Coco một ngụm máu đọng trong coor họng, “Tôi là lưu manh? Cô từng thấy người đàn ông nào khi hôn môi hai tay ngay ngắn hay chưa? Tiểu gia tôi vì giúp cô tổn hại rất lớn, không biết tôi ghét nhất là đụng vào người phụ nữ à, đương nhiên rồi, trong mắt tôi cô căn bản không được coi là phụ nữ, vì thế, thôi bỏ đi”
Lòng tự trọng của Mạc Song Song bị đả kích, “Tôi cũng không cầu xin anh giúp tôi, anh trong mắt tôi căn bản không được coi là đàn ông, vì thế, thôi bỏ đi.
”
“Cô” Coco trợn mắt lên.
Không ngờ được tiểu nha đầu này mồm mép chanh chua còn hơn anh ta, lại có thể dùng nguyên văn những lời anh vừa nói trả lại cho anh, lợi hại, lợi hại, thật sự lợi hại
“Tôi thi làm sao” Mạc Song Song trợn mắt lại anh ta không chịu thua kém.
Hai người trợn mắt nhìn nhau
giông như gà chọi.
Khi nhân viên phục phụ lấy bộ đồ bơi đi qua, nhìn thấy một màn này, suýt chút nữa cười ra thành tiếng.
“Ông chủ đồ bơi của vị tiểu thư này lấy qua rồi.
”
“Đưa cho tôi” Coco không quay đầu, chỉ chìa một tay ra, hai mắt vẫn cứ trợn lên nhìn Mạc Song Song không chớp mắt.
Nhân viên phục vụ: Đây là trận đấu mắt sao?
Mạc Song Song vừa tức vừa buồn cười, “Anh muốn trợn đến khi nào?”
“Ai chớp mắt trước thì người ấy thua” Coco nói
Mạc Song Song: người đàn ông này thật ấu trĩ.
Nhân viên phục vụ lén lút cười.
Không ngờ được ông chủ uy nghiêm thường ngày lại có thể còn có một mặt buồn cười như vậy.
Không biết qua bao lâu, Mạc Song Song cuối cùng không nhịn
được phì cười một tiếng, “Được rồi, coi như tôi thua đi.
”
Coco lúc này mới thả lỏng xuống, dụi dụi đôi mắt đau của anh ta, “Cái gì mà gọi là coi như thua vốn dĩ là cô thua rồi được không?”
Mạc Song Song nhìn anh ta một cái không nói nên lời: “Được, tôi thua anh thắng được chưa”
Coco lúc này mới hài lòng gật đầu, đưa cho cô bộ đồ bơi trong tay, “Cầm lấy đi thay đi.
”
Mạc Song Song nhận lấy bộ đồ bơi vừa nhìn thấy trong nháy mắt
như bị sét đánh ngang tai.
Vãi cái này gọi là đồ bơi sao?
Thiết kế xẻ tà chỉ che những phần mấu chốt, dây đeo vai chỉ có một đường chỉ viền quần bơi cũng là loại dây chỉ.
Cái loại đồ bơi này, cho dù bảo cô ấy mặc ở nhà cũng cảm thấy xấu hổ muốn chết.
“Đánh chết tôi cũng không mặc kiểu này” Mạc Song Song cầm giống như cầm củ khoai tây nóng ném trả lại đồi bơi cho Coco, quay đầu hỏi nhân viên phục vụ:
“Cho tôi hỏi còn kiểu nào kín đáo hơn chút không?”
“Cái này” nhân viên phục vụ do dự một chút, ánh mắt không tự chủ liếc sang phía Coco.
Coco ờ sau lưng Mạc Song Song không lên tiếng xua tay với nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ lập tức hiểu ý.
“Vị tiểu thư này, thật ngại quá, hôm nay khách đông quá, đồ bơi bán chỉ còn sót lại một bộ này.
Hay là chị mặc bộ này đi.
Bộ này là một bộ đắt nhất trong số đồ bơi của chúng tôi.
”