Sau chuyện này Lê Hân Đồng rút kinh ngiệm xương máu, đúc kết ra được bài học xương máu.
Đàn ông mà nói với phụ nữ: Anh sẽ không làm gì với em.
Thật ra ý ngầm chính là, anh muốn làm gì em.
Sáng sớm, những tia nắng đầu tiên chiếu vào trong căn phòng.
Lê Hân Đồng thức dậy với tiếng chim hót líu lo.
Dụi đôi mắt đang ngái ngủ, thứ đập vào mắt cô chính là chiếc đèn chùm pha lê sang trọng trên trần nhà, lúc đó cô mới nhận ra mình đang ở trong phòng riêng VIP của biệt thự.
Sơn trang vào sáng sớm, không khí rất trong lành.
Lê Hân Đồng nằm trên giường, qua cửa sổ
kính lớn từ trần đến sàn nhìn thấy có vài chú chim màu lông sặc sỡ ở cửa sổ, thò đầu nghịch ngợm dùng chiếc mỏ nhỏ mổ cành lá sắp chạm vào bệ cửa sổ.
Thật giống với cảnh tượng hoa thơm chim hót.
Lê Hân Đồng muốn xuống giường đi hít thở không khí trong lành của buổi sáng sớm, nhưng vừa chuyển động cơ thể, khắp người đau nhức giống như bị một chiếc xe tải nghiền qua.
Đều tài người đàn ông thối tha không biết thỏa mãn này, tối qua cô rõ ràng là đã rất mệt rôi nhưng
vẫn bị anh ta giày vò cả nửa đêm, mãi đến khi cô khóc lóc van vin giả vờ ngất xỉu thì người đàn ông này cuối cùng mới tha cho cô.
Lê Hân Đồng thầm rủa một tiếng, ngọ nguậy bò lên lại bị một đôi tay siết chặt eo lại.
“Tỉnh rồi, hôm nay không cần đi làm ngủ với anh thêm lát nữa.” Giọng nói khàn khàn của Bạc Diễn Thần mang theo sự uể oải sau khi thức dậy vào buổi sáng, cực kỳ gợi cảm và quyếnrũ.
“Không được em còn phải dậy để
vẽ bản thiết kế, thứ hai phải nộp rồi.” Lê Hân Đồng cố gắng thoát khỏi lòng của người đàn ông nhưng bị anh ta ôm càng chặt hơn.
o
“Em còn chưa đến bộ phận thiết kế nữ trang, sao đã bắt đầu làm việc rồi anh biết em thích thiết kế nhưng cũng không cần phải bạt mạng vậy đâu, hay là muốn anh lựa chọn em làm nhân viên xuất sắc nhất cuối năm.” Giọng điệu của Bạc Diễn Thần hài hước, “Bạt mạng như thế, mệt mỏi ảnh hưởng đến sức khỏe anh sẽ đau lòng.
Bây giờ, cơ thể cùa em là có một phần là của anh.”
Lê Hân Đồng nghe đến nổi hết da gà lê, “Vừa sáng sớm đã sến súa như thế rồi, không chịu nồi anh nữa.
Em không có tâm tình đùa với anh nữa.
Bản vẽ thiết kế là bài tập mà giám đốc Mão đề lại cho em, ba bản vẽ thiết kế phải hoàn thành trước thứ hai, thời gian gấp rút.
Em mang theo công cụ vẽ đến đây hết rồi.”
Bạc Diễn Thần cau mày, Mão Dục sao lại là anh ta, hành vi của anh ta ờ cuộc họp đã đủ kỳ lạ rồi.
Đây lại là một vở kịch nào đó thời gian để hoàn thành ba bản vẽ thiết kế eo hẹp như thế, đây là tiết tấu cố ý làm khó dễ người
khác sao?
Nhưng Mão Dục anh ấy biết, cho dù nghiêm khắc đối với cấp dưới nhưng không phải một lãnh đạo sẽ làm khó cấp dưới.
Bạc Diễn Thần tỏ thái độ không vội vàng, anh ta muốn quan sát thêm sự thay đổi, xem rồi nói.
“Anh bào người mang đồ ăn sáng qua đây.
Mặc dù công việc rất vội nhưng quan trọng phải cho cái bụng em no đã.”