Hai má áp vào nhau, âm ấm, có chút lạnh.

Gương mặt tái nhợt của Thẩm Tri Huyền lờ mờ hiện ra khí đen, Yến Cẩn vòng một tay qua ôm eo y, một tay thì đỡ sau đầu, đôi môi ấm hôn lên trán, độ linh lực cho y, hút hết khí đen đi, thấp giọng trấn an: "Không sao nữa rồi, chúng ta ra khỏi nơi đó rồi..."

Linh lực thuần khiết dịu dàng lưu chuyển khắp người, Thẩm Tri Huyền cảm thấy cả người như đang ngâm trong ôn tuyền, mơ màng muốn ngủ, y gian nan mở mắt, tầm mắt tan rã dần dần tập trung.

Khi y hoàn toàn mở mắt ra, Yến Cẩn đã khôi phục dáng vẻ trầm ổn bình tĩnh, có chút lo lắng nhìn y.

Khoảng cách quá gần, Thẩm Tri Huyền theo bản năng giật mình, lúc này mới phát hiện tư thế của hai người thật sự quá là... Quá là thân mật.

Yến Cẩn cao hơn y nửa cái đầu, lúc được hắn chuyển sang ôm, đại khái là y cảm thấy giơ tay ôm cổ rất mệt, nên vô thức rụt tay xuống, ôm lấy vòng eo thon chắc của Yến Cẩn, ôm chặt như gấu Koala.

Thẩm Tri Huyền nhanh chóng rút tay về, xấu hổ nghiêng đầu, hỏi sao Yến Cẩn lại ôm y chặt như vậy, hóa ra là chính bản thân y ôm người ta không buông.

Trên mặt hơi nóng, nhàn nhạt ửng đỏ, khiến gương mặt tái nhợt có chút huyết sắc. Tay Yến Cẩn vẫn ôm chặt eo y, Thẩm Tri Huyền nhỏ giọng nói: "Buông tay ra."

Kết quả vừa buông tay ra, Thẩm Tri Huyền cảm thấy cả người nặng trĩu, hai chân như treo quả tạ ngàn cân, loạng choạng suýt ngã, sau đó được Yến Cẩn vững vàng đỡ lấy.

—— Trải qua chuyện lần này, vốn là vô cùng suy yếu, chỉ là vừa rồi do Yến Cẩn siết eo, nhận hơn phân nửa trọng lực của y, y mới dễ dàng đứng được, bây giờ Yến Cẩn buông tay, y liền có hơi đứng không vững.

Lần này Yến Cẩn không cho y từ chối, lần nữa vững vàng ôm chặt eo y, đỡ y đứng vững.

Là một sư tôn, lại yếu ớt như vậy, đúng là không có chút uy nghiêm gì cả.

Thẩm Tri Huyền mím môi, đang định nói gì đó để dời lực chú ý của hắn, nhưng y vừa nghiêng đầu thì khóe mắt nhìn thấy gì đó.

Y theo bản năng nhìn qua, một vật nhỏ lớn cỡ đầu ngón tay lẳng lặng nằm cách đó không xa, được ánh mặt trời chiếu rực rỡ.

Dường như có thứ gì đó, thúc giục y nên nhặt thứ kia lên —— Đó là một xương cá nhỏ nhỏ xinh xinh màu bạch ngọc.

Nó không có đầu, thân cá vừa mảnh lại vừa thon dài, mỗi một gai xương như tác phẩm nghệ thuật được chế tác tinh xảo, không có chút khuyết điểm nào, xúc tu [1] ấm nhuận, cảm giác như không phải là xương cốt, mà giống như ngọc.

[1] 触手 (Hán việt là Xúc thủ): Nghĩa là xúc tu, tua cảm, lông tuyến (Cơ quan cảm giác của động vật bậc thấp như thuỷ tức, mọc bên miệng, hình dạng sợi hoặc ống tay, có thể dùng để bắt mồi).

Thẩm Tri Huyền cẩn thận nhìn nó một hồi, trong mắt lộ ra trầm ngâm.

Mấy ngày nay, ở cái nơi tràn ngập khí đen kia, thứ gọi là sinh vật mà y thấy, hầu hết đều chỉ có đầu lâu, còn cả người thì đầy khí đen, bây giờ đột nhiên xuất hiện một cái xương thân cá, khiến nó trở nên vô cùng đặc biệt.

Trong tiềm thức Thẩm Tri Huyền cảm thấy thứ này là đồ rất quan trọng, y vuốt ve phần xương đuôi hình quạt một lát, cất nó vào.

Cây cỏ xung quanh xanh um, không bị khí đen bao phủ, nơi này cũng tươi mát thêm vài phần lúc này hai người mới bắt đầu cẩn thận đánh giá bốn phía.

Cùng lắm chỉ là một nơi bình thường, có nước non đất đá, có hoa cỏ cây cối, cách đó không xa còn có một dòng suối chảy róc rách —— Có chút giống với cảnh vật trước đó, chỉ là không có khí đen, nên trông có vẻ yên bình hơn, yên bình như chốn bồng lai tiên cảnh.

Bọn họ vẫn ở trong bí cảnh.

"Đi thôi, đi tìm Đoạn Nguyên đi." Thẩm Tri Huyền thở dài, "Nơi này kì lạ như vậy, cũng không biết là nó có nhốt không cho chúng ta ra ngoài hay không nữa."

Yến Cẩn không đưa ra ý kiến, hắn chỉ hơi cúi đầu, nói: "Tuế Kiến còn đi được không? Có muốn cõng không? Hay bế cũng được."

Suýt chút nữa là Thẩm Tri Huyền sặc nước miếng của chính mình, lúc y chóng mặt đi không được, Yến Cẫn cũng từng hỏi như vậy, lúc ấy thần trí y không được tỉnh táo nên nghĩ gì nhiều, nhưng bây giờ y rất tỉnh táo, lại nghe hắn hỏi như vậy...

Không biết vì sao lại có chút mắc cỡ.

Thẩm Tri Huyền đột nhiên mắc cỡ khẽ lắc đầu, gian nan từ chối lời mời đầy cám dỗ: "Không, không cần đâu." Y tự cảm thấy trên người có chút sức lực, không tự nhiên cử động, "Tay..."

Y ra hiệu cho Yến Cẩn buông tay đang ôm eo y ra.

Yến Cẩn không chút do dự, thuận theo y buông lỏng tay ôm eo y ra, sau đó... Nắm tay y.

Nắm tay là nắm tay bình thường, Thẩm Tri Huyền đang tỉnh táo, Yến cẩn cũng không dám làm gì quá đáng, chỉ là cứ nắm tay như vậy, khiến Thẩm Tri Huyền không được tự nhiên giật giật ngón tay.

"Chỉ là nắm tay thôi mà, Tuế Kiến lo lắng gì thế?" Thấy ngón tay Thẩm Tri Huyền co lại, Yến Cẩn bình tình tĩnh hỏi, dừng một chút, hắn có chút nghi hoặc nói: "Hay là Tuế Kiến muốn đổi cách nắm tay khác?"

Đầu ngón tay của hắn thăm dò chen vào giữa ngón tay Thẩm Tri Huyền.

Nói lời này như đã từng quen biết, dường như y đã từng nói như vậy với Yến Cẩn.

Cách nắm tay khác là cách nắm tay gì, đương nhiên y cũng biết.

Thẩm Tri Huyền cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, nhẫn nhịn, không tiếp tục từ chối hắn, được... Được rồi, cứ coi như hắn sợ y té ngã là được.

Không biết có phải là do ảo giác của y hay không, mà y cảm thấy Yến Cẩn có chút thay đổi, nhưng cụ thể là thay đổi cái gì, y lại không thể nói được.

Một cảm giác kỳ lạ.

Nói mới nhớ, lúc y choáng váng không đi được, hình như... Y còn nghe thấy Yến Cẩn hát thì phải.

Y vẫn có chút ký úc mơ hồ, nhớ rõ đằng sau bọn họ khi ấy, có tiếng hát từ xa truyền đến... Lúc đó Yến Cẩn cũng không được tính là hát, chỉ là thấp giọng, nhỏ giọng ngâm nga, tuy rằng vừa lúng túng lại cứng nhắc, nhưng không biết vì sao, Thẩm Tri Huyền cảm thấy rất ấm áp.

Yến Cẩn chăm sóc y như vậy... Có phải là y đã tẩy trắng thành công rồi đúng không!

Thẩm Tri Huyền miên man nghĩ, chậm rãi đi theo Yến Cẩn phía trước.

Khí đen lấy đi của y quá nhiều sinh khí, lúc này y như đứa trẻ tập tễnh biết đi, đi rất chậm, đi một hồi còn muốn nghỉ một lát, cũng may Yến Cẩn có đủ kiên nhẫn, cẩn thận chăm săn sóc y, không cảm thấy phiền phức gì.

. . . . .

Cứ vừa đi vừa nghỉ ngơi hai ba ngày như vậy, Thẩm Tri Huyền mới dần dần hồi phục.

Nơi này có rất nhiều thứ hay ho, trên đường đi, thường sẽ nhìn thấy một gốc linh và vài trái linh quả. Thẩm Tri Huyền nhìn thấy, là sẽ bảo Yến Cẩn hái chúng về.

Thẩm Tri Huyền phủi sạch bùn đất đính trên linh thảo linh ngọc, bỗng nhiên nhớ đến cỏ nhỏ biến mất đã lâu, thuận miệng hỏi một câu.

"Ngủ mất tiêu rồi." Yến cẩn nói.

Hai ngày sau khi tự làm phản mò đến chỗ Yến Cẩn, cỏ nhỏ đã tự mình chui vào túi trữ vật, lăn ra ngủ say như chết.

Thẩm Tri Huyền "Ừm" một tiếng, như đang suy nghĩ gì đó.

Trong hố mơ hồ lộ ra một đoạn linh ngọc, Yến Cẩn cùng y đào nó ra, Nghiêu Sơn Ngọc lớn chừng bàn tay, mặc dù dính bùn đất, nhưng cũng không che nổi linh khí đày đặc trên đó.

Vừa rồi lúc Yến Cẩn đào, Thẩm Tri Huyền quan sát khắp nơi, dường như đang tìm gì đó, mãi đến khi Yến Cẩn đứng dậy, sau khi nhìn y một lúc lâu, y vẫn còn đang tìm.

Yến Cẩn nhẹ giọng hỏi: "Tuế Kiến vào bí cảnh, là muốn tìm thứ gì à?"

Thẩm Tri Huyền hoàn hồn, do dự một lát, rốt cuộc vẫn nói ra chuyện vảy giao.

Nhất thời yên tĩnh, một lát sau Thẩm Tri Huyền xoa xoa ấn đường: "Bỏ đi... Nơi này kỳ lạ như vậy, chúng ta vẫn nên nhanh chóng tìm Đoạn Nguyên đi."

Tuy rằng y nói như vậy, nhưng vẻ mặt của y hiển nhiên là không định dễ dàng từ bỏ.

Yến Cẩn trầm mặc một hồi, nói: "Có liên quan đến bệnh tim của Tuế Kiến đúng không?"

Thẩm Tri Huyền thở dài, ngấm ngầm thừa nhận.

Yến Cẩn không nói tiếp, Thẩm Tri Huyền liền kêu hắn tiếp tục đi về phía trước, đang đi, bỗng nhiên Yến Cẩn nói: "Đợi sao tìm được Đoạn cô nương, Tuế Kiến cùng ra ngoài với nàng đi, ta ở lại tìm vảy giao."

Thẩm Tri Huyền chưa kịp đáp lời, thì hắn đã nói tiếp: "Tuế Kiến được như ý nguyện... Vậy cũng bao gồm Đoạn cô nương ư?"

Thẩm Tri Huyền ngây người, gì chứ... Cái gì được như ý nguyện chứ, còn Đoạn Nguyên phải làm sao đây?

Nhất thời y không phản ứng lại, bỗng nhớ đến đệ tử Huyền Cơ Lâu từng bói cho y một quẻ, y gần như đã quên mất, miễn cưỡng gian nan nhớ lại, đang muốn nói chuyện cách đó không xa chợt truyền đến tiếng cười sang sảng: "Ấy! Lại gặp được các ngươi rồi!"

Hai người nhìn sang nơi truyền đến tiếng nói, hai người im lặng trong nháy mắt... Đúng là vừa nhắc đã đến, đối phương cầm ống thẻ thở hổn hển chạy tới, đó không phải là đệ tử Huyền Cơ Lâu từng xem bói cho y sao!

Ông ta cũng vào bí cảnh.

Thấy được người quen, tuy rằng chỉ mới gặp có một lần, nhưng nam nhân trung niên vẫn rất vui mừng, hàn huyên với bọn họ vài câu.

Vì không thân quen với người này, nên Thẩm Tri Huyền cũng không kể hết mấy chuyện kỳ lạ mà y đã trải qua ra, chỉ hỏi thăm tình hình gần đây của nhau, Thẩm Tri Huyền thử hỏi mấy câu, thấy bộ dáng ông ta như không gặp phải chuyện quỷ quái nào, liền hỏi: "Ngươi có nhớ vị cô nương cùng đồng hành với bọn ta ngày ấy không? Ngươi có nhìn thấy nàng không?"

"Hả?" Khí chất Đoạn Nguyên rất xuất sắc, nam nhân trung niên vẫn có chút ấn tượng, ông ta trầm tư một lúc, có hơi không xác định, nói: "Cô nương ấy thì ta không gặp, nhưng mấy ngày trước ta có gặp một người... Là một chàng thiếu niên, lớn lên rất giống nàng."

Hở???

Dừng một chút, ông ta bổ sung thêm: "Rất tuấn tú, dáng dấp thì... giống chín phần với cô nương mà ngươi nói, chỉ là cằm không có sẹo. Thoạt nhìn thì tuổi cũng nhỏ hơn một chút. Bọn họ là tỷ đệ à?"

Thẩm Tri Huyền chần chờ: "Ta cũng... Ta cũng không biết nữa."

Đoạn Nguyên chưa từng nói với bọn họ rằng nàng có huynh tỷ đệ muội gì, nên y cũng không chắc lắm.

Nam nhân trung niên còn định nói gì đó, bỗng nhiên thoáng nhìn linh ngọc trong tay Yến Cẩn, mắt sáng ngời, lập tức quên mất chuyện khác, hưng phấn nói: "Nghiêu Sơn Ngọc!"

Đây chính là linh ngọc mà ông ta đau khổ tìm kiếm bấy lâu nay!

Ông ta đã muốn luyện hóa đống thẻ này từ lâu rồi! Nghiêu Sơn Ngọc chính là vật liệu tốt nhất, tiếc là nó quá quý hiếm lại khó tìm, ông ta đã tìm kiếm nhiều năm mà vẫn không tìm được gì, bây giờ Yến Cẩn cầm trong tay khối lớn như vậy, cũng đủ để cho ông ta luyện hóa một bộ thẻ!

Ông ta trông mong nhìn Thẩm Tri Huyền: "Cái này tìm ở đâu vậy?"

Thẩm Tri Huyền khẽ nghiêng người, chỉ phương hướng cho ông ta: "Bên kia. Nhưng chắc là hết rồi."

Đương nhiên y cũng biết Nghiêu Sơn Ngọc là gì, linh ngọc hiếm có khó tìm, một bí cảnh mà có thể tìm ra một khối thì đúng là quá tốt rồi.

Nam nhân trung niên nhìn theo hướng y chỉ, có chút thất vọng: "Thế à..."

Ông ta do dự một hồi, không từ bỏ được, cắn răng một cái, vẫn lấy ra hai linh quả trong túi trữ vật của mình, xấu hổ nói: "Từ lâu ta đã muốn dùng Nghiêu Sơn Ngọc để luyện hóa vũ khí, nhưng mãi mà vẫn không tìm thấy. Không biết hai linh quả này, hai quả này có đủ để xin hai vị... Xin hai vị đổi với ta không?"

Thẩm Tri Huyền nhìn hai linh quả trong tay ông ta, cũng rất trân quý, chỉ là không hiếm có bằng Nghiêu Sơn Ngọc, có điều y cũng không cần dùng Nghiêu Sơn Ngọc, nhưng người giang hồ cả mà, tiện tay kết thiện duyên thì tốt hơn.

Y nhìn Yến Cẩn một cái, thấy hắn không có ý định từ chối, liền trao đổi với nam nhân trung niên.

Đệ tử Huyền Cơ lâu vui đến mức run cả người, cẩn thận nhìn linh ngọc trên tay, phát hiện phẩm chất còn tốt hơn so với tưởng tượng của mình, ông ta dùng hai linh quả để đổi, lại là thiệt cho Thẩm Tri Huyền.

Nhưng bây giờ ông ta chỉ có thể lấy ra hai linh quả này. Ông ta suy nghĩ, cảm kích thi lễ với hai người, hứa: "Ta, đệ tử đời thứ hai mươi ba Túc Thành của Huyền Cơ Lâu, thiếu hai vị một ân tình."

Ông ta tự hào ưỡn ngực: "Trình  độ của ta cũng khá có tiếng trong Tông môn, nếu hai vị có yêu cầu gì, ta nhất định sẽ dốc hết sức lực để giúp đỡ."

Thẩm Tri Huyền cười cười dìu ông ta, coi như đồng ý ân tình này, thoạt nhìn thì Túc Thành là người chính trực, nếu y không cho ông ta trả ân tình này, sợ là lòng ông ta sẽ không yên, có hại cho việc tu hành.

Túc Thành còn muốn sang bên kia xem xem còn sót lại linh thạch gì không, cảm tạ hai người, liền muốn cáo từ. Trước khi đi, ông ta nghĩ đến gì đó, vội vàng quay đầu lại, nói với Thẩm Tri Huyền: "Cái quẻ được như ý nguyện mà ta tính cho người là thật, ngươi đừng nên từ bỏ nha, chuyến này của ngươi sẽ gặp kinh hỉ đấy!"

"Nhận lời tốt của ngươi." Thẩm Tri Huyền mặt không đổi sắc nở nụ cười nhìn ông ta rời đi, thu tầm mắt lại, hiển nhiên là không đặt mấy lời này trong lòng. Vai chính lớn nhất còn đứng cạnh mà, tin một quẻ tượng, còn không bằng tin Yến Cẩn nữa.

Bị gián đoạn như vậy, Thẩm Tri Huyền cũng quên mất Yến Cẩn đã hỏi Đoạn Nguyên có được như ý nguyện hay không, mà Yến Cẩn cũng không nhắc lại, hai người nắm tay đi thêm một đoạn đường, thấy lác đác vài người.

Mấy người này đều có hơi quen quen, là mấy người lảng vảng chờ đợi ở Tín thành hồi lâu, thậm chí còn có người chung khách điếm với bọn họ, còn ở cạnh phòng bọn họ.

Thẩm Tri Huyền vẫn hay hỏi thăm tin tức của Đoạn Nguyên, có người lắc đầu, cũng có người đã gặp qua, nhưng... Nhưng sao lại là thấy chàng thiếu niên cơ chứ?!

Thẩm Tri Huyền cau mày, lại hỏi một người, lần này nhận được tin tức chính xác hơn.

"Ngươi nói cô nương ấy à, ta không có thấy. Nhưng ta có thấy một thiếu niên rất giống với miêu tả của ngươi, ở bên kia kìa." Tùy sĩ tiện tay chỉ hướng cho bọn họ, "Hai khắc trước còn ở đằng kia, các ngươi có thể qua bên đó tìm thử."

Thẩm Tri Huyền cảm tạ tu sĩ, tu sĩ cười tủm tỉm bảo không cần khách khí, rồi rời đi.

Đi theo hướng tu sĩ chỉ, đi một lát, quả nhiên là gặp được một lam y nhân, ngồi xổm ở ven đường, ra sức đào hố, đào đến là hăng say, trên tay còn có một túi đất nhỏ.

Bóng dáng này đúng là giống Đoạn Nguyên thật... Thẩm Tri Huyền do dự một lát, thì nghe lam y nhân vui mừng "A" một tiếng, đào ra một gốc cây mang rễ linh thảo rất dài.

Trên rễ cây linh thảo có rất nhiều trái nhỏ tròn xoe màu đỏ, lam y nhân sợ trái cây rớt xuống, cẩn thận ôm vào, xoay người lại, cả khuôn mặt liền rơi vào đáy mắt Thẩm Tri Huyền và Yến Cẩn.

Chỉ trong chớp mắt đó, Thẩm Tri Huyền mới hiểu được cụm "Rất giống" mà Túc Thành đã nói là có ý gì —— Quá giống nhau rồi đó!

Chỉ là thay một thân trang phục của nam tử, cằm không có sẹo, tổng thể thì thoạt nhìn gương mặt có khí chất của thiếu niên một chút, nhìn kỹ mặt mũi, thì lại càng giống Đoạn Nguyên đến chín phần!

Thẩm Tri Huyền còn đắm chìm trong suy nghĩ "E rằng đây không phải là đệ đệ của Đoạn Nguyên" lam y nhân bên kia đã xoay người lại, thấy hai người bọn họ, hai mắt lập tức sáng ngời, nhanh chóng chạy tới: "Tuế đại ca! Yến đại ca!"

Giọng nói trong trẻo, rất giống với giọng của Đoạn Nguyên, chỉ hơi trung tính một chút.

Thẩm Tri huyền hốt hoảng chớp mắt, cẩn thận hỏi: "Ngươi là...?"

Đoạn Nguyên ý thức được gì đó, cúi đầu nhìn nhìn mình, cứng đờ, yếu ớt nói: "Tuế đại ca, muội là... Đoạn Nguyên nè."

Thẩm Tri Huyền nhẹ nhàng thở phào, nở nụ cười: "Huynh còn tưởng là gặp huynh đệ của muội không đấy."

Đoạn Nguyên lặng lẽ đánh giá vẻ mặt của y, nói: "Muội cảm thấy... Ở đây, nam trang khá tiện..."

"Ừm, cũng đúng. Thoạt nhìn thì muội hóa trang không tồi." Thẩm Tri Huyền lý giải gật đầu, Đoạn Nguyên không truyền tống cùng với hai người, nàng lẻ loi một mình, lại còn là cô nương, đúng là mặc nam trang sẽ tiện hơn.

Nghe y khen, Đoạn Nguyên hiếm khi ngại ngùng, có chút do dự: "Thật ra muội..."

Nàng cứ nói "Thật ra" mãi mà chả nói được gì, tầm mắt Thẩm Tri Huyền bỗng nhiên dừng lại trên rễ cỏ trong tay nàng: "Đó là cái gì?"

"Hở?" Đoạn Nguyên bị ngắt lời, chút thẳng thắn dũng khí biến mất không còn miếng nào, nàng cúi đầu nhìn thứ mà Thẩm Tri Huyền chỉ, vốn tưởng rằng y đang hỏi mấy quả trái cây, kết quả là Thẩm Tri Huyền lại chỉ lên thứ treo lên rễ cây, một miếng xám xám trắng trắng, không biết là thứ gì.

Đoạn Nguyên cẩn thận lấy đồ ra, mới phát hiện thế mà lại là... Một cái đầu lâu của cá?

Nàng đưa đầu lâu cá cho Thẩm Tri Huyền, nghi hoặc nói: "Trong đất linh thảo này, còn có thể mọc ra một cái đầu lâu cá ư?"

Thẩm Tri Huyền không nói gì, y cẩn thận nhìn đầu lâu cá, sau khi lau bùn đất dính trên đó, mới đái khái lộ ra hình dạng vốn có, màu sắc này, xúc cảm này, vết nứt này...

Thẩm Tri Huyền càng nhìn càng cảm thấy quen, linh quang chợt lóe, y lấy thân xương cá mà mình nhặt được ra, ghép nó lại —— Vừa như in!

Y giương mắt nhìn Yến Cẩn, đáy mắt toát lên tia trầm tư.

Đoạn Nguyên nhìn mà không hiểu gì, Thẩm Tri Huyền cầm xương đầu cá và thân cá hoàn chỉnh trong tay, nói với nàng những chuyện mà y và Yến Cẩn trải qua trong khoảng thời gian này, khiến Đoạn Nguyên nghe mà hô nguy hiểm.

Thẩm Tri Huyền nói: "Nơi này rất kỳ lạ, muội có phát hiện có gì không ổn không?"

Đoạn Nguyên cẩn thận nghĩ lại những gì mình đã thấy trong mấy ngày qua, quả quyết nói: "Không có. Nếu nói ở đây có gì kỳ lạ, thì điểm kỳ lạ lớn nhất ở đây chính là có rất ít yêu thú, ngâu nhiên thấy thì chúng cũng không quá hung tàn. Cái bí cảnh này rất thân thiện chúng ta."

Nàng do dự trong chớp mắt, nói: "Các huynh muốn rời khỏi đây à? Nhưng bí cảnh này chưa mở lại mà, muốn xông ra cũng không được đâu... Hay là chúng ở lại đây quan sát vài ngày đi? Nếu có gì không ổn thì lập tức rời khỏi đây."

Yến Cẩn nói muốn ở lại giúp Thẩm Tri Huyền tìm vảy giao, Đoạn Nguyên cũng nói muốn ở lại đây quan sát. Được rồi, nếu hai vai chính đều nói vậy, y chỉ là nhân vật phụ nho nhỏ vào vai pháo hôi, đi theo vai chính vẫn tốt hơn.

Thẩm Tri Huyền nghĩ nghĩ, cuối cùng y cũng không nỡ từ bỏ bí cảnh có thể có vảy giao này, bèn gật đầu đồng ý.

Nơi này đúng như lời Đoạn Nguyên nói, điểm không bình thường nhất chính là quá nhiều đồ tốt, mà nguy hiểm lại quá ít.

Ba người đồng hành với nhau mấy ngày, tìm được không ít linh thảo linh ngọc, nhưng chỉ đuổi được vài yêu thú. Không có nguy hiểm to bự nào khác.

Lúc nhàn rỗi Thẩm Tri Huyền thường lấy xương cá ra suy ngẫm, suy nghĩ suy nghĩ, y bỗng phát hiện trên xương cá vốn mượt mà bóng loáng vậy mà lại xuất hiện một ít vết nứt nhỏ.

Như là do khô gây ra rạn nứt.

Thẩm Tri Huyền khẽ nheo mắt, vừa hay cách đó không xa có hồ nước, y liền kéo kéo tay áo Yến cẩn, "Qua bên đó lấy chút nước đi."

Đoạn Nguyên nghiện đào hố tìm linh quả, đào đến là vui sướng, nghe thấy bọn họ nói chuyện, vội vàng ngẩng đầu nhìn một cái, thấy hồ nước đó cũng không xa, liền cúi đầu tiếp tục đào hố: "Hai huynh đi đi, muội ở đây chờ hai người."

Thẩm Tri Huyền "Ừm" một tiếng, dù sao cũng chỉ có mấy bước, nên không nghĩ nhiều.

Hai người đi đến cạnh hồ nước, lúc Thẩm Tri Huyền lấy ra xương cá lần nữa, vết khô nứt càng thêm rõ ràng.

Y giật một phiến lá cây, thử múc ít nước tưới lên xương cá, xương cá như có tri giác, lập tức nhanh chóng hấp thụ nước, bằng mắt thường cũng có thể thấy vết khô nứt khôi phục rất nhiều.

Thật sự làm được à?

Thẩm Tri Huyền nhướng mày, dứt khoát cầm lấy đuôi cá, nhúng nửa thân cá trên vào nước, y cũng không sợ đầu cá sẽ rớt, trên thực tế, ngày mà y ghép xương đầu cá và xương thân cá lại với nhau, chúng liền hoàn toàn dính vào nhau, không nứt nẻ đứt khúc chỗ nào, như thể trời sinh đã dính với nhau chưa bao giờ đứt đoạn bao giờ.

Y vốn định chỉ ngâm nó một chút là sẽ lấy lên ngay, nhưng lại không ngờ rằng chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn —— Xương cá đột nhiên nóng lên, nóng đến mức Thẩm Tri Huyền không cầm được, sẩy tay khiến nó rơi vào nước.

Chỉ trong phút chốc, đáy hồ nổi hiện ra hanh quang, bên tai vang lên tiếng sóng biển cuồn cuộn, cuồng phong nổi lên, hồ nước vốn dĩ không chút gợn sóng, giờ lại bày ra tư thế sóng biển cuồn cuộn dâng trào.

Một cơn sóng cao ngất ngưỡng từ từ dâng lên, lao thẳng về phía hai người.

Yến Cẩn phản ứng cực nhanh, lập tức ôm cả người Thẩm Tri Huyền vào ngực che chở, linh lực hóa thành lá chắn, ngăn chặn thủy triều.

"Ầm" một tiếng, sau tiếng nước vỡ im bặt, là một mảng yên lặng, Thẩm Tri Huyền lặng lẽ nhô mặt ra khỏi lòng ngực Yến Cẩn, quan sát bốn phía, cảm thấy e rằng mình đã di chuyển đến đáy biển rồi.

San hô, du ngư, vỏ sò lớn, rong biển, rùa, tôm tép.

Một nhóc cua con phát hiện ra bọn họ, lén lút bò sang đây, dùng càng nhỏ chọc lá chắn của Yến Cẩn, sau đó bị lá chắn bắn ngược, khiến nó lật nhào, khó khăn xoay sở với tám cái chân hồi lâu mới lật lại được.

Sau đó nó tức giận lắc mắt nhỏ, trừng mắt hai người một cái, rồi nhanh chóng bò đi.

Thẩm Tri Huyền và Yến Cẩn liếc mắt nhìn nhau, trong mắt cả hai đều toát ra vẻ quái dị.

————

Tác giả có lời muốn nói:

Cỏ nhỏ: Bé là bóng đèn lớn bị bắt đi ngủ.

Phương trình bậc hai: Tui mà thi cuối kì xong thì bộ này chết với tui =))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play