Trong bóng tối, có một luồng sức mạnh lớn mạnh, muốn tách hai bàn tay đan xen vào nhau của họ ra.
Thẩm Tri Huyền dùng hết sức lực nắm lấy tay Yến Cẩn, y cảm giác Yến Cẩn cũng thế, nhưng rốt cuộc vẫn không thắng được sức mạnh thần bí đó, không còn cách nào khác đành tách nhau ra.
Trong bóng đêm, y cảm thấy Yến Cẩn dần cách xa y, như cát rơi xuống giữa các ngón tay.
"A Cẩn!" Y khàn giọng kêu, nhưng giọng nói của y bị lưỡi dao gió xé toạc trong màn đêm, rách không còn dáng hình, căn bản là truyền không được, mà y cũng không nghe thấy giọng của Yến Cẩn.
Bên tai toàn là âm thanh quỷ dị lại kỳ lạ, như là có trăm yêu ngàn quỷ đang chè chén say sưa bên cạnh.
Vào lúc chút ấm áp cuối cùng rời khỏi tay, Thẩm Tri Huyền cắn chặt răng, khẽ nhắm mắt, đáy lòng thầm triệu hồi kiếm linh của Sương Hồi.
Gần đây kiếm linh của Sương Hồi mơ hồ có dấu hiệu thức tỉnh, nhưng không quá rõ ràng, mà chỉ ngẫu nhiên nhúc nhích một chút, như đứa nhỏ ngủ dính giường không chịu dậy. Nhưng trước mắt Thẩm Tri Huyền không còn cách nào khác, nơi này thật sự rất kỳ lạ, y gian nan cử động, chỉ có thể cưỡng ép đánh thức Sương Hồi.
Kiếm Sương Hồi bỗng lờ mờ xuất hiện trong tay, bị y nắm chặt. Thẩm Tri Huyền nỗ lực chống lại sức mạnh kỳ dị muốn cướp kiếm của y đi, tụ linh lực trên thân kiếm, cắn rách đầu lưỡi, phun ra chút máu: "Sương Hồi —— Tỉnh lại!"
Một giọt máu rơi trên thân kiếm, thân kiếm đột nhiên kinh hãi run lên, kiếm linh của Sương Hồi đang ngủ say rốt cuộc cũng bị đánh thức, một tiếng kiếm rít mát lạnh lọt vào tai, gió lớn xung quanh đều yên lặng trong giây lát.
Sương Hồi ngủ say hồi lâu cuối cùng cũng tỉnh giấc, nó hưng phấn điều khiển thân kiếm, Thẩm Tri Huyền buông lỏng tay, nó lập tức vui vẻ nhảy nhót khắp nơi, kiếm khí lạnh thấu xương chém nát gió lớn.
Các ma vật và trăm yêu ngàn quỷ ẩn náu trong bóng tối dường như có điều e sợ Sương Hồi, Thẩm Tri Huyền có thể rõ ràng cảm nhận được những hơi thở âm u lạnh lẽo đó cách xa không ít, những âm thanh đó cũng nhỏ đi rất nhiều.
Sương Hồi nhảy nhót đủ rồi thì lao đầu vào ngực Thẩm Tri Huyền, Thẩm Tri Huyền bị nó năng động lao vào mà nhịn không được lui về sau vài bước, vài bước này khiến y đi vào một thế giới khác, tiếng gió quỷ rít gào bốn phía biến mất, trước mắt sáng bừng, đường phố thật dài đập vào mắt.
"Tuế Kiến ca ca..." Giọng nói quen thuộc mang theo chút trẻ con vang lên bên cạnh, Thẩm Tri Huyền khẽ cúi đầu, một gương mặt quen thuộc nhưng non nớt xuất hiện trước mắt.
Đồng tử của y co lại... Yến Cẩn phiên bản thu nhỏ?
Thẩm Tri Huyền có hơi sửng sốt, buột miệng theo bản năng: "A Cẩn?"
Cậu bé cẩn thận túm chặt ống tay áo của Thẩm Tri Huyền, ngửa đầu, đáy mắt sáng ngời lại trong veo: "... Đệ còn tưởng rằng huynh đi rồi."
Nhóc con cố gắng giấu cảm xúc sợ hãi và lo lắng không yên đi, nhưng rốt cuộc vẫn còn nhỏ tuổi, Thẩm Tri Huyền vẫn có thể thấy được vài phần bất an từ đôi mắt đen như mực có ánh nước ấy.
Gương mặt này trong y hệt như Yến Cẩn, chỉ là non nớt hơn rất nhiều, lòng Thẩm Tri Huyền mềm mại vô cùng, khẽ hé miệng, đang muốn hỏi nhóc là ai, nhưng không ngờ khi nói ra lại là lời khác.
"Không có đi. Mua cho đệ kẹo hồ lô và đường họa [1] này. Cầm chơi đi." Giọng nói rơi vào tai vẫn rất quen, chính là giọng của y, nhưng rõ ràng hơn và cũng thể hiện khí chất của thiếu niên hơn.
[1] (Đường họa): Khác với kẹo đường thổi nha~
Đây là...?
Thẩm Tri Huyền cảm thấy ánh mắt của mình cũng bắt đầu mất kiểm soát, y thấy tay mình cầm một cây kẹo hồ lô đỏ rực, còn có đường họa hình sói nhỏ, trông rất đáng yêu.
Sau đó y thấy tay mình không chịu không chế mà đưa cho đứa nhỏ kia.
Cậu bé cẩn thận cầm lấy, không dám làm động tác quá lớn, như là đang cầm báu vật trân quý, mắt sáng lấp lánh: "Tuế Kiến ca ca..."
Thẩm Tri Huyền cảm thấy chính mình bị câu này khiến y gáy không thôi.
Trong mờ ảo như có thứ gì đó hiện lên trong đầu, bỗng y phúc đến thì lòng cũng sáng ra, đột nhiên hồi phục tinh thần —— Chẳng lẽ, đây là những cảnh tượng trong ký ức mà nguyên thân đã mất ư?
Y có thể nhớ lại nhờ đi phó bản hồi ức trong huyễn cảnh?
Đáng tiếc bây giờ hình như y chỉ là một sợi ý thức, bám vào cơ thể... Đại khái là cơ thể của nguyên, không cách nào nhúc nhích được, chỉ có thể quan sát theo góc nhìn của nguyên thân, trường kiếm vốn đang cầm trong tay cũng biến mất, Thẩm Tri Huyền lặng lẽ triệu hồi Sương Hồi, nhưng không thấy đáp lại.
Thẩm Tri Huyền ổn định tinh thần, nếu không thể thoát thân được, vậy thì dứt khoát bình tĩnh đứng một bên làm người xem là được.
Y muốn xem xem, đến tột cùng là năm đó nguyên thân đã trải qua chuyện gì.
. . . . .
Nửa tháng trước, lúc Tuế Kiến tạm thời dừng chân ở một trấn nhỏ, gặp được một đứa nhỏ đáng thương không nơi nương tựa bị người ta bắt nạt.
Từ trước đến nay y đối với trẻ con luôn là kính trọng nhưng không dám gần gũi, nhưng cũng không biết vì sao, thấy đứa nhỏ này bị bắt nạt cũng không khóc, chỉ cắn răng chịu đựng một mình, với với lòng trắc ẩn của mình, sau khi che chở nó rồi đuổi đám kia đi, y ma xui quỷ khiến mở miệng: "Đệ... có muốn đi cùng với ta không?"
Bữa sáng tỏa nhiệt trong trời đông lạnh giá, đứa nhỏ cách một làn sương mù mờ mịt nhìn y, chần chờ, cẩn thận, khẽ gật đầu.
Vì thế một lớn một nhỏ bắt đầu đồng hành cùng nhau.
Lúc Tuế Kiến hỏi đứa nhỏ tên gì, đứa nhỏ ngập ngừng một chút, nhỏ giọng nói: "Tỉnh..."
Cha mẹ nó chết sớm, người trong thôn rất ghét nó, sẽ không có ai nói chuyện với nó, đừng nói tới đặt tên, thậm chí ngay cả cha mẹ họ gì nó cũng không biết.
Đồ trong nhà sớm đã bị cướp sạch, chỉ còn lại bốn vách tường cũ nát, và lẻ loi một cái giếng, dần dà, nó liền đặt tên cho mình là "Tỉnh" [2].
[2] 井 (Tỉnh): Giếng.
Nó nói quá nhỏ, Tuế Kiến chỉ mơ hồ nghe được âm đọc, y hả một tiếng: "Là Cẩn Du Nặc Hà [3] Cẩn? Ngược lại cái tên cũng được đó chứ... Vậy đệ họ gì?"
[3] 瑾瑜匿瑕 (Cẩn Du Nặc Hà): Ví von sự vật đẹp không tì vết, như thể vẻ đẹp hấp thị khuyết điểm.
Đứa nhỏ nghe không hiểu nửa câu đầu của Tuế Kiến, chớp mắt, khẽ lắc đầu, chỉ có thể trả lời nửa câu sau: "Không có họ..."
Nó ngay cả chữ cũng không biết được mấy chữ.
Tuế Kiến biết nó từ nhỏ đã lẻ loi hiu quạnh một mình, trầm ngâm một lát.
Trùng hợp ngày hôm ấy bầu trời trong xanh không một gợn mây, một vùng xanh lam như ngọc, Tuế Kiến suy nghĩ một hồi, nói: "Chỉ có tên thôi thì không đủ, phải có họ nữa mới chính thức, nếu đệ không chê thì để ta lấy cho đệ một cái họ. Hôm nay trời trong một một gợn mây... Chi bằng lấy họ Yến đi."
Yến, có nghĩa là yên ổn an bình, dùng cho đứa nhỏ này thì vừa hay.
Đứa nhỏ ngoan ngoãn nhìn y, gần như là không chút do dự đáp vâng.
Thế là tên mới của đứa nhỏ được đặt ra, Tuế Kiến chấm chút nước trà, viết viết mấy chữ lên bàn gỗ nhỏ, Yến Cẩn, sau đó lại viết tên y, Tuế Kiến.
Đứa nhỏ nghiêm túc nhìn, bánh bao trên tay cũng quên ăn, chỉ từng chút từng chút khắc ghi chữ đó vào đầu, mãi đến khi vết nước khô đi, mới lưu luyến thu tầm mắt lại.
Nhóc Yến Cẩn thật sự là một đứa nhỏ rất ngoan, hoàn toàn lật đổ định nghĩa "Trẻ con" trong lòng Tuế Kiến, trước kia định nghĩa của Tuế Kiến về trẻ con là da dày mà còn thích khóc, bây giờ thấy nhóc Yến Cẩn ngoan muốn xỉu, nghe nhóc nhỏ giọng gọi Tuế Kiến ca ca, thậm chí Tuế Kiến còn muốn hái sạch sao trên bầu trời xuống, xuyên thành kẹo hồ lô cho nhóc ăn.
Chỉ là nhóc Yến Cẩn từ nhỏ không có nơi nương tựa, sớm đã quen một mình gánh vác tất cả. Người nó nhỏ mà sức còn yếu, bị bắt nạt thì không phản kháng được, chỉ có thể yên lặng bỏ chạy, yên lặng chịu đựng, nó lo mình mà gây ra chuyện gì thì sẽ chọc Tuế Kiến tức giận, vì thế có bị ủy khuất thế nào cũng không nói.
Vốn dĩ ban đầu Tuế Kiến không nghĩ tới mấy cái này, y còn đang cảm thấy may mắn vì nhặt được một đứa nhỏ không khóc không nháo rất ngoan, nhưng sau đó y thấy những đứa nhỏ khác làm nũng vờ khóc bán manh đáng thương, chiếm được rất nhiều chỗ tốt... Nhưng nhìn lại nhóc Yến Cẩn ngoan ơi là ngoan, trong lòng Tuế Kiến cảm thấy rất khó chịu.
Đại khái là nhóc Yến Cẩn có thể chất dễ dàng hấp dẫn kẻ vô lại, Tuế Kiến đi mua đồ, chỉ mới có giây lát, chớp mắt một cái là đã không thấy đâu, nhóc Yến Cẩn lại bị tụi quỷ nhỏ kết phường kết hội bắt nạt.
Tay chân nhóc Yến Cẩn gầy như que củi ăn mấy cái đạp thật mạnh, gian nan chạy ra, nó trốn chờ tụi quỷ nhỏ kia chạy đi thì mới về bên cạnh Tuế Kiến.
Lúc về, còn cẩn thận kéo tay áo xuống, che giấu cánh tay vừa bị đánh, trên mặt có một vệt đỏ, cực kỳ dễ thấy.
Tuế Kiến thở dài, tiện tay đặt đồ sang một bên, nửa ngồi xổm xuống, ôm nhóc Yến Cẩn đang chịu ủy khuất gắng nuốt nước mắt vào lòng: "Muốn khóc thì cứ khóc, khóc thì người khác mới biết đệ chịu ủy khuất chứ."
Y xoa xoa đầu nhóc Yến Cẩn, làm đầu tóc nó rối bời: "Lại đây ôm một cái, ôm xong thì quay lại bắt nạt tụi kia."
"Đừng sợ, ta chống lưng cho đệ."
Tuế Kiến lấy tay thay lược, giúp nó chải vuốt lại đầu tóc rối bời, dịu dàng nói.
Nhóc Yến Cẩn hai mất mờ mịt rơm rớm nước mắt nhìn y, không nói gì.
Tuế Kiến có lòng muốn sửa thói quen giữ im lặng chịu thiệt này của nhóc Yến Cẩn, vào ban đêm, thật sự mang nhóc Yến Cẩn đi bắt nạt lại tụi quỷ nhỏ kia.
Mấy đứa bắt nạt nhóc Yến Cẩn cũng chỉ là mấy đứa nhỏ bình thường, trong đó có một cặp song sinh. Tuế Kiến có tu vi trong người, lặng yên không tiếng động ôm nhóc Yến Cẩn vào phòng của cặp song sinh đó.
Cặp song sinh ngủ say, lăn lộn khắp giường, chăn đều bị đá rơi một nửa xuống đất.
Tuế Kiến để nhóc Yến Cẩn trốn trong bóng tối, tiện tay triệu ra mấy gợn mây nhỏ màu trắng, đưa một nhúm nhỏ cho nhóc Yến Cẩn, nhỏ giọng nói: "Nặn một con chuột đi, đợi lát nữa chúng ta nhét vào chăn của bọn chúng."
Đây là lần đầu tiên nhóc Yến Cẩn làm loại chuyện này, vừa khẩn trương lại có chút mới lạ, nặn nhúm mây nhỏ, dựa vào tưởng tượng, nặn ra một con chuột béo bự.
Nó nặn rất chậm, chờ đến khi nó nặn xong, nghiêng đầu nhìn Tuế Kiến thì thấy y đã nặn xong hai con rồi.
Tuế Kiến nặn hoàn toàn không giống nó, chuột nó năn trông có hơi ngốc, còn chuột Tuế Kiến nặn lại rất oai. Nhóc Yến Cẩn thẹn thùng muốn giấu chuột mình nặn đi, nhưng Tuế Kiến đã giơ tay, thả hết chuột ra: "A Cẩn, mau thả chuột ra đi."
Nhóc Yến Cẩn mím môi, khẽ buông tay, con chuột béo bự tung ta tung tăng bò lên giường.
Tuế Kiến ôm nhóc Yến Cẩn, trốn ở góc phòng, nhìn mấy con chuột mềm mềm cui vào chăn của cặp song sinh.
Cặp song sinh mơ màng tỉnh giấc, vừa mở mắt thì thấy mấy con chuột chạy trên người mình, nhất thời sợ tới mức rơi nước mắt, xé ruột xét gan kêu to: "Cha ơi! Mẹ ơi! Mẹ! Có chuột bự kìa! Hu hu hu hu hu!"
Cha mẹ hai đứa nó ngủ ở phòng cách vách, vừa nghe động tĩnh, y phục còn chưa mặc đàng hoàng đã vội chạy sang, nhưng Tuế Kiến cong ngón tay một cái, mấy con chuột kia lập tức hòa thành khói nhẹ rồi mất bóng.
Chờ tới khi mọi người xông vào, Tuế Kiến đã ôm nhóc Yến Cẩn yên lặng rời đi, chỉ nghe được tiếng quở trách của mọi người trong phòng: "Không bao giờ yên ổn được hết! Ban ngày quậy, buổi tối cũng quậy! Chuột đâu mà chuột? Đúng là không làm người khác bớt lo được..."
Ban đêm lạnh, Tuế Kiến dùng áo khoác bọc nhóc Yến Cẩn lại, y cảm giác được đứa nhỏ ôm chặt lấy cổ y, chôn đầu trên cổ y.
Mơ hồ có cảm giác ươn ướt.
Tuế Kiến nhịn không được đi chậm lại, ý cười trên mặt dịu dàng vài phần.
. . . . .
Một đường đồng hành hồi lâu, ban đầu nhóc Yến Cẩn còn mất tự nhiên và câu nệ, dần dà quen rồi thì càng ỷ vào Tuế Kiến.
Vào ngày trời động giá rét, gió lạnh thấu xương, Tuế Kiến có tu vi trong người nên không sợ, nhưng buổi tối nhóc Yến Cẩn lạnh đến mức không ngủ được, bọc chăn thật dày mà vẫn không ngủ được.
Tuế Kiến thấy nó lạnh tới mức ngủ không được, nghĩ nghĩ, xốc chân của mình lên: "Lại đây."
Nhóc Yến Cẩn mờ mịt nhìn y, không hiểu y có ý gì.
Tuế Kiến dứt khoát ôm nó vào ổ chăn ấm áp của mình, bọc nó thật chặt.
Ổ chăn của y rất ấm, mới một chút mà đã xua tan cảm giác lạnh lẽo trên người nó.
Trong phòng không đốt nến, chỉ có chút ánh sáng lờ mờ hắt vào từ cửa sổ dán giấy mỏng.
Đôi mắt của Tuế Kiến sáng ngời như chứa ánh trăng: "Nếu còn lạnh, thì ta ôm đệ một cái nhé."
Mặt nhóc Yến Cẩn lập tức đỏ bừng, núp trong ổ chăn, ngập ngừng một chút, cuối cùng nói một câu nhỏ như tiếng mũi kêu: "Tuế Kiến ca ca, đệ còn lạnh."
Tuế Kiến ôm nó vào lòng, thấy nó hồi lâu vẫn không ngủ được, còn ngân nga dỗ nó ngủ.
Nhóc Yến Cẩn dần ngủ say, Tuế Kiến dừng hát, nhất thời hết mệt, suy nghĩ dần bay xa.
Tuế Kiến rời khỏi Tông môn vì y cứ mãi dậm chân ở bậc chín, chậm chạp không chạm tới ngưỡng cửa của bậc mười, chính vì vậy nên y mới định ra ngoài lịch luyện, vì có đôi khi chú trọng cơ duyên và tâm cảnh chính là tu luyện.
Có điều bây giờ bên người có nhiều thêm một nhóc Yến Cẩn, y lại thay đổi chủ ý.
Tuế Kiến sau khi có được sự cho phép của nhóc Yến Cẩn, đã xem căn cốt giúp nó, lại không ngờ được rằng, cực kỳ kinh hỉ —— Tuế Kiến ở Thanh Vân Tông đã được ngầm thừa nhận là kỳ tài ngút trời, mà căn cốt của nhóc Yến Cẩn lại hoàn toàn không thua kém y.
Nếu chăm chỉ tu luyện, thì thành tựu trong tương lai tuyệt đối sẽ không thấp.
Trong lòng Tuế Kiến có ý nghĩ, y muốn mang nhóc Yến Cẩn về Thanh Vân Tông.
Nhóc Yến Cẩn trịnh trọng gật đầu.
Vậy dẫn nó về Thanh Vân Tông là được. Tuế Kiến nghĩ, sư tôn đã không thu đồ đệ nữa, có điều cũng không sao, y còn có thể thu được nha, y lớn hơn nhóc Yến Cẩn một giáp, tu vi cũng không tệ, có thể dạy dỗ nó một chút.
Chờ sau này... bọn họ chính là đồng môn rồi.
Tuế Kiến nhắm mắt lại, vừa lòng thỏa ý mà thiếp đi.
Chủ ý của Tuế Kiến rất hay, nhưng rốt cuộc người tính không bằng trời tính, chuyện tốt thì quỷ tha ma bắt, ngay lúc Tuế Kiến định tranh thủ thời gian về Thanh Vân Tông, đã có chuyện xảy ra.