Bạc Diễn Thần bỏ anh ta ra đi, đừng làm bẩn tay anh.”
Âm thanh của vơ khiến lí trí của Bac
Diễn Thần trở lại, anh buông tay, Bạc Cảnh Hiên giống như một vũng bùn từ trên tường chầm chậm trôi xuống cuối cùng ngã ở dưới đất.
Bạc Diễn Thần quỳ xuống bên cạnh tiểu thê tử ôm cô vào lòng: “Đồng Đồng, em sao rồi.”
Lê Hân Đồng dựa vào trong lòng Bạc Diễn Thần khóc nấc lên: “Sao bây giờ anh mới tới, hu hu hu em tưởng là, tưởng là hu hu hu.”
Nghe thấy tiếng cô khóc, tim của Bạc Diễn Thần đều vỡ luôn rồi, không ngừng hôn trán cô, “Anh xin lỗi, là anh đến muộn, làm em chịu khổ rồi.
Có bị thương ở đâu không?”
Lê Hân Đồng bạt mạng mà lắc đầu: “Không có, may là anh đến kịp thời.
Em muốn rời khỏi đây.”
“Được, chúng ta về nhà.” Bạc Diễn Thần cởi áo khoác mặc lên người cô che lấp đi chỗ lễ phục bị rách.
Sau đó ôm cô lên, đi ra ngoài.
Vừa đến cửa, đúng lúc gặp phải Cảnh Hạo Hiên.
“A Thần, đây là có chuyện gì.”
Cảnh Hạo Nhiên là một người thông minh, hình thấy đầu tóc của Lê Hân Đồng rối loạn, quần áo không chỉnh tề, cả mặt đều là vết nước mắt, đại khái đoán được phát sinh chuyện gì.
“Không có thời gian giải thích, cậu yểm hộ bọn tôi đi từ cửa khác, không thể để người khác nhìn thấy.” Chỗ sảnh người rất nhiều, còn một đống phóng viên, tuyệt đối không thể để người khác nhìn thấy bộ dạng này của Lê Hân Đồng đi ra.
Khách sạn đảo mặt trăng là sản nghiệp của Cảnh thị, ở địa bàn của Cảnh Hạo Nhiên phát sinh loại chuyện này, sự phẫn nộ kinh ngạc của anh cũng không kém gì Bạc Diễn Thần.
“Được, đi theo tớ.” Cảnh Hạo Nhiên thông thuộc địa hình mang hai người đường mà không ai biết.
Ba người vừa rời đi, Lê Tiêu Tiêu từ trong cửa an toàn của cầu thang bộ đi ra.
Vừa rồi cô ta vẫn luôn đi theo đằng sau Bạc Cảnh Hiên, tận mắt nhìn thấy anh ta kéo Lê Hân Đồng vào trong phòng.
Nhưng cô ta cố ý không lên tiếng, ở bên ngoài cửa nghe trộm một lúc mới bảo phục vụ đi thông báo Bạc Diễn Thần.
Cô ta muốn đợi hai người họ thực hiện đến một nửa mới để Bạc Diễn Thần đến bắt gian.
Như vậy Lê Hân Đồng chắc chắn sẽ bị Bạc Diễn Thần từ bỏ.
Vốn dĩ, cô ta kế hoạch rất tốt, nhưng
không nghĩ rằng Bạc Cảnh Hiên lại vô dụng như thế, làm nửa ngày vẫn chưa vào chủ để, đáng đời bị Bạc Diễn Thần làm ngừng giữa bữa ăn.
Lê Tiêu Tiêu trong lòng tức giận Bạc Cảnh Hiên nói với cô ta chỉ là chơi chơi.
Còn muốn đợi Lê Hân Đồng ra tù thì cắt đứt với cô ta.
Lê Tiêu Tiêu tức đến suýt nữa chạy vào đâm chết tên đàn ông vô tình vô nghĩa ấy..