không mặt của Bạc Diễn Thần tối sầm không thể tưởng tượng nồi.
Người phụ nữ này từ khi nào trở
nên lý trí như vậy, cô gái nhỏhở một chút liền nũng nịu, chơi xấu anh ấy đi đâu rồi.
Mặt Bạc Diễn Thần khó chịu cầm lấy bức vẽ, nhìn rồi nhìn, trong ánh mắt dần dần sáng lên.
Vài năm không gặp, kỹ năng thiết kế của cô gái nhỏ này tiến bộ rất nhiều, quả là không thể so sánh nồi.
Những tác phẩm trong quá khứ của cô ấy đã khiến người ta khen ngợi vô cùng, cô ấy bây giờ, tích lũy nhiều năm tháng trong các tác phẩm, phong cách vẽ thuần thục có kinh nghiệm, đồ thiết kế ra
càng có gu.
Nhưng mà anh ấy luôn cảm thấy đồ Lê Hân Đồng thiết kế ra so với năm năm trước dường như thiếu đi thứ gì đó.
Lê Hân Đồng thấy anh ấy rất lâu không trả lời, sự tự tin ban đầu cô ấy dần dần tan biến, “Sao vậy có phải tệ lắm không?”
Bạc Diễn Thần ngẩng đầu nhìn cô ấy, hỏi ngược lại: “Em cảm thấy rất tệ sao?”
“Em” Lê Hân Đồng không dám nhìn vào mắt anh ấy, “Em cũng
không biết.”
“Trong thiết kế của em giống như thiếu đi một thứ.
Em biết là cái gì không?” Bạc Diễn Thần hỏi.
Lê Hân Đồng nghĩ nửa ngày mù tịt lắc đầu.
“Tự tin.
Thứ em thiếu chính là sự tự tin.
Dẫn đến bản vẽ thiết kế của em luôn thiếu đi chút nhiệt.” Bạc Diễn Thần nói, “Em có biết hay không, thiếu đi sự tự tin là vết thương trí mạng lớn nhất cảu một nhà thiết kế.
Anh không biết vài năm nay bản thân em đã xảy ra chuyện gì khiến em trở nên
không còn tự tin vào bản thân như thế.
Nếu như anh không đoán sai, lúc mỗi lần em đặt bút xuống đều nghĩ rất nhiều những thứ không nên nghĩ, đến mức mà hạn chế sự huy trình độ tốt nhất của mình.
Đương nhiên bàn thiết kế của em vẫn có trình độ vô cùng chuyên nghiệp.
Nhưng mà với trình độ của em, em vẫn cỏ thể làm tốt hơn không phải sao?”
Lê Hân Đồng ngẩn ngơ rồi từ từ ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt kính phục nhìn Bạc Diễn Thần.
Người đàn ông này lại cỏ thể trong chốc lát đã nói ra được
những điều khiến cô bận tâm bấy lâu nay, nghĩ mãi mà không có cách giải quyết.
Từ khi tốt nghiệp đại học đến đi vào công ty của bố cô làm công việc nhà thiết kế.
Sam phẩm cô ấy thiết kế ra luôn không đạt được hiệu quả với sự mong đợi của chính mình.
Cho dù sản phẩm rất tuyệt vời so với đa số các nhà thiết kế, sản phẩm của cô ấy vẫn thuộc trong các tác phẩm có giá trị lớn, nhưng cô ấy lại luôn không hài lòng, luôn cảm thấy thiếu đi chút gì đó.
Vi thế cô ấy không ngừng thay đổi, kết quả vẫn không hài lòng.
Điều làm cô ấy khó chịu nhất là, cô ấy luôn tìm không được điểm mấu chốt.
Lời nói của Bạc Diễn Thần vừa rồi như giúp cô tỉnh ngộ khiến cô sáng tỏ thông suốt.
Đích thực thiết kế của cô ấy thiếu đi sự tự tin.
Trong trường đại học, cô ấy đối với thiết kế của bản thân rất có lòng tin, hạ bút rất táo bạo.
Các sản phẩm đoạt giải thưởng dường như đều đến từ thời đại học.
Sau khi đi làm, bố cô vì mưu cầu lợi nhuận, mỗi lần đều dặn dò cô ấy, trang phục thiết kế phải theo thị trường, không cần đồ có nhiều cá tính.
Có lúc, thậm chí bắt cô bắt chước theo tác phẩm của nhà thiết kế nổi tiếng, đi thiết kế hàng nhái.
Điều này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến trí tưởng tượng của cô ấy khi thiết kế.
Trong một tác phẩm nếu như thiếu đi thứ thuộc về cá tính riêng của nhà thiết kế, đi theo đám đông một cách mù quáng, cuối cùng đồ thiết kế ra nhất định là không có khí chất.
Lê Hân Đồng rất chán ghét cách làm này của bố mình, từ lúc bắt đầu, cô ấy đã hơn một lần nhắc bố, nhưng ông lại chửi cô không biết mở mang đầu óc, còn nói cần nhiều cá tính làm cái gì, trang phục của cô ấy thiết kế cho mọi người mặc cũng không phải cho mình mặc.