Bầu không khí lần nữa rơi vào lúng túng.

Yến Cẩn không kìm được vẻ kinh ngạc và bực bội trong giây lát, Thẩm Tri Huyền lại lần nữa nghi ngờ bản thân mình là loại mặt người dạ thú đang dụ dỗ tiểu cô nương làm mấy việc không thể miêu tả.

Đàn chuột chũi trong đầu xây dựng thành ban nhạc luôn rồi.

Thẩm Tri Huyền duy trì nụ cười cứng ngắc, xác định đây là tấm lòng nhân từ của một người thầy chân thành —— Nhưng nhím nhỏ Tiểu Yến lại từ chối không nhận ý tốt của y.

Y thở dài.

Kiện áo trên người Yến Cẩn chỉ mới lột có một nửa đã bị kéo lên —— Thật ra cái áo này cũng cũ rách lắm rồi, không che được gì hết, còn mơ hồ lộ da thịt, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, vết máu sẫm màu khiến người hoảng hốt.

Thẩm Tri Huyền không cưỡng ép nữa, đứng dậy đi vài bước, cho tiểu thiếu niên một khoảng cách an toàn rồi mới nói: "Lát nữa ta kêu đệ tử của tứ trưởng lão tới tìm ngươi."

Tứ trưởng lão ngoài việc chưởng quản nội vụ ra còn kiêm thêm việc luyện dược bán thời gian, ông có rất nhiều đệ tử tinh thông y thuật, nếu trong Tông môn có ai bị thương thì hơn phân nửa sẽ tới tìm bọn họ cầu cứu.

Yến Cẩn không gật đầu nhưng cũng không từ chối, nhìn người rời khỏi, hắn chậm rãi cúi đầu, đếm từng bình linh đan thuốc mỡ mà Thẩm Tri Huyền để lại.

Sau đó cầm trong lòng bàn tay, dùng tư thế kháng cự đẩy hết ra ngoài, tất cả đều rớt xuống đất.

Chất lượng của những bình ngọc đó rất tốt, rơi xuống đất cũng không vỡ, chỉ phát ra âm thanh lanh lảnh, nhanh chóng lăn lóc khắp nơi.

Ai mà biết Thẩm Tri Huyền lại giở trò gì chứ, đồ y đưa tới hắn làm sao dám dùng.

Thiếu niên sắc mặt tái nhợt lạnh nhạt mở tay nải, bên trong có mấy bình sứ sơ sài cũ nát, còn có vài bình đã nứt miệng.

Mở nắp bình, một mùi không gay mũi nhưng cũng không dễ ngửi bay ra.

Yến Cẩn cởi xiêm y, mặt vô cảm đổ bình sứ, đổ ra một ít thuốc mỡ nhão nhão dính dính màu đen, dùng tư thế kỳ quặc, khó khăn tự bôi thuốc cho mình.

. . . . .

Khi Nghiêm Thâm tới nơi thì vừa lúc nhìn hai tiểu đệ tử của tứ trưởng lão chưa bước vào cửa đã bị "mời" về.

Thấy Nghiêm Thâm, mắt của hai tiểu đệ tử sáng ngời, vội vàng giữ chặt hắn, "Nghiêm sư huynh, huynh tới đúng lúc quá! Thẩm trưởng lão nhờ chúng ta tới xem vết thương cho Yến sư huynh, nhưng Yến sư huynh không cho chúng ta vào, hình như hắn bị thương rất nghiêm trọng..."

Nghiêm Thâm mỉm cười nói: "Ta tới đây là vì lo lắng cho sư huynh... Các ngươi yên tâm, ta sẽ chăm sóc cho huynh ấy thật tốt."

"Được!" Tiểu đệ tử nhét bọc nhỏ chứa thuốc và băng gạc vào tay Nghiêm Thâm, "Đây là thứ mà Thẩm trưởng lão nhờ đệ gửi."

Nghiêm Thâm nói cảm tạ rồi tạm biệt hai tiểu đệ tử, cầm theo bọc nhỏ, gõ cửa tượng trưng hai lần, không đợi người bên trong đáp lại đã mở cửa đi vào.

Bình ngọc lộn xộn đầy đất chưa dọn, Yến Cẩn vừa buộc đai lưng xong, ngồi ngay ngắn trên giường. Dường như đã quen với tính không mời mà đến của Nghiêm Thâm, chỉ lãnh đạm giương đôi mắt đen như mực nhìn không ra cảm xúc nhìn hắn.

Mà Nghiêm Thâm rất ghét biểu tình không để thứ gì vào mắt này của Yến Cẩn, sóng biển yên lặng đến mức khiến người ta hận không thể lột mặt nạ của hắn, ném xuống đất rồi dẫm nát.

Nghiêm Thâm nghiến răng, nở một nụ cười giả tạo, "Đệ còn chưa chúc mừng sư huynh đã xuống Tư Quá Nhai —— Từ trước tới nay sư huynh thật may mắn, phạm phải lỗi lớn như thế mà sư tôn cũng có thể tha thứ."

Yến Cẩn nhàn nhạt nói: "Vậy thì ta hi vọng lần sau sư đệ cũng may mắn như vậy."

Nghiêm Thâm căng thẳng nhéo bọc nhỏ trong tay, có chút ngạc nhiên vì Yến Cẩn đáp lại lời mình nói —— Ngày trước Yến Cẩn thường sẽ lơ hắn.

Hắn bước tới phía trước một bước, mũi chân đụng trúng bình ngọc trên đất, hắn cúi đầu, chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra đây là bình ngọc chỉ có Thẩm Tri Huyền mới có.

Tiếng nói của nhóm tiểu đệ tử còn vang vọng bên tai, trong lòng chợt dâng lên ghen ghét thống hận. Nghiêm Thâm khom lưng nhặt bình ngọc nhỏ lên, bàn tay vuốt ve thân bình bóng loáng, nói: "Nếu sư huynh không cần mấy loại dược này thì tặng đệ đi, đúng lúc gần đây đệ luyện kiếm hay bị thương."

Yến Cẩn vốn không muốn để ý tới hắn, nhưng khi tầm mắt lướt qua bình ngọc thì dừng lại một chút, ma xui quỷ khiến mở miệng: "Luyện kiếm bị thương là do học nghệ không tinh. Nếu đã như vậy thì lần sau gặp sư tôn, ta sẽ thay đệ xin sư tôn ít đan dược."

"Huynh!" Sắc mặt Nghiêm Thâm lập tức tái xanh. Xanh xong lại chuyển đỏ, đen xong lại hóa đỏ —— Tức giận.

Yến Cẩn dù bận nhưng vẫn ung dung thưởng thức sắc mặt biến đổi liên tục của hắn. Trước đây, khi Nghiêm Thâm cùng những đệ tử khác tới gây phiền phức, hắn đều lấy lạnh nhạt đối đãi, hôm nay mới phát hiện thì ra đấu võ mồm cũng có chút thú vị.

Cảm giác áp lực vô hình ở chỗ Thẩm Tri Huyền cũng tiêu tán phần nào.

Đáng tiếc là hắn đã quen với việc im lặng, cũng lười dùng miệng lưỡi với họ, cổ tay nhẹ lật, làm ra tư thế "mời" đối phương rời đi.

Nghiêm Thâm dùng sức niết bình dược trong tay, đầu ngón tay cũng trở nên trắng bệch. Phản ứng hôm nay của Yến Cẩn ngoài dự kiến của hắn, chẳng lẽ sư tôn đã nói gì đó thật sao?

Trong chốc lát, hắn không hiểu câu "Thay đệ xin sư tôn ít đan dược" là có ý gì, nhẫn nại một lát, cuối cùng vẫn căm hận nói: "Vẫn là sư huynh giữ lại dùng đi —— Nghe nói sư tôn muốn điều tra chuyện Tàng Kiếm Các, sư huynh làm sai thì tốt hơn hết vẫn nên nhận lỗi sớm chút, tránh cho đến khi điều tra ra thì lại mất mặt."

Câu cuối nhẹ nhàng lại chậm rãi, không cần nói cũng biết là uy hiếp.

Hắn không nói tới chuyện Tàng Kiếm Các thì còn tốt, nói tới thì sắc mặt của Yến Cẩn tức khắc tối sầm, tay phải vô thức muốn cử động, nhưng vẫn nhịn xuống, đôi con ngươi màu đen phản chiếu tia sáng lạnh lẽo.

Nghiêm Thâm hừ lạnh một tiếng, tiện tay ném tay nải nhỏ cùng bình ngọc lên giường, cũng không quan tâm có đập trúng người không, quay đầu bỏ đi.

Đáp lại hắn chính là tiếng đóng cửa, nếu chân hắn chậm thêm một chút nữa thì đã bị kẹp lại rồi.

Đợi cho căn phòng yên tĩnh trở lại, Yến Cẩn xoa cổ tay trái. Cổ tay trống rỗng, không có vật mà hắn coi như trân bảo.

Hắn không bảo vệ được, hắn không bao giờ bảo vệ được —— Trước kia cũng thế, bây giờ cũng thế!

Đáy mắt đen nhánh lạnh băng, ý muốn trở nên mạnh mẽ ngày càng trở nên kiên định. Yến Cẩn nhìn chằm chằm bình dược trên mặt đất, nhớ tới chủ nhân của tụi nó, một lúc sau mới nhặt từng cái lên, nhét tất cả vào cái bọc nhỏ mà Thẩm Tri Huyền cho người đưa tới, sau đó tùy ý ném vào một góc.

. . . . . 

Dặn đệ tử của tứ trưởng lão đi xem Yến Cẩn xong, Thẩm Tri Huyền về phòng, mò mẫm bày cấm chế xung quanh ra, bắt đầu luyện ma pháp... Khụ, thuật pháp.

Thực ra thì ký ức cũng có, mấy cái thuật pháp nho nhỏ như Thanh Khiết thuật gì đó thì y thử một hai lần cũng có thể thành công —— Thân thể này đúng là thiên tài tu luyện, đáng tiếc bệnh tim đoạn tuyệt hết khả năng rồi.

Thẩm Tri Huyền đặt thanh trường kiếm của mình lên bàn, cẩn thận ngắm nghía.

Thanh Vân Tông có trùng kiếm cũng có khinh kiếm, Thẩm Tri Huyền có thanh khinh kiếm, kiếm pháp cũng lấy nhẹ nhàng linh động làm chủ, do đó thân trường kiếm Sương Hồi của y mỏng hơn so với trường kiếm bình thường rất nhiều.

Có lẽ người đúc ra thanh kiếm này là một vị kiếm sư ôn nhuận như gió xuân, hoa văn chạm trổ từ chuôi kiếm tới vỏ kiếm vừa tinh tế lại vừa ôn nhu, thân kiếm như ngọc cũng hiện ra ánh sáng dịu dàng ấm áp.

Thẩm Tri Huyền tìm tòi nghiên cứu một phen, cảm thấy thanh kiếm này giống như một kiện ngọc khí tinh xảo, nếu dùng để đánh nhau thì... Tâm niệm của y vừa động, lưỡi kiếm nhẹ nhàng gõ lên góc bàn một cái.

Gần như không dùng sức, sợi tóc cũng có thể dễ dàng đứt như trở bàn tay, một âm thanh rất nhỏ rơi xuống góc bàn —— Thẩm Tri Huyền nhìn thanh trường kiếm không dùng chút sức lực nào đã có thể cắt đứt một mảnh linh mộc rắn chắc, y nuốt nước miếng, cẩn thận thu kiếm vào vỏ.

Kiếm pháp vẫn tồn tại trong đầu, lần sau chắc phải tìm cơ hội kiếm chỗ nào bí mật luyện kiếm một chút.

Ngay khi ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng gõ cửa rất nhỏ, nếu không phải y có tu vi, thính lực khác với người thường thì đã không nghe thấy rồi.

Rốt cuộc âm thanh này vẫn quá yếu, giống như gió nhánh cây đập vào cửa vậy.

Y còn đang suy nghĩ về tiếng gõ cửa thì một lát sau lại có tiếng gõ vang lên, dường như đã gõ mệt rồi, nó dừng lại nghỉ ngơi một lát, sau đó lại tiếp tục gõ, dừng một hồi, lại tiếp tục gõ, đúng là cố chấp.

Là ai —— Hoặc cái gì đó, mà có thể nhẹ nhàng xuyên qua cấm chế mà không bị y phát giác?

Thẩm Tri Huyền hỏi "Ai?" một tiếng, nhưng không có người đáp lại, có điều âm thanh kia chỉ dừng lại trong chốc lát, ngay sau đó lại vang lên, hình như còn mang theo tức giận, tiếng gõ càng ngày càng nhanh càng ngày càng mạnh.

Thâm Tri Huyền trầm ngâm trong chốc lát, một tay giấu dưới tay áo bấm quyết đề phòng, một tay khác đột ngột mở cửa.

—— Làm gì có ai.

Một cơn gió thoảng qua, lay động vạt áo của y, Thẩm Tri Huyền như cảm nhận được gì đó, sau khi đóng cửa lại thì cúi đầu nhìn xuống.

Một phiến lá xanh biếc dùng để "câu thông" lọt vào tầm mắt của y.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play