Thời Thanh Ninh không nghĩ ra được tiếp theo còn có thể làm gì.
Động tác thân mật hơn một chút so với ôm ấp là... tắm chung sao?
Biết đâu khi đó lại có thể nhìn thấy được bất kỳ vết bớt đặc biệt nào trên cơ thể Bách Dạ Tức, như vậy sẽ càng gợi thêm ra ký ức? Nhưng như vậy có vẻ không được lịch sự cho lắm, trước tiên vẫn nên tôn trọng sự riêng tư của đối phương đi.
Thời Thanh Ninh không ngừng suy nghĩ vẩn vơ.
Không thể nhìn cậu ấy khi tắm, vậy có thể thay bằng gội đầu được không nhỉ?
Thời Thanh Ninh vốn đã rất thích mái tóc dài của Bách Dạ Tức, trước đây cũng từng tình cờ trông thấy Bách Dạ Tức sấy tóc. Dưới chiếc máy sấy tóc treo tường, nam sinh chỉ im lặng cụp mắt không nói, mái tóc dài bị thổi tung bay, càng nhìn càng thấy đẹp như một bức họa.
Cuối cùng Thời Thanh Ninh vẫn không thể nghĩ ra được một phương án hợp lý nào.
Trong tiềm thức, cậu vẫn cảm thấy giai đoạn động viên Bạc Hà bây giờ mới là giai đoạn quan trọng nhất. Cậu có thể nhờ vào việc ôm ấp để khiến đối phương vui vẻ một chút cũng đã tốt lắm rồi.
Đương nhiên, nếu có thể vỗ thêm tí thịt cho Bạc Hà thì càng tốt.
Kể từ lúc trở về từ bệnh viện Thời Thanh Ninh vẫn luôn ghi nhớ việc phải ôm người kia nhiều một chút, khoảng cách giữa hai người khi sống chung hằng ngày rõ ràng cũng đã được rút ngắn đi rất nhiều so với khi trước.
Cách làm này gần như có tác dụng ngay tức thì, ít nhất thì khi Thời Thanh Ninh ôm đối phương lần nữa, hiển nhiên đã không còn cảm thấy cơ thể Bách Dạ Tức trở nên cứng nhắc và căng thẳng như khi trước. Thỉnh thoảng Thời Thanh Ninh sẽ được đối phương ôm vào lòng, vừa ngẩng đầu lên liền có thể đụng vào mái tóc dài và mượt của Bách Dạ Tức.
Còn có thể theo bản năng mà tựa gần vào một chút, tìm một tư thế thoải mái nhất.
Tốc độ hình thành thói quen này khiến Thời Thanh Ninh cũng không khỏi tự kinh ngạc, vậy nhưng cậu cũng không sinh ra bất kỳ loại cảm giác bài xích nào.
Giống như đã từ rất lâu rất lâu trước đây, vốn đã thành thục.
Tuy nhiên hầu hết những hành động này chỉ xảy ra khi hai người bọn họ ở riêng, còn khi ở trường học, bởi vì còn chưa tới kỳ thi tháng cho nên hai người vẫn chưa có cơ hội ngồi chung bàn.
Sau khi đã khai giảng được một thời gian thì các quy định kỷ luật ở trường không còn nghiêm khắc như lúc mới khai giảng nữa, sự nhiệt huyết của các học sinh đặt vào học kỳ mới này cũng đã lặng lẽ chìm xuống đáy hố sâu.
Việc kinh doanh của cửa hàng tiện lợi trong trường nhờ đó cũng dần bùng nổ, số lượng học sinh hết tiết chạy ra đây cũng tăng lên đáng kể.
Trường trung học số 29 vẫn luôn đặt việc học tập lên hàng đầu, không giống trường trung học sô 4 đôi khi sẽ tổ chức một vài buổi vũ hội hay lễ kỉ niệm thành lập trường. Vậy nên học sinh trong trường cũng rất ít khi có hoạt động giải trí gì, rảnh rỗi cũng chỉ có thể lượn lờ ở căng tin rồi tụ tập tán gẫu.
Đôi khi cũng có thể cùng đi ngắm soái ca.
Lớp số 3 nằm ngay tại tầng một của tòa nhà dành cho học sinh năm nhất, vừa vào cửa rẽ phải liền thấy, vị trí tầng trệt vừa thuận tiện vừa dễ thấy.
Ngoài hành lang thường có người qua lại, đặc biệt là sau khi có hai học sinh mới chuyển đến trong học kỳ này, số người dừng chân ngoài cửa phòng lớp số 3 càng nhiều, thậm chí còn thường có những học sinh mặc đồng phục khác khối cũng chạy tới.
Đồng phục học sinh của trường trung học số 29 mỗi năm sẽ đổi màu một lần, là học sinh lớp nào, chỉ cần vừa nhìn màu áo khoác là có thể biết ngay.
Tuy nhiên sau sự việc của Trần Tử Băng, Giải Sơ Hạ đã kiến nghị với chủ nhiệm tạm thời dừng cho phép những học sinh khối khác ra vào cửa chính của tòa nhà dành cho học sinh năm nhất, chỉ trừ khi có sự đồng ý của giáo viên.
Thế nhưng vẫn luôn có một vài nữ sinh năm hai cố ý tìm cách mượn áo trà trộn vào tận trong này.
"Đi ngắm soái ca dễ à?"
Thật vất vả mới lừa được bảo vệ, một nữ sinh đứng giữa trong đám không khỏi vỗ vỗ ngực, cảm khái.
"Nếu như người ta không ở trong lớp chắc tôi nhồi máu cơ tim mất."
Nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa bên cạnh nói: "Nghe nói lớp bọn họ có hai học sinh mới đều rất đẹp, lần này chỉ cần nhìn thấy một người thôi cũng coi như hòa vốn rồi."
Mấy người bọn họ đi thẳng đến lớp số 3, gần đi tới cửa bỗng có người đột nhiên nhớ ra, người duy nhất thấy được bức ảnh soái ca trong đám bọn họ lại bị giáo viên giữ lại không thể qua đây mất rồi.
Vậy hiện giờ bọn họ còn có thể xác định được ai là mục tiêu cần tìm sao?
Sự lo lắng này chỉ diễn ra trong vòng một giây, hoặc ngắn hơn, bởi sau đó ngay sau cánh cửa mở rộng của lớp số 3, bọn họ liền lập tức trông thấy một nam sinh tóc dài đang ngồi trong một góc lớp kia.
Phút chốc mấy nữ sinh thậm chí còn quên luôn những kinh nghiệm đúc kết ra được khi đi ngắm soái ca, quên mất không nên đu vào cửa của lớp khác, phải thật tự nhiên, chỉ có thể giả bộ lơ đãng liếc liếc vài cái.
Đám người ngây ra nhìn theo một bên gò má của nam sinh, mãi đến tận khi trong phòng học có một học sinh khác đi ngang qua làm gián đoạn tầm mắt của họ, khi đó mới có người lên tiếng lẩm bẩm.
"Má ơi, Lộ Lộ lần này không tới chắc chắn sẽ hối hận đến chết."
"Tôi cũng hối hận," Nữ sinh tóc đuôi ngựa vô cùng đau lòng, "Sao tôi lại không đánh liều mà mang điện thoại đến đây cơ chứ, các cậu có mang theo không? Có thể tranh thủ chụp lấy một tấm không?"
Mấy người đều lắc đầu, vô cùng hối hận.
"Ai biết Lộ Lộ không hề khoa trương chút nào, cứ tưởng cô ấy vì thích những nam sinh tóc dài nên mới khen tới tấp như vậy chứ."
Lý Lộ là một học sinh theo ngành nghệ thuật, đồng thời cũng là người đứng đầu câu lạc bộ cosplay của trường trung học số 29, phong cách mà cô thích nhất chính là tóc dài mang hơi hướng cổ phong.
"Vậy nhưng tóc của cậu ấy quả thực..."
Nữ sinh tóc đuôi ngựa nhìn, sau đó không nhịn được vuốt vuốt đuôi tóc của mình.
"Mượt ghê á, nhìn mà ước ao, chả trách Lộ Lộ nói chỉ cần được sờ một chút thôi thì chết cũng đáng."
"Cô ấy còn nói nếu sờ thật thì có khi thật sự sẽ chết đấy." Có người trong đám cười, "Nghe nói soái ca rất coi trọng mái tóc bảo bối của mình, đợt trước chẳng phải có lần đám người của Tề Ninh đến khối này gây sự à? Hình như có người muốn đụng chạm soái ca, cố ý theo sau lưng muốn sờ tóc hắn."
"Kết quả soái ca này cứ như có mắt sau lưng ấy, chạm còn chưa chạm nhưng cũng suýt khiến người kia ngã xuống cầu thang cơ mà."
"Đúng vậy," Cô nàng tóc đuôi ngựa nói, "Tôi cũng không thích người khác chạm vào tóc mình, soái ca chắc chắn còn lạnh lùng hơn."
Nữ sinh này vừa dứt lời liền trông thấy vẻ mặt ngẩn ra của mấy cô bạn tốt.
"Làm sao vậy?"
Nữ sinh tóc đuôi ngựa thuân theo tầm mắt cũng nhìn sang, sau đó cũng sửng sốt.
Bởi vì soái ca cão lãnh với mái tóc không thể chạm vào mà mấy cô vừa mới bàn tán to nhỏ kia, giờ khắc này, mái tóc ấy đang bị thiếu niên ngồi bên cạnh quấn một vòng quanh ngón tay, vờn vờn nghịch ngợm.
Thậm chí thiếu niên còn không phải đang tập trung nghịch tóc, cậu cúi đầu cắn bút, ánh mắt đặt vào tờ đề trước mặt, chỉ có vài ngón tay trắng nõn thon gầy đang chạm vào mái tóc đen dài, dường như đang gặp phải một câu hỏi khó nào đó.
Mà vị soái ca tóc dài kia chỉ duỗi tay, nhẹ nhàng đẩy ra chiếc bút đang bị thiếu niên bặm trên môi.
Đối với việc đuôi tóc của mình đang bị vờn nghịch một cách tùy tiện kia, hắn không có bất kì một ý kiến nào.
Hoàn toàn không nhìn ra được sự không vừa lòng nào.
Đám người đưa mắt nhìn nhau.
Này gọi là không cho sờ à?
Rõ ràng gọi là tùy ý nghịch chơi đi?
Mấy nữ sinh lúc này mới kinh ngạc phát hiện thiếu niên kia cũng là học sinh mới còn lại mà bọn họ đang tìm, không cần nói nhiều, chỉ cần nhìn qua một bên gò má xinh đẹp kia cũng có thể dễ dàng nhận ra.
Nhưng mà... rõ ràng nên cảm thấy niềm vui được nhân đôi.
Hiện tại trong lòng bọn họ chỉ còn cảm thấy kinh ngạc.
"Thì ra Lộ Lộ còn không đáng tin như vậy," Có người nhỏ giọng nói, "Tình báo vẫn có sai sót."
Hai người bên trong phòng học không học hoàn toàn không biết gì về cuộc thì thầm to nhỏ ngoài này, gần đến giờ lên lớp, Giải Sơ Hạ đi vào phòng học gọi mấy nam sinh ngồi phía sau đi bê đồ.
Thời Thanh Ninh liền cầm tờ đề trở về chỗ ngồi của mình.
Những học sinh còn lại trong lớp cũng đã ổn định vị trí ngồi, Khi Thời Thanh Ninh trở về chỗ, đúng lúc Lâm Hiểu ngồi ở phía trước cậu bị rơi bút, cây bút rơi trên mặt đất lăn qua một bên.
Lâm Hiểu xoay người lại nhặt, Thời Thanh Ninh vô tình thoáng nhìn qua, bỗng nhiên trông thấy trên mặt ghế phía trước là một mảng đỏ tươi.
Cậu lại liếc mắt nhìn phía sau đồng phục học sinh của Lâm Hiểu. Quả nhiên, trên đó là cũng có một màu đỏ tươi.
Đồng phục học sinh có màu trắng xanh tương phản, mặt sau là màu sáng, chỉ cần bị dính máu sẽ trông thấy rất rõ ràng.
Thời Thanh Ninh nhíu nhíu mày, giơ tay cởi khoá áo khoác đồng phục của mình ra.
Ngày hôm qua tiết trời đã bắt đầu ấm dần lên, mọi người cũng đã mặc ít quần áo, chỉ duy có Thời Thanh Ninh vẫn mặc mấy lớp đồng phục học sinh.
"Lâm Hiểu." Thời Thanh Ninh đưa áo khoác của mình ra, hạ thấp giọng, nói, "Cậu quấn lại đi."
Lâm Hiểu quay đầu lại, còn đang hơi mờ mịt chưa hiểu vì sao, gần đó đã truyền đến tiếng của Trịnh Khôn.
"Quần cậu bị cái gì đấy?"
Tiếng của Trịnh Khôn không hề nhỏ, toàn bộ phòng học vốn đã yên tĩnh lại từ lâu giờ khắc này đều bị âm thanh của hắn hấp dẫn sự chú ý.
Lúc này Lâm Hiểu mới phản ứng được, cô đưa mắt nhìn ghế, lập tức kéo áo phía sau một cách ngượng ngùng, hoảng loạn nhận lấy áo khoác đồng phục của Thời Thanh Ninh.
"Cậu không sao chứ?" Trịnh Khôn vẫn cao giọng hỏi, "Sao toàn là máu..."
Hắn nói còn chưa dứt lời đã bị Tống Khiêm Khiêm bực bội ngắt lời.
"Được rồi, mắc mớ gì đến cậu?"
Còn phải gào to đến mức cả lớp đều biết.
Lâm Hiểu vốn là người hướng nội, lúc này hai tai của cô đều đã đỏ muốn nhỏ máu, mặt cũng cúi gằm như muốn vùi vào ngực. Cô ngập ngừng không mở miệng, mãi đến khi đã quấn xong một vòng áo khoác của Thời Thanh Ninh mới lí nhí thốt ra được một câu "Cảm ơn.".
Trịnh Khôn bị nhảy vào họng cũng rất khó chịu.
"Sao? Tôi quan tâm bạn học cũng không được à?"
Lâm Hiểu cúi gằm mặt đứng im ở đó, mãi cho đến khi bạn cùng phòng đi qua và cũng cô đi xin nghỉ phép quay trở về ký túc xá.
Còn lại Tống Khiêm Khiêm và Trịnh Khôn vẫn đứng ở chỗ cũ nhìn nhau không vừa mắt, vẫn là phải đợi giáo viên tiến vào lớp bọn họ mới thôi không tiếp tục ầm ĩ.
Tống Khiêm Khiêm lấy khăn ướt lau sạch ghế ngồi và bàn với khuôn mặt lạnh tanh, cũng không thèm liếc nhìn Trịnh Khôn thêm một lần nào nữa.
Sau khi cậu lau xong, ném giấy vào sọt rác, lúc này mới bất thình lình nhớ tới một chuyện.
Tống Khiêm Khiêm quay đầu lại nhìn Thời Thanh Ninh, trông thấy Thời Thanh Ninh đã không còn khoác đồng phục nữa rồi.
"Hai ngày này đang là ngày kiểm tra tác phong và kỷ luật, Tiểu Thời, đồng phục của cậu..."
Tống Khiêm Khiêm chưa kịp nói xong đã bị tiếng của giáo viên trên bục lấn át, chỉ đành quay đầu nhìn lên bảng. .
Truyện FullTrịnh Khôn bên cạnh cười lạnh.
Thiếu đồng phục một lần bị trừ ít nhất cũng phải 3 điểm, theo quy định của lớp chắc chắn sẽ phải chịu phạt lau bảng ba ngày rồi.
Hắn thậm chí còn nhìn nhìn hai cánh cửa thuỷ tinh của lớp vài lần, dường như đang có chút hả hê ngóng trông bóng dáng của giáo viên ban kỷ luật.
Thời Thanh Ninh cũng biết về lần kiểm tra này, nhưng chuyện kia đột nhiên xảy ra, khi cậu đưa tay ra giúp đỡ cũng không hề lăn tăn gì nhiều.
Nếu thật sự bị tra ra được, chắc chắn không tránh khỏi bị phạt.
Giáo viên đã bắt đầu mở giáo án ra, Thời Thanh Ninh cũng mở vở, vừa mới cầm bút đã thấy bên cạnh có người đưa đến thứ gì đó.
Cách một lối đi, một bạn học ngồi chếch phía trước cậu đang duỗi cánh tay ra, trốn tránh ánh mắt của giáo viên đưa ra một chiếc áo khoác đồng phục.
Thời Thanh Ninh hơi ngạc nhiên, đưa tay nhận lấy.
Cậu bạn đưa áo cho Thời Thanh Ninh đưa tay chỉ chỉ về phía cách đó không xa, đằng đó có một bạn học khác cũng đang nhìn về phía bên này, thấy Thời Thanh Ninh cầm lấy áo mới thoải mái hơn một chút, mấp máy môi làm ra khẩu hình.
'Có dư, cho cậu mượn.'
Thời Thanh Ninh không quen biết lắm với người bạn kia, hai người cũng chưa từng xã giao được quá mấy câu, mối quan hệ cũng chỉ gọi là sơ giao.
Vậy mà lại chủ động cho cậu mượn áo.
Thời Thanh Ninh cười cười, cũng đáp một tiếng: "Cảm ơn."
Cậu giũ áo khoác ra, mặc lên người.
Vài nam sinh đi bê đồ cũng đã về, lớp học yên tĩnh lại, bắt đầu vào tiết.
Đến nửa sau tiết học mới thấy Lâm Hiểu và bạn cùng phòng của cô quay lại. Sắc mặt cô hơi tái nhợt, vừa ngồi vào chỗ chưa được bao lâu đã lặng lẽ chuyển một tờ giấy xuống bàn Thời Thanh Ninh.
Chữ viết trên giấy cũng thật đẹp.
"Cảm ơn, tôi sẽ giặt áo rồi trả lại cho cậu."Giáo viên tiếp tục giảng bài, tiết học còn được kéo dài thêm vài phút cuối.
Đợi đến khi hết tiết, Lâm Hiểu quay đầu lại, nhỏ giọng nói cảm ơn một lần nữa.
"Không có gì đâu." Thời Thanh Ninh nói, "Cậu không sao chứ?"
Sau khi thấy Lâm Hiểu gật đầu, Thời Thanh Ninh đứng dậy, đang muốn đi cảm ơn người đã cho mình mượn đồng phục nhưng đúng lúc này lại bị gọi lại.
Người bước tới chính là Bách Dạ Tức.
"Cổ áo cậu, lớn hơn?"
Thời Thanh Ninh kéo kéo cổ áo, trong lòng thầm khó hiểu, cái này cũng có thể nhìn ra được sao?
Khi cậu mượn áo thì Bách Dạ Tức cũng không có ở đây, cậu đang muốn giải thích, cánh tay nhỏ đã bị đối phương cầm lên.
Bách Dạ Tức vừa liếc mắt đã thấy không đúng.
"Đây không phải là đồng phục của cậu?"
"Ừm."
Lâm Hiểu còn đang ở đây, Thời Thanh Ninh liền kéo Bách Dạ Tức xuống cuối lớp, giải thích đơn giản cho hắn một chút.
"Đồng phục của tôi đã cho Lâm Hiểu mượn, đây là áo Phùng Sam cho tôi mượn thôi..."
Lời cậu còn chưa nói hết đã trông thấy Bách Dạ Tức cau mày lại.
"Cậu không thể mặc đồ của người khác."
Có một bạn học đi ngang qua, tò mò nhìn hai người bọn họ một cái.
Thời Thanh Ninh còn chưa kịp phản ứng lại với câu nói này, cổ tay đã bị người kia nhẹ nhàng nâng lên.
Bách Dạ Tức lạnh mặt kéo cổ tay áo của cậu xuống một chút, cho Thời Thanh Ninh xem.
"Đỏ rồi."
Đồng phục của Thời Thanh Ninh là do Thời gia tự đặt làm riêng, đồng phục học sinh bình thường có giá không cao, chất liệu cũng rất phổ thông, Thời Thanh Ninh mới mặc có một tiết nhưng cổ tay đã bị quần áo chà cho ửng đỏ lên một chút.
Thái dương của Bách Dạ Tức khẽ nảy lên, cơ hàm căng cứng lại, hắn không nhiều lời nữa, trực tiếp cởi áo khoác đồng phục của mình ra.
"Đổi cái này."
"Hả?"
Kỳ thực Thời Thanh Ninh cũng chẳng cảm thấy gì, vậy nhưng Bách Dạ Tức vẫn cứ kiên trì nên cậu cũng chỉ có thể chấp nhận đổi áo khoác với đối phương.
Bách Dạ Tức cao hơn cậu nửa cái đầu, đồng phục cũng là size lớn hơn, hoàn toàn bao trùm cơ thể Thời Thanh Ninh.
Đổi áo khoác xong, Thời Thanh Ninh thử chuyển động cổ tay, quả nhiên không còn cảm thấy bị cọ xát nữa.
Cậu chỉ cho là đồng phục của Bách Dạ Tức cũng được Thời gia hỗ trợ đặt may riêng, không suy nghĩ gì nhiều, còn giơ tay khẽ ngửi ngửi cổ tay áo.
Có mùi bạc hà nhàn nhạt.
Chẳng lẽ Bạc Hà thật sự là cây bạc hà tươi thành tinh, mùi hương mới dễ chịu như vậy.
Bách Dạ Tức giúp cậu mặc áo khoác, nhìn vào cổ tay ửng đỏ của đối phương, mi tâm hắn vẫn hề thả lỏng ra.
Thời Thanh Ninh vẫn phải an ủi hắn: "Không sao đâu mà, không đau."
Hàm dưới Bách Dạ Tức giật giật, chỉ nói.
"Sau này muốn mượn áo cứ tìm tôi."
Hai người nói chuyện phía cuối lớp, không hề biết bên ngoài cửa sau vẫn luôn có ánh mắt lặng lẽ nhìn bọn họ.
"Chính là hai người bọn họ."
"Lộ Lộ, ban nãy cậu còn không tin soái ca chịu để cho người khác sờ tóc, giờ đã tin chưa đây?"
"..."
"... Tại sao mình lại cứ có cảm giác mối quan hệ của hai người họ không chỉ đơn thuần là có thể cho nhau sờ tóc nhỉ?
Đám người trầm mặc mất một lúc, sau đó có người nhỏ giọng nói.
"Cho nên, chúng ta đến đây là để thưởng thức soái ca độc thân... Hay là tới chứng kiến cảnh trăm năm hoà hợp?"
*****Bách Dạ Tức vẫn luôn rất lưu ý đến cổ tay bị đỏ của Thời Thanh Ninh.
Cũng may là áo đồng phục của bạn học kia lớn hơn một size so với Thời Thanh Ninh, thêm vào đó cậu cũng mặc khá nhiều lớp áo vậy nên cũng chỉ có cổ tay bị chà đỏ, cổ áo và cả những chỗ khác cũng không bị làm sao.
Nhưng ngay cả như vậy, Thời Thanh Ninh vẫn như cũ cảm thấy Bách Dạ Tức đã sốt sắng quá mức rồi.
"Thật sự không có vấn đề gì đâu mà."
Sau khi tan học trở về nhà, Thời Thanh Ninh vẫn còn tiếp tục giải thích với hắn.
"Đến ngày mai là sẽ hết thôi."
Bách Dạ Tức nhìn cổ tay của đối phương, vẻ mặt vẫn có vẻ chưa thả lỏng mấy.
Im lặng đi được vài bước, hắn mới lại mở miệng.
"Đau không?"
Thời Thanh Ninh quơ quơ cổ tay, xương cổ tay của cậu rất nhỏ, da dẻ trắng mỏng, màu đỏ kia càng lộ ra dễ thấy.
"Không đau."
Ngực Bách Dạ Tức hơi chập trùng một chút, mới tiếp tục nói.
"Ngứa không?"
Lần này Thời Thanh Ninh không lập tức phủ nhận nữa: "Hình như chỉ có một chút."
Mi tâm Bách Dạ Tức lại nhíu chặt.
"Có thể sẽ dị ứng."
Thời Thanh Ninh bật cười: "Không sao, tôi cũng không phải làm từ tuyết vừa đụng vào là tan, về nhà bôi một ít thuốc mỡ là được rồi."
Bách Dạ Tức không nói gì nữa. Tuy nhiên sau khi trở về nhà, hắn đã tự tay bôi hết tất cả các loại thuốc cho Thời Thanh Ninh.
Thời Thanh Ninh có lúc sẽ hiếu kỳ, tại sao Bạc Hà lại biết chăm sóc người khác đến như vậy? Đến lúc cậu muốn hỏi lại đột nhiên nhớ đến quá khứ của Bách Dạ Tức, cảm thấy rất khó để mở miệng.
Là bởi khi trước bị buộc làm người hầu ở An gia, buộc phải học cách chăm sóc đứa con trai ốm yếu nhà bọn họ sao?
Buổi tối gió nổi lên, nhà mới cũng vẫn như cũ chỉ có hai người bọn họ ở lại. Vốn dĩ Thời Dịch đã nói là muốn qua đây nhưng lại vướng phải một cuộc họp đột xuất, chỉ có thể gọi điện thoại nhắc nhở Thời Thanh Ninh ngủ sớm.
Thời Thanh Ninh uống hết thuốc Đông Y liền lên giường, bỗng nhiên trông thấy Bách Dạ Tức bước vào, trên tay còn cầm theo một chiếc cặp nhiệt độ điện tử.
"Đo một chút."
Thời Thanh Ninh còn muốn nói cậu không có vấn đề gì, kết quả vị đắng trong miệng vẫn không hề giảm sau khi súc miệng, vừa mở miệng liền bị sặc một hơi ho khù khụ mất một lúc lâu.
Cũng may thân nhiệt của cậu không có gì khác thường, sau khi đã an ổn trên giường, Thời Thanh Ninh mềm nhũn nằm quấn trong chăn bông mềm mại, khóe mắt cũng bắt đầu vì buồn ngủ mà ướt át ửng đỏ, mềm yếu lại vô lực.
"Ngủ ngon..."
Bách Dạ Tức giúp cậu chỉnh lại góc chăn.
Thấy hắn còn chưa đi, Thời Thanh Ninh chớp chớp đôi mắt mang theo hơi nước, nhẹ giọng hỏi.
"Hay là cậu ngủ với tôi nha?"
Bách Dạ Tức im lặng một lúc, đưa tay tắt đèn.
"Ngủ ngon."
Thời Thanh Ninh cười đến mức suýt nữa lại ho sặc.
Có phải Bạc Hà đang xấu hổ không vậy?
Cuối cùng Thời Thanh Ninh vẫn ngủ một mình, bởi vì cũng đã mệt, đèn tắt chưa được bao lâu cậu đã chìm vào giấc ngủ.
Vì vậy Thời Thanh Ninh không hề biết nam sinh đã từ chối lời mời ngủ chung vừa rời đi được một lúc đã quay trở lại, quỳ một gối bên cạnh giường, hết sức nhẹ nhàng cẩn thận đưa tay ra thăm dò vào dưới gáy cậu.
Cứ cách mỗi một giờ đồng hồ, Bách Dạ Tức sẽ lại qua đây một lần.
Giúp cậu kiểm tra nhiệt độ.
Thời tiết dạo gần đây lúc lạnh lúc nóng, khí trời thực sự không tốt, Thời Thanh Ninh bị dị ứng với vải vóc quần áo sẽ bị giảm khả năng miễn dịch, có khả năng khó chịu.
Bách Dạ Tức đã quá quen thuộc với điều này, quen thuộc đến mức thậm chí còn có thể dựa vào hô hấp của đối phương để đánh giá tim cậu có đang đập nhanh hay không.
Tình hình hiện giờ quả thực đã tốt hơn rất nhiều. Thật lâu trước đây, dù cho tiết trời có thuận hoà hoàn toàn vô hại đi chăng nữa, thiếu niên đang say giấc trước mặt hắn này cũng có thể đột ngột lên cơn sốt, khó thở, nhịp tim đập nhanh.
Mỗi khi bình minh lên đều là một lần đánh cuộc. Phải thật may mắn thì thiếu niên mới có thể bình an tỉnh dậy, thuận lợi vượt qua.
Loại may mắn này giống như giải thưởng quý giá chỉ chiếm 1%, còn lại tất cả đều là huyết áp thấp, sự khó khăn, những cơn đau đớn thống khổ cùng với một tương lai vĩnh viễn không thấy được một tia hi vọng nào.
Bách Dạ Tức cúi đầu.
Hắn nghe Thời Thanh Ninh tiếng hô hấp nhẹ nhàng rất có quy luật, liền từ từ ý thức được đây không phải là một giấc mộng.
Bởi vì trong giấc mộng xa xỉ nhất của hắn cũng sẽ không thể có loại kỳ tích này.
Hừng đông, Bách Dạ Tức cũng đã quay lại đây lần thứ năm, trong phòng được phun sương chống di ứng cũng đã phát huy tác dụng, nhiệt độ của Thời Thanh Ninh đã ổn định, không phát sốt.
Động tác của Bách Dạ Tức lặng lẽ không phát ra tiếng động, lần này cũng là một lần cuối cùng, vào buổi sáng Thời Thanh Ninh sẽ rất dễ bị đánh thức, chờ sau khi cậu tỉnh dậy lại nhìn qua một chút là được rồi.
Hắn đang chuẩn bị rời đi, tay đặt bên gáy vừa muốn thu lại, bỗng nhiên lúc này thiếu niên đang ngủ hơi nghiêng đầu, như khát khao muốn hướng gần về phía Bách Dạ Tức.
Động tác của Bách Dạ Tức khựng lại, ngay một giây sau đó, hắn đã phải trả giá cho sự tham lam này.
Thời Thanh Ninh thật sự tỉnh rồi, mơ mơ màng màng mở mắt ra.
"Bạc Hà..."
Bách Dạ Tức cứng người tại chỗ, màng nhĩ cũng có thể nghe được tiếng đập thình thịch của từng mạch máu trên cơ thể.
Bàn tay hắn lặng lẽ nắm chặt thành quyền, đang muốn mở miệng lại nghe thấy giọng mũi mềm mại của đối phương.
"Cậu, lại gần một chút..."
Bách Dạ Tức ngẩn ra một hồi, không biết người kia đã tỉnh hay chưa. Trong sắc trời còn mờ mịt không rõ, Thời Thanh Ninh buồn ngủ chớp chớp mắt, quả thật là đang nói chuyện với hắn.
"Tôi ôm không tới..."
Thiếu niên còn đang ngái ngủ nửa mê nửa tỉnh, vậy nhưng vẫn tâm tâm niệm niệm muốn ôm hắn nhiều thêm một lần.
Bách Dạ Tức cũng từng nghĩ, liệu đây có phải là một trận lôi kiếp khác hay không.
Chờ đến khi hắn hạnh phúc cực điểm, sẽ lại triệt để huỷ diệt.
Vậy nhưng xúc cảm trước mắt là thật, nhiệt độ cơ thể cũng là thật. Cái ôm xa xỉ thật sự có tác dụng, rốt cuộc Bách Dạ Tức cũng không còn lơ lửng trên không nữa.
Tay hắn vẫn đang đặt bên gối của thiếu niên, bị nhiệt độ cơ thể thân thuộc sờ soạng ôm lấy. Hai tay Thời Thanh Ninh bắt lấy ngón tay hắn còn chưa đủ, bởi vì còn đang rất buồn ngủ nên động tác của cậu dừng lại một chút, sau đó lại mơ mơ hồ hồ hồ nhớ ra, thuận theo ngón tay mò đến cổ tay, muốn từ cổ tay ôm đến cả người hắn.
Bách Dạ Tức đang quỳ xuống.
...Nhưng lại có thể ôm lấy được thiên sứ cao như vậy xa như vậy.
Thời Thanh Ninh vẫn đang buồn ngủ, mắt cũng không mở ra nổi, ôm được người rồi mới chịu an phận.
Qua một lúc sau cậu lại bắt đầu mò mẫm, mò đến mức khiến Bách Dạ Tức suýt chút nữa từ thiên đường rơi xuống đống lửa, cậu mơ mơ màng màng nhỏ giọng hừ một tiếng.
"Chăn..."
Muốn Bách Dạ Tức cũng đắp kín chăn.
"..."
Chỉ trong một thời gian ngắn Bách Dạ Tức đã phải trải qua quá nhiều thử thách, hiển nhiên cảm thấy ngủ chung với cậu cũng không còn là cực hình gì nữa rồi.
Chăn đã đắp xong, Bách Dạ Tức ôm trọn lấy cậu, lắng nghe từng tiếng nhịp tim chồng chéo trong bóng tối.
Hắn đã đọc nhịp cả một đời, lại chưa từng gặp một lần nhịp điệu nào tốt hơn thế này.
Bách Dạ Tức vốn còn cho là mình sẽ cứ vậy mở mắt cho đến bình minh. Nhưng khi vòng tay của hắn được lấp đầy và được bao bọc bởi hơi ấm, trái lại rất nhanh đã khiến hắn chìm vào giấc ngủ.
Một giấc ngủ thật êm đềm và bình yên, không một giấc ngủ nào có thể ngọt ngào hơn.
Mãi đến tận khi từ xa xa truyền đến một ít động tĩnh, nghe thấy tiếng cửa được mở một cách rất nhẹ nhàng cẩn thận, lúc này Bách Dạ Tức mới thanh tỉnh lại.
Thiếu niên nằm trong lồng ngực của hắn vẫn an tĩnh ngủ.
Nhưng Bách Dạ Tức vừa ngước mắt, trong ánh nắng ban mai mờ ảo, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn chính là gương mặt nổi đầy gân xanh gần như tái đi của Thời Dịch.
———————
Editor: Mình đã up chương mới rồi đây TvT
Thực sự mấy bữa nay mình bận bù đầu luôn ấy, phải tranh thủ rảnh lúc nào edit lặt vặt lúc đó nên nay mới ra chương được, hicccc