Đầu ngón tay của Thẩm Tri Huyền vuốt ve vải gấm.
Chỉ trắng hơi vàng thêu hoa văn mây trôi mượt mà, tinh xảo. Hiển nhiên là đã nhiều năm, dù là gấm vóc chất lượng thượng đẳng cũng không tránh khỏi có chút cũ.
Đây là đồ của Yến Cẩn, cũng không biết là tới từ đâu, Thẩm Tri Huyền chỉ biết hắn rất coi trọng đoạn gấm này, thậm chí là thà để mình bị thương cũng không muốn nó hư hỏng chỗ nào.
Lần này tám phần là do Nghiêm Thâm trộm được rồi ném vào Tàng Kiếm Các, có khả năng là còn nói thêm gì đó mới khiến cho Yến Cẩn không quan tâm gì mà xông vào, bằng không với tính tình trầm ổn của hắn thì không có khả năng bất chấp tất cả mà xông vào Tàng Kiếm Các như vậy.
Thẩm Tri Huyền niết vải gấm trong tay, rũ mắt nhìn chăm chú một lát, cuối cùng hạ quyết tâm.
Tuy nói tính tình của y ôn thôn tản mạn [1], thích ứng trong mọi tình cảnh, nhưng sống trong tình cảnh không biết nguy hiểm như thế nào thì y không vui nổi. Trên đầu lúc nào cũng treo một cây đao không biết khi nào sẽ rơi xuống, làm tâm tình của y không sung sướng tí nào.
[1] Ôn thôn tản mạn: Hiền lành, điềm đạm ít nói chăng?
Chờ y giải quyết hết mấy chuyện kì quái bên người, ở chỗ của Yến Cẩn tẩy trắng sạnh sành sanh, sau đó y sẽ lại sống một cuộc sống yên bình của riêng mình.
Lại một trận gió thổi qua, nhóm lá khô vừa yên ổn không bao lâu lại tiếp tục xếp thành đoàn đội, lần nữa thu hút sự chú ý của các đệ tử.
Đám tiểu đệ tử này mới vào Tông môn không lâu, lớn tuổi nhất cũng chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, ngày thường đều toàn tâm toàn ý tu luyện, trong đầu cũng không có nhiều xoắn xuýt như vậy, càng không nghĩ tới vị Thẩm trưởng lão "không chịu cấm chế cản trở" kia thật sự sẽ dưới mí mắt bọn họ mà ra ra vào vào.
Thẳng đến khi Thẩm Tri Huyền không một tiếng động rời đi, bọn họ còn đang nhỏ giọng cười nói đội ngũ lá khô ngây ngốc.
. . . . .
Buổi tối lăn lộn mấy vòng, tới lúc trở lại phòng thì trời đã hừng đông.
Thẩm Tri Huyền một đêm không ngủ... À, đại khái là hai đêm không ngủ, tinh thần có hơi mệt mỏi, rót một ly trà lạnh, tịnh tâm, sau đó là sắp việc cần làm tiếp theo.
Vết thương vụn băng lưu lại trên mu bàn tay không nghiêm trọng lắm, y tùy ý xử lí một chút, nghiền nát Sinh Cơ Đan rồi đắp lên, sau một trận lạnh lẽo thì gần như đỡ hẳn, nhìn qua thì chỉ sưng đỏ một chút.
Thẩm Tri Huyền nhìn nhìn, rũ tay áo che lại. Màu da này quá trắng, cứ như sứ vậy, sưng đỏ có một chút cũng rất dễ thấy.
Chờ đến lúc hừng đông, Thẩm Tri Huyền mở tủ quần áo của nguyên thân, y thay một bộ đồ mới, cảm giác khá lạ, y cẩn thận sửa sang lại một phen rồi mới ung dung ra khỏi phòng, đích đến là —— Nơi các lãnh đạo của Tông môn mở họp sáng.
Thành thật mà nói thì Tống Mính không phải kiếm tu lợi hại nhất Tông môn, nhưng hắn làm Tông chủ không tồi.
Mỗi ngày đều chăm chỉ mở họp buổi sớm, phê duyệt công việc của Tông môn, tu luyện, chủ trì các loại đại sự, hạng mục công việc rườm rà vô số hắn đều làm rất chu toàn, xử lí rất thành thạo.
Nếu là nguyên thân đảm đương chức vị Tông Chủ... Sợ là cũng không bằng hắn.
Ánh mắt của Thẩm Tri Huyền trống rỗng trong chốc lát, đơn giản miêu tả hồi ức của nguyên thân trong nguyên tác một chút, lại liên hệ với ký ức đơn bạc trong đầu mới miễn cưỡng nặn ra hình tượng của nguyên thân.
Ước chừng là một người cao ngạo tự phụ —— Hơi giống Lâm Đại Ngọc, tâm cao ngất, mệnh so với giấy còn mỏng hơn.
Chẳng qua hình như đây đều là kí ức sau khi lịch luyện bị thương nên có bệnh tim, còn trước khi lịch luyện... Không biết vì sao lại rất mơ hồ, chỉ ngẫu nhiên lóe lên vài hình ảnh ngắn ngủi rồi biến mất, nhanh đến mức không bắt được.
Tạm thời vứt chuyện này ra sau đầu, Thẩm Tri Huyền nắm lấy thời cơ, đẩy cửa đi vào trước khi Tống Mính và những người khác rời đi.
Họp sáng ở thính đường cũng không bố trí cấm chế, chỉ đóng cửa lại —— Đương nhiên là không có đệ tử nào không có phân phó mà dám xông vào trước mặt Tông chủ cùng các vị trưởng lão.
Nguyên thân là một trong năm vị trưởng lão.
Thật ra ban đầu Thanh Vân Tông chỉ có bốn vị trưởng lão, phụ trách nhân sự, tài chính, ngoại giao và nội vụ, nhưng sau khi nguyên thân mất chức vị Tông chủ, Tông chủ tiền nhiệm vì đảm bảo đảm địa vị của y, vì y mà đặc tích cho một tòa chủ phong, cho y trở thành vị trưởng lão thứ năm.
Chuyện này khi ấy gặp phải rất nhiều rắc rối, đáng tiếc Tông chủ tiền nhiệm chưa kịp trù tính vì nguyên thân được bao nhiêu thì lại tẩu hỏa nhập ma chết trước.
Thân phận ngũ trưởng lão này có hơi xấu hổ. Bởi vì tôn trọng Tông chủ tiền nhiệm nên địa vị của y rất cao, từ Tống Mính cho tới các quản sự ai cũng đều cực kì coi trọng y, nhưng cố tình lại không có gì minh chứng cho thực quyền của y, có thể nói một câu là thân phận vị diệu.
Mấy năm trước nguyên thân còn ngẫu nhiên đến họp, nhưng sau khi mắc bệnh tim chậm chạp không thể giải quyết, nguyên thân liền không còn kiên nhẫn làm mấy việc vặt này, cuối cùng cũng không đặt chân tới đây nữa.
—— Vì thế khi Thẩm Tri Huyền xuất hiện, ngay cả Tống Mính cũng giật mình.
"Tri Huyền sư đệ?"
Thẩm Tri Huyền gật đầu với hắn, không mặn không nhạt kêu "Tông chủ", biểu tình tự nhiên tìm một vị trí bên cạnh ngồi xuống, ý bảo bọn họ tiếp tục.
Họp sáng sắp kết thúc, trước khi Thẩm Tri Huyền vào, Tống Mính đã ngồi ở phía trên phát biểu kết thúc như mọi khi, phía dưới yên lặng không động tĩnh. Sau khi Thẩm Tri Huyền bước vào, mọi người lập tức đặt tầm mắt lên người y.
Ánh mắt Tống Mính thâm sâu trong chốc lát, ngay sau đó nở một nụ cười ôn hòa, dừng thảo luận, dường như không có chuyện gì nói: "Hiếm khi Tri Huyền sư đệ tới đây."
Thẩm Tri Huyền thấy bọn họ không có ý định tiếp tục thảo luận, lười nói mấy câu vô nghĩa, chỉ hỏi: "Tông chủ đã nói xong rồi?"
Tống Mính không biết ý của y là gì, gật đầu, ngay sau đó liền nghe y nói: "Nếu đã như vậy, ta có chuyện muốn nói với mọi người."
Y nói "nói chuyện" chứ không phải "thảo luận", trong lời nói bình tĩnh có ý vị không được chen vào, "Chuyện Yến Cẩn xông vào Tàng Kiếm Các, ta muốn điều tra lại."
Lời này vừa nói ra, mọi người đều sửng sốt, ngay cả Tống Mính cũng thu lại ba phần ý cười.
Một màn lăn lộn ngày hôm qua, Tống Mính từ đầu tới cuối không xuất hiện, có điều khi mọi việc đã xong thì cũng từ miệng của mọi người biết "Yến Cẩn xông vào Tàng Kiếm Các trộm kiếm" rồi kết luận —— Khi đó Thẩm Tri Huyền đã đánh Yến Cẩn rồi đuổi hắn lên Tư Quá Nhai, sau đó bệnh tim tái phát khiến y ngất xỉu rồi bị đưa về chủ phong của y.
Tống Mính cho rằng Thẩm Tri Huyền vừa lòng với kết quả này —— Quan hệ sư đồ của bọn họ cũng không tốt, hơn nữa hôm qua lúc hắn đi xem Thẩm Tri Huyền cũng không thấy y có dị nghị gì, sao bây giờ lại... Người này không bao giờ cho hắn mặt mũi, loại chuyện này mà nói ở đây thì không phải là đang tát vào mặt hắn sao!
Tống Mính áp bảy phần tức giận ba phần nghi hoặc trong lòng xuống, trước ánh mắt của mọi người trấn định nói: "Đúng là chuyện này Yến Cẩn làm sai..."
"Tông chủ." Mặt Thẩm Tri Huyền mang ý cười, bình ổn đánh gãy lời nói của hắn, "Hôm qua Yến Cẩn đã nói, hắn là "bất đắc dĩ", nhưng lúc đó ta đang tức giận nên không nghĩ nhiều, hỏi cũng không hỏi đã phạt hắn trước."
"Sau đó nghĩ lại, việc này có chút khả nghi. Thứ nhất, tính tình của Yến Cẩn trầm ổn, làm ra loại chuyện này thì đúng là hoang đường. Thứ hai, hắn luôn lảng vảng ở lầu một —— Ngay cả đệ tử mới nhập môn cũng biết, kiếm ở lầu một có phẩm chất bình thường, Yến Cẩn sẽ không vì chuyện không đáng này mà mạo hiểm."
Lời này của y đúng thật là cưỡng từ đoạt lí, không một chút chứng cứ.
Đại quản sự nhịn không được nói: "Thẩm trưởng lão có lẽ không hiểu đại đồ đệ của mình —— Lỡ đâu năng lực của hắn không đủ, chỉ có thể dừng ở tầng thứ nhất thì sao?"
Thẩm Tri Huyền mặt không đổi sắc hỏi lại: "Ngươi cũng nói hắn là đồ đệ của ta, ta còn có thể không hiểu hắn sao?"
Mọi người: "....."
Trong lòng của mọi người không hẹn mà đều cảm thấy vô lí. Thẩm Tri Huyền bất hòa với đại đồ đệ Yến Cẩn của mình, chuyện này ai cũng biết. Từ khi nào Thẩm Tri Huyền lại đứng ra nói giúp cho đại đồ đệ của y vậy?!
Còn hiểu nữa chứ?!
Sợ là hiểu đánh Yến Cẩn như thế nào thì có!
Những người từng liên quan mang theo sắc thái khác nhau oán thầm, mà biểu tình của Tống Mính lúc này chính là trên mặt thì cười tủm tỉm trong lòng lại gào thét, hình tượng "sư huynh tốt" mà hắn duy trì nhiều năm không thể bị hủy trong giây lát được, đành miễn cưỡng đồng ý.
Thẩm Tri Huyền thấy hắn gật đầu, lập tức thừa thắng xông lên, nói muốn đi Tư Quá Nhai đón Yến Cẩn.
Trong Tông môn gần đây không có đại sự gì, ngoại trừ Tông chủ Tống Mính có thân phận cao quý, đại trưởng lão từ trước tới nay lãnh đạm thờ ơ nắm quyền tài chính cùng với nhị trưởng lão bận rộn quản lí đệ tử, hai vị trưởng lão còn lại tích cực bày ra thái độ sẵn sàng giúp đỡ.
Thẩm Tri Huyền liếc nhìn bọn họ, cảm thấy hai người này tám phần là do nhàn rỗi nên muốn xem náo nhiệt.
Chẳng qua y cũng không để ý, người càng nhiều thì chuyện này càng nháo, mà chuyện này càng nháo thì càng hợp ý y.
Vì vậy hai canh giờ sau, Thẩm Tri Huyền lần nữa mang theo hai vị trưởng lão, vài vị quản sự, đứng ở bên ngoài sơn động tư quá [2] của Yến Cẩn.
[2] Tư quá: Đây không phải tên riêng, nhắc lại cho ai không nhớ thì tư quá nghĩa là suy ngẫm lại việc đã qua, là ngồi nghĩ lại xem mình sai ở chỗ nào ấy :v
Địa hình chật hẹp, đám người đứng cạnh thềm đá vẫn không tiến lên, chỉ chờ Thẩm Tri Huyền kêu người ra.
Thẩm Tri Huyền nhàn nhạt đi vào sơn động, đưa lưng về phía mọi người, bất động thanh sắc dùng tuyết đọng chôn một mảnh lá xanh, sau đó điều chỉnh cảm xúc một chút, hít sâu một hơi, giọng đầy biểu cảm: "A Cẩn!"
Một tiếng này đau lòng cùng thương tiếc đều có, quan tâm cùng lo lắng đều bay mất, đừng nói là mọi người bị hoảng sợ, ngay cả Yến Cẩn nhắm mắt giả bộ bất tỉnh cũng nhịn không được mà run lên, suýt chút nữa thì "tỉnh" lại.
Mọi người đầu tiên là ???, sau đó là !!!. Cuối cùng là vẻ mặt khiếp sợ nhìn Thẩm Tri Huyền bế tiểu thiếu niên Yến Cẩn đang hôn mê lên, lạnh mặt, rất có khí phách để lại một câu "Việc này cần phải điều tra lại" rồi vội vã xuống núi.
Mọi người: ".....?"
Đau lòng cái gì, đồ đệ đó của ngươi không phải là do ngươi đánh thành như vậy sao!