Rốt cuộc Ngư Ngư vẫn trở về biển lớn, sau khi y rời đi, sóng biển nhanh chóng rút xuống, tảng đá y từng ngồi chợt tan thành khói, lộ ra nửa quan tài bằng băng chìm trong nước.
Thân quan tài gần như trong suốt, Thẩm Tri Huyền thoáng nhìn quan tài trống rỗng, hơi sửng sốt, hai đồ vật liền hóa thành hai luồng ánh sáng nhàn nhạt, hoàn toàn hòa vào biển.
Quan tài băng vỡ thành từng mảnh, cả bí cảnh run rẩy dữ dội, rách ra vô số vết nứt. Yến Cẩn ôm eo Thẩm Tri Huyền, không chút do dự nhảy về phía quan tài băng.
Thẩm Tri Huyền vô thức nhắm mắt, nháy mắt tiếp theo một luồng khí lạnh lướt qua người y, giống như lúc y vào bí cảnh. Lại lần nửa mở mắt ra, bọn họ đã ở ngoài Tín thành.
Ngày trước bí cảnh này nuốt người, là sẽ yên lặng không tiếng động bay đi, nhưng những năm gần đây nó không đủ ma khí, lại thêm ngày càng chịu đựng không nổi, nên lúc này nó nuốt có hơi nhiều người, no căng tròn, chưa kịp tiêu hóa nên vẫn ở nguyên một chỗ.
Ngày đó sau khi ép Yến Cẩn vào thì bí cảnh đóng cửa ngay lập tức, nhưng vẫn có rất nhiều tu sĩ chưa từ bỏ ý định không chịu rời đi, ngày nào cũng loanh quanh xung quanh bí cảnh. Bây giờ chợt thấy bí cảnh nhả ra rất nhiều người rồi bỗng nhiên biến mất, khiến bọn họ ngây người.
Một lát sau, những người đó lập tức đến gần người đi ra từ bí cảnh, mồm năm miệng mười hỏi thăm tình hình bên trong.
Khí thế trên người Yến Cẩn lạnh như băng, cả người tràn ngập cự tuyệt, nên không ai dám đến gần, giúp hai người không bị chịu khổ vây quanh.
Ở trong bí cảnh chỉ mới một tháng, bây giờ Thẩm Tri Huyền nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mắt, lại có cảm giác dường như cách nhau cả một đời.
Tốc độ thời gian của Ngư Ngư và Tiểu thập với bên ngoài không giống nhau, mấy năm trong huyễn tượng, cùng lắm chỉ là một cái chớp mắt ở bên ngoài. Lúc Thẩm Tri Huyền ở trong huyễn tượng, rõ ràng là đã trải qua "rất nhiều" năm.
"Tuế đại ca! Yến đại ca!" Cách đó không xa, Đoạn Nguyên vừa vẫy tay với bọn họ, vừa nhanh chóng chạy đến. Đến gần, thấy khoảng cách hai người rất thân mật, không khỏi nửa vui đùa nửa hờn dỗi nói: "Tuế đại ca cũng đến rồi ạ? Quả nhiên Tuế đại ca chỉ nhớ thương mỗi Yến đại ca thôi."
Thẩm Tri Huyền nhận ra có gì đó không đúng, im lặng một lúc, mới thử hỏi: "Trong bí cảnh hai người không gặp nhau à?"
Đoạn Nguyên không chút nghĩ ngợi lắc đầu: "Không có, mấy ngày nay, muội đều đi một mình mà —— Nhưng thật ra muội có gặp người xem bói cho Tuế đại ca đấy."
Nàng nhớ tới quẻ tượng đó, tò mò hỏi: "Ngươi nọ nói chuyến này Tuế đại ca sẽ được như ý nguyện, Tuế đại ca có gặp cơ duyên gì không?"
Thẩm Tri Huyền cứng họng một lát, trong lòng biết rõ trước khi bí cảnh tiêu tán đã xáo trộn ký ức của mọi người. Y thầm thở dài, nghĩ đến vảy giao, khẽ gật đầu: "Coi như có đi."
Y không nói tiếp, Đoạn Nguyên liền biết y không muốn nói. Nàng cũng không phải dạng gặp cũng cái cũng phải dò hỏi đến cùng, thấy vậy cũng không hỏi nhiều, chỉ thoải mái nói: "Ở trong bí cảnh lâu như vậy, chúng ta tìm chỗ nào nghĩ ngơi chút đi."
Tín thành lại đông đúc tu sĩ, Thẩm Tri Huyền không muốn về thành nghe bọn họ ầm ĩ, dù sao thời gian cũng còn sớm, bọn họ dứt khoát đi đến một trấn gần đó nghỉ tạm.
Trên đường đi còn thuận tiện trao đổi hành trình về sau, sau đó Đoạn Nguyên đáng tiếc phát hiện bọn họ rất nhanh đã phải đường ai nấy đi.
"Muội tìm được một linh quả trong bí cảnh, linh quả này phải ăn với một loại linh quả khác mới có hiệu quả... Nhưng loại linh quả này lại ở khá xa." Đoạn Nguyên thở dài, "Muội phải tiếp tục đi về hướng Nam."
Thẩm Tri Huyền cũng tiếc nuối thở dài: "Còn tụi huynh phải đi về hướng Tây..."
Ngụy trang trên mặt đã giải ở bí cảnh, trước mắt thì y chỉ dựa vào chút huyễn thuật đơn giản để chống đỡ, thời gian lâu dần sẽ khó tránh khỏi việc Đoạn Nguyên phát hiện. Thẩm Tri Huyền không muốn thân phân bị bại lộ, lại thêm y còn muốn tìm Bất Tử thành, nên chỉ có thể cáo biệt với Đoạn Nguyên.
Tốt xấu gì cũng thì cũng đã đồng hành với nhau lâu như vậy, trò chuyện với nhau rất vui vẻ, trước khi chia tay cũng nên ăn một bữa cơm giải tán, uống một ly rượu biệt ly.
Điều kiện khách điếm của trấn nhỏ đơn sơ, Thẩm Tri Huyền giàu có hống hách tìm một phòng có sân nhỏ, dùng một túi tiền để chủ nhà cho bọn họ nghỉ ngơi ở đây hai ngày.
Ba người ra ngoài đơn giản ăn chút cơm canh, mua mấy bình rượu, và một ít quà vặt, rồi trở về sân, mở rượu nâng ly.
Đoạn Nguyên nghĩ đến chia tay là lại đau lòng, mỗi lần đau lòng là lại uống một ly, mượn rượu giải buồn chia cách, giải buồn giải buồn, rất nhanh đã tự chuốc say chính mình.
Đoạn Nguyên uống say vừa nấc, vừa cảm khái: "Khoảng thời gian này muội thật sự rất vui, có thể kết bạn với các huynh đúng là quá tốt rồi..."
Nàng lải nhải, Thẩm Tri Huyền vừa đáp lời nàng, vừa cười cười uống rượu.
Rượu này là cư dân trấn trên tự mình ủ, đương nhiên là mùi vị sẽ không bằng linh tửu đặc chế của Thanh Vân Tông, có điều dưới tình cảnh bây giờ, cũng tính là không tệ.
Yến Cẩn chỉ uống một chén nhỏ Thẩm Tri Huyền rót cho rồi không uống nữa, Thẩm Tri Huyền cũng không ép hắn, câu được câu mất trò chuyện với Đoạn Nguyên.
Trăng sáng như khay ngọc, treo nơi chân trời, ánh trăng trong vắt chiếu xuống đất. Rượu ngấm đủ chậm, Thẩm Tri Huyền uống hơn một vò, mà chỉ thấy hơi say.
Mà Đoạn Nguyên đã sớm say khướt, cầm chén rượu ngây ngô cười.
Yến Cẩn điềm nhiên như không ôm eo người bên cạnh, kéo qua bên người mình, tránh cho y uống say ngã trái ngã phải rồi ngã luôn xuống đất.
Ngược lại là Thẩm Tri Huyền vô tri vô giác, bị kéo một chút, liền thuận thế tựa đầu lên vai Yến Cẩn, khẽ híp mắt, gương mặt phiếm hồng, đột nhiên nổi hứng, vỗ tay ca hát.
Giọng hát của y từ trước đến giờ vẫn luôn tiêu sái tùy ý, tràn ngập hiệp khí thoải mái ân cừu nơi giang hồ, Đoạn Nguyên nghe mà ngây dại, đợi Thẩm Tri Huyền hát xong, nàng "Oa" một tiếng, đáy mắt vậy mà lại hiện lên ánh nước, vì uống say nên cực kỳ nhanh nhẹn nhảy đến trước mặt Thẩm Tri Huyền.
"Tuế đại ca, muội... Muội thật sự..." Nàng lớn miệng, lắp bắp nói ra mấy từ gây chết người, "Muội thật sự! Thật sự rất rất thích huynh!"
Nói xong đoạn đầu, nàng không nhịn nổi nữa, rót rượu ra ly, hào sảng uống một ngụm, như có thêm can đảm nói: "Tuế đại ca thật sự rất tốt! Muội, muội hận không thể lịch luyện mỗi ngày cùng Tuế đại ca..."
Thẩm Tri Huyền bị mấy lời nói nhảm của nàng làm cho hoảng sợ, chưa kịp đáp lời, đã bị lãnh ý của người bên cạnh thình lình phát ra đông cứng, y nghiêng đầu đưa hai mắt say rượu mông lung nhìn Yến Cẩn, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại mang theo chút nghi hoặc: "A Cẩn?"
Yến Cẩn giơ tay, giúp y vén sợi tóc mai rũ xuống ra sau tai, không nói gì.
Yến Cẩn làm vậy khiến Thẩm Tri Huyền có hơi nhột, y giơ tay bắt lấy tay Yến Cẩn.
Tay Yến Cẩn rất ấm, tuy là bệnh tim của Thẩm Tri Huyền đã được vảy giao chữa trị đôi chút, nhưng thể chất thiên hàn lại không thể trị được, tay vẫn lạnh băng, vô thức dán lên thứ gì đó ấm áp. Lúc này cảm nhận được độ ấm của bàn tay Yến Cẩn, y liền vô thức vươn tay sang, như càng nhỏ của cua con, nhẹ nhàng chọc lòng bàn tay Yến Cẩn.
Yến Cẩn bị y chọc đến cả tim đều mềm mại, vẻ mặt dịu dàng hơn mấy phần.
Đoạn Nguyên bên này càng nói càng khoa trương, người không biết chuyện còn tưởng rằng tâm hồn thiếu nữ của nàng phải lòng Thẩm Tri Huyền.
Thẩm Tri Huyền say rượu mà còn cảm thấy không ổn, vội vàng ngắt lời nàng: "Nhận yêu thích của muội, có điều ta chỉ là một người bình thường, thật sự đảm đương không nổi... Hôm nay từ biệt, sau này có duyên thì sẽ gặp lại, còn nếu vô duyên, thì..."
Trong lời nói ngoài ý từ chối ra, Đoạn Nguyên còn mơ hồ cảm thấy Thẩm Tri Huyền đã hiểu lầm ý của nàng, lập tức gấp gáp, cắn răng không quan tâm nói: "Tuế đại ca, muội không có ý này... Thật ra muội vẫn luôn có một bí mật chưa nói với hai người... Bây giờ ta không nhịn nổi nữa, thật ra ta, thật ra ta không phải là nữ hài tử!"
Rốt cuộc hắn cũng nói ra được bí mật này, nhẹ nhõm cả người, cũng không còn gò bó gì nữa, nước mắt long lanh, vô cùng kích động: "Khi còn nhỏ, cơ thể của đệ không được khỏe, thường xuyên bị ốm, người trong nhà nói muốn coi đệ như nữ nhi mà nuôi, sau đó nuôi đến hai mươi mấy tuổi mới bình an không xảy ra chuyện gì... Lúc đầu ở nhà vẫn chưa nhận ra gì, nhưng sau đó bọn họ lại đưa đệ đến Thiên Âm Các..."
Vốn dĩ người nhà Đoạn Nguyên muốn cho hắn đi tu luyện, tốt xấu gì thì thân thể cũng khỏe mạnh không bị gió thổi một chút là ngã, kết quả đánh bậy đánh bạ làm sao mà có cơ duyên xảo hợp, thật sự khiến tam Các chủ của Thiên Âm Các... Cũng chính là sư tôn của Đoạn Nguyên, thu hắn làm thân truyền.
Nữ tử Thiên Âm Các chiếm đa số, việc vặt giữa các nữ tử còn nhiều hơn nam tử, các loại ganh đua phân tranh cao thấp cũng không thua nam tử chút nào, Đoạn Nguyên trực tiếp hạ cánh lên thân phận đệ tử thân truyền của tam Các chủ, lập tức hấp dẫn không ít tầm mắt của mọi người.
Đoạn Nguyên tủi thân đến mức nói năng lộn xộn: "Các nàng cứ tìm đệ nói son phấn bột nước, nói màu này màu kia, còn hỏi đệ cái nào đẹp hơn —— Nhưng rõ ràng mấy cái son phấn đó có cùng một màu mà! Trước giờ đệ có thích cái đó đâu!"
"Các nàng còn khen đệ đẹp, nhưng sau lưng lại nói thật ra đệ chỉ có gương mặt là nhìn được, còn nói đệ chỉ là bình hoa —— Nói bậy! Mỗi lần khảo hạch đệ đều nằm trong ba hạng đầu đó... Hu hu hu hức!"
Cho nên hắn cực kỳ sợ giao lưu với nhóm sư tỷ sư muội đồng Tông môn, càng sợ ra cửa chung với các nàng, từ y phục son phấn trang sức đến trang điểm, nhiều thứ cần chú trọng khiến hắn đau đầu, vì thế hắn không thể không ngụy tạo ra một vết sẹo trên mặt, cuối cùng mới giảm bớt chú ý với các sư tỷ sư muội đồng Tông môn.
Lần này vất vả lắm hắn mới tìm được cơ hội ra ngoài lịch luyện một mình, lại may mắn được kết bạn với Thẩm Tri Huyền và Yến Cẩn —— Cái khác không nói, chỉ riêng hiệp khí tùy ý tiêu sái trên người Thẩm Tri Huyền, cũng đã khiến hắn ngưỡng mộ và sùng kính không thôi.
Đó là do lúc nhỏ hắn xem thoại bản, cực kỳ khao khát muốn trở thành hiệp khách như thế!
Hắn nói sạch sành sạch như nhả đạn, Thẩm Tri Huyền: "......"
Thẩm Tri Huyền: "!!!"
Thẩm Tri Huyền: "Nam hài tử???"
Y khiếp sợ đến mức đến giọng cũng đổi, không tin được nhìn Đoạn Nguyên.
Tiểu tỷ tỷ lớn lên xinh đẹp dễ nhìn ngồi đối diện y đâu! Sao đột nhiên lại biến thành nam hài tử rồi!
Nhất thời y cũng không biết là mình đang khiếp sợ vì Đoạn Nguyên là con trai, hay là đáng thương cho Đoạn Nguyên phải ngày ngày gian nan tìm đường sống trong một đám mỹ nhân, lát sau y lựa chọn nhìn về phía Yến Cẩn.
—— Này???
—— Nữ chủ của Yến Cẩn???
Nhưng Yến Cẩn lại hiểu lầm ý của y, vẻ mặt hắn tối sầm, thấp giọng hỏi: "Tuế Kiến rất khó chịu?"
Thẩm Tri Huyền phủ nhận: "Không phải..."
Y khó chịu cái gì chứ! Không phải người nên khó chịu là Yến Cẩn sao! Một nữ chủ xinh đẹp tự dưng lại biến thành huynh đệ tốt? Ai mà chịu được cái này chứ!
Y và Yến Cẩn nhìn nhau một lát, lại nhìn Đoạn Nguyên, há miệng cứng lưỡi xác nhận lại: "Nam... Nam hài tử?"
Đầu óc Đoạn Nguyên say rượu nên không tỉnh táo lắm, trong đầu bây giờ toàn là không được lừa Tuế đại ca, nghe thấy Tuế đại ca không tin, hắn liền quýnh lên, nhưng lại không biết chứng minh thế nào, dứt khoát nắm lấy bàn tay đang để trên bàn của Thẩm Tri Huyền đặt lên ngực mình.
"Tuế đại ca, huynh sờ thử đi... Đệ thật sự là nam tử mà!"
Thẩm Tri Huyền vẫn chưa hết khiếp sợ chuyện nữ chủ đột nhiên biến thành nam chủ, thì thình lình bị nắm tay đặt ở chỗ vi diệu ấy, y sợ đến mức giật mình, tỉnh rượu hơn phân nửa, lập tức rút tay về như chạm phải khoai lang bỏng.
"Có chuyện gì thì từ từ nói chứ đừng có động thủ ——"
"Tuế đại ca, đệ thật sự không có gạt huynh mà ——"
Thế là người này kéo người kia, người kia tránh người này, người nọ che chở người kia, một phen nhốn nháo hoảng loạn, bình rượu cũng rớt vỡ hai bình.
Dưới tình huống cấp bách, Thẩm Tri Huyền bất chấp tất cả, vừa quay đầu đã nhào vào lòng Yến Cẩn trốn. Yến Cẩn bảo vệ y, giúp y chặn Đoạn Nguyên lại, trầm giọng nói: "Được rồi, đừng ồn nữa."
Khí thế Yến Cẩn lạnh băng, lập tức dọa sợ Đoạn Nguyên, hắn vẫn luôn rất sợ Yến Cẩn, ngưỡng mộ Thẩm Tri Huyền bao nhiêu, thì sợ Yến Cẩn bấy nhiêu, nghe vậy thì tức khắc không dám nhúc nhích: "Yến đại ca..."
Yến Cẩn không chút lưu tình: "Về ngủ đi."
Đoạn Nguyên thiết tha nhìn Yến Cẩn, lại nhìn Thẩm Tri Huyền, đối tượng mà hắn ngưỡng mộ chính là người đang núp trong lòng ngực Yến đại ca hung dữ, nên không thèm nhìn Yến Cẩn.
Đoạn Nguyên say rượu vẫn không dám ngỗ ngược với Yến Cẩn cực kỳ tủi thân mà lưu luyến rời đi, xiêu xiêu vẹo vẹo trở về phòng.
Rốt cuộc cũng giải quyết được một con ma men, Yến Cẩn lập tức trút tất cả tâm tư lên ma men đang núp trong lòng hắn, "Tuế Kiến?"
Thẩm Tri Huyền chỉ cần uống đến thoải mái, nên không cố tình dùng linh lực áp chế, lúc này rượu cũng dần ngấm, y mơ màng ôm Yến Cẩn cọ cọ: "Ta cũng muốn về..."
Sau khi y cọ xong thì đẩy Yến Cẩn ra, tự mình nghiêng ngả lảo đảo đi về phía trước. Yến Cẩn nhìn y đi đường mà cứ lạch bà lạch bạch, hắn mím môi, không dám đi quá xa y, nhắm mắt theo sau.
Lúc tới cửa phòng, quả nhiên Thẩm Tri Huyền vất phải bậc cửa, suýt thì té ngã, cũng may là được Yến Cẩn lanh tay lẹ mắt kéo được, đỡ y ngồi xuống giường.
"Chờ một lát, ta lấy chút nước tới."
"Ừm." Thẩm Tri Huyền lười biếng nửa nằm nửa ngồi, khẽ híp mắt mơ màng sắp ngủ, căn bản là không nghe rõ Yến Cẩn đang nói gì.
Yến Cẩn mang nước tới, dùng thuật pháp làm nóng nước, lấy khăn tay trong túi trữ vật ra rồi thấm nước vào, lau tay lau mặt giúp Thẩm Tri Huyền.
Thẩm Tri Huyền uống rượu say, hốt hoảng cảm thấy bản thân như biến thành sợi mì, bị Yến Cẩn xoa tới xoa lui. Y nghiêng nghiêng đầu, tránh tay Yến Cẩn, lẩm bẩm nói: "Không lau nữa..."
Thế là Yến Cẩn buông khăn, rót chén nước giúp y, cẩn thận đút y uống.
Nhiệt độ nước vừa đủ, Thẩm Tri Huyền thu tay về, mơ mơ màng màng uống xong một chén nước, liếm liếm môi. Bởi vì vừa uống rượu xong, sắc môi của y đỏ hơn ngày thường một chút, lúc này còn dính chút nước, lại thêm vài phần óng ánh, Yến Cẩn nhìn mà nổi lửa trong lòng, hắn nhắm mắt, tự dẹp lửa trong chớp mắt, rồi lại mở mắt ra.
Sau khi đỡ Thẩm Tri Huyền nằm xuống, giọng của Yến Cẩn khàn thêm vài phần: "Nghỉ ngơi đi."
Thẩm Tri Huyền uống nước xong, lại tỉnh táo vài phần, thấy hắn sắp đi, theo bản năng túm chặt hắn, mềm mại nói: "Chờ đã... Đừng đi mà, ta ngủ không được, nói chuyện với ta đi."
Y quên mình đã khôi phục linh lực, khi túm Yến Cẩn có hơi dùng sức, mà Yến Cẩn lại không phòng bị y, không đề phòng bị kéo cho lảo đảo, đầu gối đụng phải mép giường, không kịp đứng vững, ngã luôn lên giường.
Thẩm Tri Huyền còn nằm trên giường, Yến Cẩn phản ứng cực nhanh chống hai tay cạnh y, mới không đè y dẹp lép, chỉ là tư thế này có hơi vi diệu.
Tay Thẩm Tri Huyền vẫn còn nắm tay áo Yến Cẩn, ngơ ngác nhìn người gần trong gang tấc, nhất thời không hoàn hồn, cư như vậy mà ngơ ngác nhìn.
Yến Cẩn cúi đầu, lẳng lặng nhìn y.
Đáy mắt Thẩm Tri Huyền lóe lên ánh nước rất nhỏ, nổi lên một lớp men say, lấp lánh như tỉnh táo lại như mơ màng, màu môi óng ánh, khi thở ra còn mang theo hương rượu, khiến Yến Cẩn không uống mà say cả lòng.
"Tuế Kiến..."
Hắn gọi một tiếng.
Thẩm Tri Huyền lẩm bẩm đáp: "Ơi..." Y thoáng cau mày, đột nhiên cảm thấy trong đầu xuất hiện giọng nói, có hơi giống Yến Cẩn, lại dường như không phải.
Y uống say khướt, đầu óc không tỉnh táo lắm, theo bản năng lặp lại giọng nói kia: "... Thơm, thơm hắn?" Mặt Thẩm Tri Huyền lộ vẻ nghi hoặc, tròn mắt mờ mịt nhìn Yến Cẩn, đáy mắt toàn là mê mang, rất khó hiểu vì sao trong đầu lại xuất hiện một giọng nói như vậy.
Rốt cuộc Yến Cẩn nhịn không được, lửa trong lòng ngực dâng lên, bao phủ cả người hắn. Cổ họng hắn giần giật, nháy mắt tiếp theo liền cúi đầu, chuẩn xác nhắm lên đôi môi hắn mơ ước đã lâu.
Thẩm Tri Huyền thoáng chốc ngơ ngẩn.
Thật ra Yến Cẩn cũng không dám quá phận, chỉ nhẹ nhàng ấn một cái, cũng không dám dùng sức, cẩn thận chú ý vẻ mặt Thẩm Tri Huyền, thấy không kháng cự cũng không giãy dụa, mới cẩn thận cắn một cái, vươn đầu lưỡi ra, liếm một cái.
Ngọt, mềm, còn mang theo hương rượu.
Lúc này Thẩm Tri Huyền mới hồi phục tinh thần, men rượu bay không còn một mảnh, đáy mắt hiện lên kinh ngạc, theo bản năng muốn đẩy Yến Cẩn ra, kết quả Yến Cẩn như đã đoán được động tác này của y, trước khi y kịp giơ tay đã bắt lấy hai tay y, ấn tay lên đỉnh đầu không cho y cử động.
Thẩm Tri Huyền cảm thấy cả người nặng thêm vài phần, là Yến Cẩn đè gần nửa người lên y.
Trên môi có hơi nhói đau, là Yến Cẩn cắn môi y, lại thở ra một hơi thở nóng bỏng, mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Giữa ánh nến tối tăm, đáy mắt Yến Cẩn đen kịt, che giấu một tia điên cuồng sâu đậm, hắn cứ như vậy nhìn Thẩm Tri Huyền, thấp giọng lẩm bẩm: "Nhịn không nổi, Tuế Kiến, ta nhịn không nổi."