Tuy Thẩm Tri Huyền đã không ít lần ngầm phun tào cái danh tự xưng "Bổn trưởng lão" vừa ngớ ngẩn lại vừa ngu đần này, nó không hợp với y chút nào, nhưng cũng phải công nhận là vào lúc nói tới thì đúng là khiến người kinh sợ.
Tiểu đệ tử quỳ rạp trên mặt đất, sắc mặt đỏ bừng, trong mắt toàn là sợ hãi, không dám nói lời nào.
Yến Cẩn yên lặng thùng gỗ bị đổ lên, xoay người muốn đi múc lại nước, thì nghe Thẩm Tri Huyền nói "Bỏ xuống", một luồng lực lượng ôn hòa giữ chặt tay hắn, ngăn không cho hắn đặt thùng xuống.
"A Cẩn, lại đây."
Yến Cẩn thuận theo y đặt thùng gỗ lên bờ, nhưng lại không đi qua ngay —— Trong mắt hắn, tới bên người Thẩm Tri Huyền còn đáng sợ hơn so với việc mỗi ngày đi lấy nước cho Nghiêm Thâm dùng.
Nhưng làm sư đồ một năm có thừa, hắn biết Thẩm Tri Huyền là người coi trọng thể diện, nếu hắn ở trước mặt tiểu đệ tử làm mất thể diện của y thì...
Yến Cẩn mím môi, như ốc sên di chuyển mấy bước, khi còn cách Thẩm Tri Huyền ba bốn bước chân thì dừng lại, cúi đầu cung kính gọi: "Sư tôn."
Thật ra Thẩm Tri Huyền kêu hắn lại đây cũng không có ý gì khác, chỉ là linh khí cạnh linh tuyền rất lạnh, trên người Yến Cẩn còn có vết thương, ở chỗ ẩm ướt quá lâu sẽ không tốt.
Tiện tay dùng Thanh Khiết thuật mấy ngày nay luyện được lên người Yến Cẩn, thấy ống tay áo ướt đẫm nước trở nên khô ráo, mới quay đầu lại hỏi: "Là ai kêu Yến Cẩn đi lấy nước?"
Tiểu đệ tử sợ tới mức nói không rõ ràng: "Là, là Nghiêm sư huynh... A, không phải, là ta..." Thấy nói như vậy sẽ làm người khác hiểu lầm Nghiêm Thâm, hắn lắp bắp sửa lời: "Là Nghiêm sư huynh, bảo, bảo ta đi lấy nước, nhưng do ta, do ta lười biếng nên mới kêu Yến... Yến sư huynh... Chuyện này, chuyện này không liên quan tới Nghiêm sư huynh..."
Thẩm Tri Huyền nheo mắt, nhìn tiểu đệ tử vì sợ liên lụy tới Nghiêm Thâm mà không ngừng giải thích, thậm chí còn không thèm quan tâm tới chính mình.
Nghiêm Thâm.
Tuổi còn nhỏ mà rất biết cách lung lạc lòng người.
Xem tình hình này thì có lẽ đây cũng không phải là lần đâu tiên Yến Cảnh tới đây lấy nước, nói không chừng chuyện gì cũng bị bên trên làm khó rồi. Nếu nói Nghiêm Thâm không biết những chuyện này Thẩm Tri Huyền không tin. Y cảm thấy mọi chuyện thành ra thế này đều là Nghiêm Thâm âm thầm quạt gió thêm củi mà ra.
Là do y lơ là, ngày đó sau khi đưa Yến Cẩn trở về, chỉ sai người mỗi ngày giao thuốc tới, còn mình thì luyện thuật pháp chứ không tới xem hắn lần nào.
Âm sắc Thẩm Tri Huyền lạnh lùng: "Gần đây ruộng ngũ cốc ở Văn huyện đang thiếu người, ngươi dọn dẹp một chút rồi sang đó giúp đỡ đi."
Tông môn lớn như vậy, nhất định sẽ có hợp tác lâu dài với nguồn nguyên liệu thức ăn, Văn huyện chính là một trong số đó, chuyên môn sản xuất linh mễ (gạo). Gần đây đang tới mùa thu hoạch, người Văn huyện có nhiều việc lo không xuể nên tới Tông môn xin giúp đỡ.
Sắc mặt tiểu đệ tử trắng bệch, chuyện này tương đương với việc lưu đày hắn một khoảng thời gian. Tông môn có rất nhiều đệ tử, ai cũng cố gắng nỗ lực bò lên trên, hắn không tu luyện một ngày thì sẽ thấp hơn người khác rất nhiều.
Nhưng hắn không dám phản bác, Thẩm Tri Huyền âm tình bất định có tiếng trong Tông môn, đại đệ tử thân truyền của mình mà còn quất ba roi Trừng Giới Tiên, chưa kể hắn chỉ là một tiểu đệ tử lưng chừng ở giữa.
Hắn không dám nói gì, sắc mặt trắng bệch nhận mệnh, lúc lui ra tay chân đều phát run.
Người không liên quan đi mất, cỏ nhỏ lật tay áo Thẩm Tri Huyền chui ra, phiến lá con giãn ra một chút, không để bụng nhào vào người Yến Cẩn.
Đồ của Thẩm Tri Huyền, Yến Cẩn không dám chạm vào, một thùng vừa rồi hắn còn có thể nói là do vô tình, nhưng nếu bây giờ hắn tránh thì... Mắt thấy cỏ nhỏ sắp lao vào người mình, cuối cùng hắn không nhịn được, khẽ nghiêng người, cỏ nhỏ liền nhào lên cổ tay áo hắn.
Đương nhiên Thẩm Tri Huyền có chú ý tới động tác nhỏ này của Yến Cẩn, nhưng y càng buồn cười cỏ nhỏ lại ăn thiệt hơn —— Tiểu gia hỏa này thật sự rất quá đáng, y lấy linh đan đắt đỏ đổi thành nước nuôi nó mấy ngày nay, kết quả lại nuôi ra cây cỏ làm phản!
Y đang tính nói chuyện, thì khóe mắt chợt nhìn thấy máu rỉ ra từ y sam mỏng manh trên vai của hắn —— Vết thương của Trừng Giới Tiên nứt ra rồi.
Tuy mấy ngày nay Thẩm Tri Huyền không trực tiếp tới thăm hắn, nhưng ngày nào cũng mời tiểu đệ tử của tứ trưởng lão tới đưa linh đan và thuốc trị thương, vết thương của Trừng Giới Tiên không dễ lành như vậy, nhưng đã nhiều ngày vậy rồi, chắc cũng không tới mức động một cái là nứt ra chứ.
Nuốt lời đã tới bên miệng trở lại, cuối cùng Thẩm Tri Huyền chỉ nói "Lại đây", xoay người rời đi.
Thiếu niên phía sau do dự trong chốc lát, nhưng hắn vẫn đi theo, thận trọng cách y mấy bước, bước chân Thẩm Tri Huyền chậm dần, hắn cũng dừng lại, không chịu rút ngắn khoảng cách dù chỉ một chút.
Cỏ nhỏ vui vẻ lay lay tay áo y chơi đánh đu, không hề phát hiện bầu không khí căng thẳng này.
Thẩm Tri Huyền không thể làm gì khác, có lẽ chuyện này đã thật sự làm trái tim của Yến Cẩn tan nát, nhím nhỏ thấy y là cả người dựng gai, cũng không biết khi nào mới bằng lòng thả lỏng, phỡn bụng mềm ra cho y chọc nữa.
Tưởng tượng bộ dáng của Yến Cẩn sau khi dỡ bỏ địch ý với mình, Thẩm Tri Huyền nhịn không được có chút thất thần. Trong nguyên tác, Thẩm Tri Huyền vẫn rất thích vai chính này, giai đoạn trước thì trầm mặc nhẫn nhịn, giai đoạn sau bị thương thì đau thấu tâm can, cuối cùng hắc hóa thì bùng nổ, sau này trở thành Ma Tôn tóc đen mắt đỏ đầy tà khí, thật sự chọc trúng tâm hồn trung nhị [1] sâu trong Thẩm Tri Huyền.
[1] Trung nhị: Là trường cấp 2, ý chỉ độ tuổi dậy thì nên tâm lí bắt đầu phản loạn, bệnh trẻ trâu đấy =)))
Bây giờ y không cần làm huynh đệ tốt với vai chính, chỉ cần tẩy trắng hình tượng của mình trong lòng Yến Cẩn, cho dù sau này Yến Cẩn có một đường trót lọt đi xuống, hay vẫn đi trên con đường hắc hóa thành Ma Tôn, thì y chỉ mong Yến Cần không tính nợ cũ, đá y ra ngoài là được.
... Mấy cái thiên đạo vạn quả gì gì đó, thật sự rất khủng bố đó.
Yến Cẩn thân là nhân vật chính, sau này được định sẵn sẽ hô mưa gọi gió, y chỉ là một vai phụ nhỏ mắc bệnh tim, vẫn nên sống cuộc sống nhàn nhã của mình đi thôi.
Thẩm Tri Huyền đang suy nghĩ trong lòng, đột nhiên một trận choáng váng xông thẳng lên đầu y, hai mắt tối sầm lại, bước chân loạng choạng, mê man suýt ngã ra sau.
May mà bên cạnh có một cái cây, Thẩm Tri Huyền theo bản năng đỡ lấy thân cây, mới miễn cưỡng ổn định được thân thể.
Y không biết là, cùng lúc y đang loạng choạng, vốn là cách xa hắn mấy bước, Yến Cẩn lại vô thức lùi ra sau thêm mấy bước nữa, sau đó lộ ra vẻ kinh nghi —— Có chuyện gì vậy?
Trận choáng váng này đột nhiên tới, kết thúc cũng mau, Thẩm Tri Huyền nhắm mắt lại một lúc là bình phục ngay, chỉ là tim hình như đập hơi nhanh.
—— Bệnh tim tái phát?
Nhưng bệnh tim của y không phải là thỉnh thoảng mới tái phát sao... Trước đó vài ngày đã bị rồi, bây giờ không chịu kích thích gì, sao lại vô duyên vô cớ lại tái phát nữa chứ.
Thẩm Tri Huyền suy nghĩ một lát, không nghĩ ra lí do tại sao, nghĩ đến Yến Cẩn còn đi theo phía sau, y ho nhẹ một tiếng, vờ như không có gì mà buông tay ra, quay đầu liếc mắt một cái, nói: "Đi thôi."
... ...
Có một gian phòng nhỏ không ai ở trong sân nơi cư trú của Thẩm Tri Huyền, ngay bên cạnh là phòng chính của y, rất gần.
Yến Cẩn nhìn Thẩm Tri Huyền tùy tiện bắt lấy hai tiểu đệ tử, phân phó bọn họ dọn dẹp sửa sang lại gian phòng không ai ở kia thì trong lòng nhảy dựng lên, không biết vì sao lại có dự cảm xấu.
Quả nhiên, trong nháy mắt dự cảm xấu này đã trở thành sự thật.
"Phòng trống này dù sao cũng không ai ở, ngươi dọn tới đây đi." Thẩm Tri Huyền giả vờ tùy ý nhìn hai tiểu đệ tử bận trước bận sau, khóe mắt khẽ quan sát vẻ mặt của Yến Cẩn, "Vi sư... Khụ, sẽ chiếu cố ngươi thật tốt."
—— Cận thủy lâu đài [2], còn không phải là vì xoát độ hảo cảm sao!
[2] Cận thủy lâu đài: Là thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ những lâu đài gần nước sẽ nhìn thấy ánh trăng trước tiên. Ví với việc có quan hệ gần gũi với một người, hoặc là có các mặt như chức vụ, hoàn cảnh thuận lợi thì sẽ sớm có được lợi ích hoặc thuận lợi. Câu này tương tự câu: Gần quan được ban lộc. (Nguồn: Việt Nam Overnight)
Thẩm Tri Huyền bị chủ ý nho nhỏ này của mình làm cho đắc ý, thấy sắc mặt của Yến Cẩn có chút thay đổi, hiển nhiên là sẽ kháng cự, định há miệng từ chối thì bị y đánh gãy: "Vào phòng xem vết thương của ngươi trước đã."
Thiếu niên mím chặt môi, vẫn không nhúc nhích, tay không tự giác nắm chặt thành quyền, mười phần phòng bị, ngay cả cỏ nhỏ từ ống tay áo bò lên bờ vai, lắc lư phiến lá kêu "chiếp chiếp chiếp" cũng không đế ý.
Thẩm Tri Huyền nhìn hắn, khóe môi không nhịn được lộ ra ý cười rất nhỏ.
Thật ra trước kia Thẩm Tri Huyền vẫn luôn rất ghét nốt lệ chí, y cảm thấy cái nốt lệ đấy làm cả người y sặc mùi gay, vì vậy mấy ngày nay y đã cố gắng luyện tập cảm xúc trên mặt, cố gắng dựng giá đỡ ổn trọng dậy, giảm bớt ảnh hưởng của lệ chí mang tới.
Mà đúng là có hiệu quả thật, nhưng một tiếng cười lúc này của y, lại chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ —— Ý cười nhuộm lên mi mày, nốt lệ chí cũng theo đó mà sống dậy, như mây phá trăng xuất hiện, nháy mắt khuôn mặt trở nên mỹ lệ hơn.
Từ trước tới nay Yến Cẩn chưa thấy Thẩm Tri Huyền cười với hắn bao giờ, càng không biết thì ra y cười thì sẽ như vậy... Như yêu quái hút hồn.
Nhưng hắn cũng chỉ sửng sốt trong nháy mắt, nháy mắt tiếp theo hắn thấy nụ cười của Thẩm Tri Huyền chợt tắt, bước một bước về phía hắn, nghiêm túc không cho từ chối, nói: "Hài tử lớn như vậy mà lại không nghe lời, muốn sư tôn ôm vào sao?"
-------
PTBH: Cái kiểu so sánh quỷ quái gì đấy, ai lại so sánh nụ cười của người ta như "Yêu quái hút hồn người" bao giờ =)))))))))))))