Khẩu khí của Lâm Tuyết Nhi ngạo mạn, trong mắt cô ta cái cô Lê Hân Đồng ăn mặc bình thường này căn bản không có tư cách mặc lễ phục đắt giá như vậy.

Càng đừng nói bộ lễ phục này là chủ tịch đích thân chọn.
Vốn dĩ, là quản lý phòng hành chính, mỗi lần Bạc Diễn Thần đi ngoại giao cần bạn lữ đều để cô ta đi cùng.
Nguời ở công ty đều ngưỡng mộ đây là vinh hạnh vô thượng.
Lâm Tuyết Nhi tự luyến nghĩ là Bạc Diễn Thần có ý với cô ta, nếu không, công ty có nhiều phụ nữ xinh đẹp như thế, tại sao nhất định chọn một người
thiếu phụ đã li hôn.
Bạc Diễn Thần trẻ tuổi triển vọng, trừ có đứa con trai năm tuổi ra cái khác thật sự hoàn mỹ vô khuyết.

Lâm Tuyết Nhi bắt đầu hoang tưởng, nếu như cô ta với Bạc Diễn Thần có thể phát triển thêm một bước thành quan hệ tình nhân, thậm chí thành phu nhân chủ tịch, vậy thì có hưởng không hết vinh hoa phú quý.
Cho dù làm không được phu nhân, làm một tình nhân ngầm cũng tốt hơn bây giờ cả ngày mệt chết mệt sống mới kiếm được ít tiền lương, còn không đủ cô ta mua một cái túi xách.
Nhưng Lê Hân Đồng vừa đến một
ngày, liền cướp đi vinh hạnh vốn thuộc về cô ta.

Chỉ là một trợ lí nhỏ nhoi dựa vào gì, không có bối cảnh, nghe nói còn ngồi tù ra hừ, không biết tiểu yêu tinh này cho Bạc Diễn Thần hạ cổ gì.

Đây còn chưa tính, lại còn bắt cô ta tự mình đưa lễ phục qua, hừ cái giá to nhỉ.

Nếu như Nhuế Văn Đào không nói đây là ý của chủ tịch cô ta nhất định để Lê Hân Đồng tự đến lấy.
Tâm tình cứ bất mãn như thế, trong tích tắc khi Lâm Tuyết Nhi nhìn thấy cửa hàng chuyên bán đồ gửi lễ phục đến lên đến cực điểm.

Đây là bộ lễ phục đắt nhất của tập đoàn Red mới ra trong năm nay.

Cô ta đã sớm mơ ước, bộ lễ phục này đừng nói là mặc chỉ sờ thôi cô ta cũng có thể hưng
phấn mấy ngày.
Người phụ nữ thân phận thấp kém Lê Hân Đồng này làm sao xứng được với thân trang phục này, lúc trước cô ta đi cùng Bạc Diễn Thần đến những nơi quan trọng cũng đều không được mặc trang phục cao cấp như thế.
Tức về tức, nhưng Lâm Tuyết Nhi cũng không dám phản kháng lại mệnh lệnh của Bạc Diễn Thần.

Trên đường đến cô ta trù mắng cả đường, nhưng tâm tình cũng không cỏ chút biến chuyển tốt.
Lê Hân Đồng không hiểu Lâm Tuyết Nhi, tự nhiên không biết nội tâm cô ta nghĩ gì, cộng thêm vừa gặp Mão Dục
thái độ cũng không tốt, nghĩ rằng do là mình mới tới, không hề cảm giác được địch ý nồng nặc của Lâm Tuyết Nhi.
“Quản lý Lâm yên tâm, tôi sẽ cẩn thận.

Nhất định không làm hỏng lễ phục.”
Lâm Tuyết Nhi thấy cô thái độ thành khẩn, cũng khó tìm ra chỗ để bắt bẻ,
“Biết là tốt.

Tiệc tối kết thúc nhớ để lại nguyên hộp đến phòng hành chính.”
Sau khi Lê Hân Đồng đáp ứng một tiếng, Lâm Tuyết Nhi đặt hộp lễ phục ở trên bàn, dẫm lên giày cao gót đát đát đát quay người cao ngạo rời đi.
Lê Hân Đồng mở ra hộp lễ phục, ngây người trong giây lát.

Đây đây không phải vừa rồi cô ở máy tính của Bạc Diễn Thần nhìn thấy cái thiết kế tuyệt nhất đó sao.

Bộ lễ phục này không phải anh nói tháng sau bán ra sao, sao bây giờ lại để cô mặc rồi.
cùng.
Mỗi người phụ nữ lúc nhìn thấy quần áo đẹp, tâm tình đều sẽ vui vẻ, Lê Hân Đồng cũng không phải ngoại lệ, đặc biệt bộ lễ phục này còn là màu rượu sâm banh cô thích nhất, kiểu dàng cũng thích hợp với hình tượng khí chất của cô.
Buổi tối thật sự mặc bộ lễ phục này sao? Trong lòng cô có chút tiều kích động
Nhưng đầu tóc của cô, cô sờ đến tóc ngắn đến vành tai, cả người đều không ổn rồi.

Ay, vốn dĩ cô có một đầu tóc dài đến eo mềm mượt dày dậm như tảo biển người người

ngưỡng mộ.

nhưng một năm trước khi cô vào tù, tóc dài bị vô tình cắt ngắn rồi.

Vì chuyện này cô còn đau lòng một đoạn thời gian dài .
Nhìn xem, vì loại tra nam như Bạc Cảnh Hiên thật không đáng.

Bỏ đi, nghĩ việc không vui làm gì, không phải nói bắt đầu cuộc sống mới sao?
Chuông tan làm của công ty kêu ròi, mà phần báo cáo này vẫn chưa viết xong.
Lê Hân Đồng nhìn màn hình máy tính một cái, lại nhìn lễ phục một cái, nghĩ một lúc, vẫn là ngày mai làm báo cáo đi.

Tham gia tiệc tối này càng quan trọng hơn.
Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, vừa ra khỏi cửa, điện thoại đột nhiên kêu.
Là Nhuế Văn Đào gọi đến, nói cô xuống tầng, đi trang điểm và làm tóc.
Lê Hân Đồng bị Nhuế Văn Đào đưa đi phòng làm việc của Co Co.

Co Co là nhà trang điểm nổi tiếng nhất thành tây, tạo hình thông qua tay anh ta.

Thường có thể từ tạo hình hủ bại biến hóa thần kì, người đến chỗ anh ta làm tạo hình nườm nượp không ngớt, thậm chí có người còn từ tận nước ngoài xa ngàn dặm nghe danh mà tới, chỉ vì để Co Co thiết kế cho một tạo hình thích hợp bản thân.
Cho dù thân phận cao quý hay không,
đến phòng làm việc của anh ta bắt buộc phải hẹn trước một tuần, thậm chí là sớm hơn.

Có thể làm cho Co Co có ngoại lệ, Bạc Diễn Thần người này thật sự không đơn giản.

Trong phòng làm việc của Co Co, hai người đàn ông ngồi mặt đối mặt, cả phòng xung quanh là khói thuốc.
“A Thần, rốt cuộc là người tôn quý nào, chỉ đích danh tôi làm tạo hình.

Cậu không biết chứ, kiểu làm tạo hình nhỏ nhoi này đều là trợ thủ của tôi làm.”
Bạc Diễn Thần không thèm liếc anh ta một cái:
“Đâu ra nhiều lời thừa thãi như vậy, tôi đến đây là cho cậu mặt mũi.”
“Ôi trời, cái gì gọi là cho tôi mặt mũi, rõ ràng là tôi cho cậu mặt mũi được không?” Co co tức đến suýt nữa nhảy trên sô pha, “Không nói trước đã đến chỗ này của tôi thì thôi đi, còn bắt lão tử tự mình động đao, dựa vào cái gì cậu biết tôi bận lắm, còn rất nhiều khách hàng đang xếp hàng nữa.:
Bạc Diễn Thần cười một tiếng:
“Không biết là ai oán trách với tôi, lâu rồi không cùng tôi hội hợp.

Sao hôm nay tôi tới cậu lại không vui vẻ rồi.
Nếu như cậu đã bận như thế, vậy tôi đi trước.”
“Được rồi, được rồi.

Tôi không nói lại cậu.” Co Co lười đấu võ mồm với anh, “Nói đi, muốn tôi làm tạo hình cho ai?”
Co Co rất hiếu kỳ người phụ nữ nào khiến Bạc Diễn thần xem trọng như vậy, còn đích thân qua đây một chuyến.
“Chị dâu của cậu.” Bạc Diễn Thần không nhanh không chậm nôn ra ba chữ..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play