Mấy ngày nay Thẩm Tri Huyền siêu tức giận.
Cái bàn ngọc mà y rất rất thích, không biết là bị tên nhãi ranh nào chẻ —— Chẻ đôi, vết nứt bóng loáng nhẵn nhụi vừa nhìn đã biết bị một kiếm "lấy mạng", đứa trẻ bất lực lại đáng thương đổ ở nơi đó.
Thẩm Tri Huyền tức đến mức đau đầu, cẩn thận phân tích một phen, cảm thấy kẻ có lá gan lên đỉnh núi mà dám rút kiếm...
Chỉ có tên nghịch đồ Yến Cẩn của y thôi.
Cỏ nhỏ nhìn vẻ mặt tức giận của y, đại khái là cảm thấy chơi rất vui, hai phiến lá run lên, vờ như mình đang cầm kiếm, học theo tư thế hôm đó của Yến Cẩn, "xoẹt" một nhát, sau đó lại khom người, dường như bị thương, bắt chước âm thanh phun ra máu —— "Phốc!"
Thẩm Tri Huyền bị nó làm cho phân tâm, lật cỏ nhỏ đang vờ ngã xuống không dậy nổi lại, nói: "Mày đây là đang làm gì đấy?"
Cỏ nhỏ thấy mình thu hút được sự chú ý của Thẩm Tri Huyền, lập tức sống dậy tại chỗ, phấn chấn diễn lại từ đầu —— Chém —— Phốc —— Ngã xuống ——
Thẩm Tri Huyền xem một lát, hiểu ngay ý tứ của nó.
Sau khi Yến Cẩn chém cái bàn ngọc đó, thì hộc máu?
Sao lại thế này? Yến Cẩn cũng bị thương sao?
Trong lúc suy nghĩ, Thẩm Tri Huyền quên mất mình đang cầm nước linh đan Khổ Tuyệt Nhân Gian, không chút đề phòng tu hết trong một hơi, sắc mặt lập tức biến đổi, trong đầu như có máy đóng cọc, từng chút từng chút đập vào đầu khiến y choáng váng, đầu đau nhức, nhất thời quên sạch mọi thứ.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa, Yến Cẩn ở bên ngoài kêu: "Sư tôn."
Vẻ mặt Thẩm Tri Huyền ngấm ngầm chịu đựng, nốt ngụm nước linh đan cuối cùng xuống, cố gắng bình tĩnh lại, mới cố tình hạ giọng: "Vào đi."
Khi Yến Cẩn bước vào, thì thấy sư tôn gần đây yếu đuối đến độ không chịu nổi gió của hắn, tư thế tản mạn ngồi dựa trên giường nhỏ, trên đầu gối đắp một cái chăn mỏng, trong tay cầm quyển sách, ánh mắt sâu kín nhìn qua đây.
"Bây giờ A Cẩn đến ngay cả cái bàn ngọc đó của vi sư cũng nhìn không vừa mắt, phải chém nó mới vui được sao?"
Yến Cẩn ngẩn người, mới phản ứng lại, hắn mím môi, nhỏ giọng nói: "Vậy đệ tử liền đi..."
Nửa câu sau hắn nói quá nhỏ, nên Thẩm Tri Huyền nghe không rõ, còn đang định hỏi hắn, thì hắn đã trầm mặc đem trái cây mà y thích ăn lại đây, bỏ lên bàn rồi trầm mặc rời đi.
Thẩm Tri Huyền tiện tay đặt quyển sách lên giường, nhìn bàn trái cây kia, cau mày nghĩ đến nửa câu nói vừa rồi y không nghe rõ.
Sau đó rất nhanh y đã biết, Yến Cẩn đi, hóa ra là đi nghĩ cách bồi thường cho y.
Yến Cẩn hành động rất nhanh, mới có mấy ngày, trong viện đã lần nữa xuất hiện một cái bàn ngọc mới tinh, ngoại trừ bàn ngọc, Yến Cẩn còn đem theo một chiếc giường làm bằng noãn (ấm) ngọc về, bên cạnh bàn ngọc, là một cái cây lớn, thuận tiện cho Thẩm Tri Huyền nghỉ ngơi uống trà.
Thẩm Tri Huyền lặng lẽ gọi quản sự quản lí tài vụ Ngũ Phong tới, hỏi mới biết hóa ra là Yến Cẩn dùng linh thạch mà hắn tiết kiệm mấy năm qua để đổi —— Trừ tiền tiêu vặt mỗi tháng, Thẩm tri Huyền còn cho Yến Cẩn rất nhiều tiền tiêu vặt, nhưng Yến Cẩn dùng rất ít, còn lại hắn đều tiết kiệm, bây giờ lại dùng để đổi mấy thứ này.
Tuy rằng phẩm chất không phải loại tốt nhất, nhưng đó lại là thứ tốt nhất mà Yến Cẩn có thể đổi về.
Khi Thẩm Tri Huyền biết chuyện, y đã thở dài "Việc gì phải làm vậy chứ?", sau đó thì an tâm nằm xuống giường, cuốn chăn nhỏ lên, vừa phơi nắng ấm vừa ngủ.
... Tuy rằng ngày thường Yến Cẩn không hay nói chuyện, nhưng thật ra lại rất hiểu sở thích của y, bố trí mấy thứ này cũng rất hợp ý y.
Buổi chiều hôm nay, ánh nắng ấm áp, chính là thời gian ôm chăn ngủ tốt nhất.
Tứ trưởng lão đã dặn đi đi dặn lại, bảo y là không được làm chuyện gì quá vất vả, phải tĩnh tâm điều dưỡng, Thẩm Tri Huyền không còn cách nào khác, đành phải nói với bên ngoài rằng mình muốn bế quan.
Trên thực tế, bây giờ ngày nào Thẩm Tri Huyền cũng lười biếng làm cá mặn —— "Tân sủng" gần đây của y chính là giường làm bằng noãn ngọc mà Yến Cẩn đặc biệt cống nạp, y thường xuyên nằm trên đó gần như cả ngày, tỉnh thì đọc sách, đọc mệt rồi thì cuộn sách lại, kéo chăn nhỏ, rồi lăn ra ngủ.
Ngủ được một lúc, tay dần thả lỏng, quyển sách rơi xuống, lúc sắp tiếp đất thì được một bàn tay có khớp xương rõ ràng bắt được, cận thẩn đạt lên bàn.
Thẩm Tri Huyền mơ màng, không cần nghĩ cũng biết là Yến Cẩn. Vừa hay y có hơi khát nước, không thèm mở mắt, nói: "A Cẩn, nước..."
Yến Cẩn vâng lời rót nước cho y, đỡ y ngồi dậy, đưa ly đến bên môi, Thẩm Tri Huyền không hề phòng bị uống một ngụm, lập tức bị đắng tới mức tỉnh ngủ: "Nước đâu, ta không muốn cái này."
Nghịch đồ không hề dao động: "Tứ trưởng lão nói mỗi ngày sư tôn đều phải uống cái này."
Thẩm Tri Huyền hít sâu một hơi, muốn ném cái ly đi, nhưng nghĩ tới hình ảnh ốm yếu mà y gầy dựng gần đây, đành nhẫn nhịn, nâng nửa ngón tay lên, cong tay, vừa mệt mỏi lại lười nhác đẩy tay Yến Cẩn ra, ra vẻ suy yếu nói: "Không uống."
Yến Cẩn cũng không bắt ép y, đặt ly xuống, đỡ y ngồi dựa vào giường, do dự trong chớp mắt, "Sư tôn, ngày hôm đó..."
—— Lại nữa.
Vừa nghe thấy đoạn mở đầu này, Thẩm Tri Huyền đã biết ngay đoạn sau —— Yến Cẩn muốn biết ảo ảnh mà y thấy ngày đó rốt cuộc là ai, rốt cuộc là hai người đã nói gì.
Lại nói tiếp, lấy tính tình lãnh đạm của Yến Cẩn, sao lại để ý mấy chuyện này làm gì, cứ cách mấy ngày là lại nhắc tới một lần, tuy rằng là lần nào cũng bị Thẩm Tri Huyền tỉnh bơ đánh trống lảng.
Nói cho Yến Cẩn biết ảo ảnh mà y thấy lần đó là Tông chủ tiền nhiệm thì cũng không phải chuyện to tát gì, chủ yếu là lời nói mà ảo ảnh đó nói... Lượng tin tức này thật sự quá lớn, ngay cả bản thân y nghĩ nửa ngày mà cũng không hiểu, thì làm sao có thể nói cho Yến Cẩn không biết có một lòng hay không biết được.
Theo lời của ảo ảnh, dù cho nguyên thân có mắc bệnh tim, thì Tông chủ tiền nhiệm vẫn thích nguyên thân nhất, thậm chí nâng đỡ Tống Mính, để hắn làm Tông chủ đương nhiệm cũng là kế tạm hoãn, chờ bệnh của nguyên thân tốt rồi, thì vẫn muốn Tống Mính trả lại chức vị cho nguyên thân.
Có điều Tống Mính...
Thẩm Tri Huyền rũ mi, chín phần là Tống Mính không muốn, hắn chưa bao giờ nhắc tới tín vật trả lại chức vị Tông chủ với Thẩm Tri Huyền cả.
Mà theo ký ức của y, nguyên thân căn bản cũng không biết ước định giữa Tông chủ tiền nhiệm và Tống Mính, thậm chí tín vật là gì cũng không biết.
Như vậy thì rất kỳ quái, chuyện quan trọng như vậy, mà Tông chủ tiền nhiệm cũng không nói tiếng nào cho nguyên thân biết sao?
Trừ chuyện này, điều càng làm cho Thẩm Tri Huyền quái dị chính là, sự thay đổi của nguyên thân.
Từ sau ngày phát bệnh, y có dung hợp thêm một chút ký ức.
Từ quãng ký ức đứt đoạn đó, Thẩm Tri Huyền mới biệt được hóa ra nguyên thân cũng có nhũ danh [1], giống y chang với vest nhỏ mà y từng dùng trước khi xuyên thư, tên là Tuế Kiến. Có điều, cái tên này dường như chỉ có khi ra ngoài rèn luyện thì nguyên thân mới dùng, trong Tông môn cũng không có mấy người biết, ngay cả Tống Mính cũng không.
[1] Nhũ danh (hoặc tên mụ): Tên đặt lúc mới sinh.
—— Cái này đúng là quá trùng hợp luôn!
Thẩm Tri Huyền cố nén cảm giác quái đản trong lòng xuống, tiếp tục suy nghĩ.
Nguyên thân kinh tài tuyệt diễm lại khí phách hăng hái như vậy, nhưng sau khi có bệnh tim thì lại không gượng dậy nổi, thay đổi bản thân như thành người khác, sao lại vậy chứ? Không nói chuyện tu luyện của "y" rơi xuống vạn dặm, tính tình cũng bắt đầu cổ quái, suốt ngày sáng nắng chiều mưa, hành sự khó lường.
Cũng đâu phải là hoàn toàn tuyệt vọng, một thiếu niên phóng khoáng lỗi lạc sao lại biến thành một người như vậy chứ?
Thẩm Tri Huyền mê mẩn nghĩ, đến mức ngây người hồi lâu.
Yến Cẩn sốt ruột, lo sợ Thẩm Tri Huyền không nói, lại sợ nghe phải kết quả mà hắn không muốn nghe, nhất thời cảm thấy cực kì giày vò.
Cũng may Thẩm Tri Huyền đã nghĩ xong rồi, cũng đã hoàn hồn, cảm nhận được bất an của Yến Cẩn, y trầm ngâm trong chớp mắt, quyết định tiết lộ một chút, cũng coi như trấn an Yến Cẩn: "Ảo ảnh đó, ngươi thấy à?"
Tinh thần Yến Cẩn run lên, trả lời ngay lập tức: "Có thấy, đó là..."
"Là Ôn Tông chủ. Tông chủ trước Tống Mính một nhiệm kỳ."
Yến Cẩn sửng sốt một lát, mới nói: "Cũng chính là... sư tôn của ngài?"
Thẩm Tri Huyền gật đầu, chạm đến vách ngăn rồi, không thể nói thêm nữa.
Khó khăn lắm mới cạy miệng của y được, Yến Cẩn sao có thể bỏ qua, lập tức truy vấn: "Ôn Tông chủ... Đã nói gì với ngài? Có nhắc tới... Có nhắc tới người nào không?"
Vẻ mặt của hắn chuyển thành trầm ổn, có chút dồn dập và gấp gáp, đôi mắt nhìn chằm chằm Thẩm Tri Huyền, không hề chớp mắt.
Ánh mắt của hắn sáng quắc, Thẩm Tri Huyền bị nhìn tới cứng người, suýt chút nữa là đã nói hết ra, lời nói vừa đến bên miệng thì mới giật mình một cái rồi nhanh chóng nuốt trở về, giơ tay sờ sờ mũi, điềm nhiên như không nói: "Chút chuyện phiếm thôi, không phải chuyện gì quan trọng."
Vừa dứt lời, đã bị Yến Cẩn dồn dập ngắt lời, "Không phải, nhất định không phải." Hiếm khi thần sắc của hắn hỗn loạn như vậy, mặc dù chỉ trong chớp mắt, hắn đã bình tĩnh trở lại.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, Yến Cẩn chóng một tay cạnh Thẩm Tri Huyền, hơi nghiêng người về trước, lấy tư thế cực áp bách áp sát, đôi con ngươi đen yên lặng nhìn Thẩm tri Huyền, khí chất trầm ổn ngày thường quanh thân thay đổi, có chút sắc bèn cùng bức bách.
Hắn chắc chắn hỏi: "Ông ấy nói gì với ngài?"
Khoảng cách giữa hai người vốn dĩ không xa, giờ Yến Cẩn lại hướng người về trước, khoảng cách giữa hay người lập tức bị rút ngắn rất nhiều, Thẩm Tri Huyền bị ánh mắt của hắn bức đến mức vô thức lùi ra sau, nhưng y đang ở trên giường, làm gì còn chỗ lui mà lui.
Khí tức mạnh mẽ nóng bỏng của nam nhân trẻ tuổi bao trùm lên cả người y, thậm chí Thẩm Tri Huyền còn cảm thấy hô hấp của đối phương đang phả trên má y, cực kì nóng bỏng.
Trong nháy mắt đó, y đột nhiên nhận thức được, tiểu đồ đệ của y trưởng thành rồi.
Năm đó gầy gò cao mới đến vai y, là tiểu thiếu niên luôn bị đồng môn ngáng chân bắt nạt, bất tri bất giác đã trưởng thành.
Đã trưởng thành, chỉ cần đến gần là đã có thể cảm nhận được uy hiếp và nguy hiểm của nam nhân.
Bỗng nhiên Thẩm Tri Huyền cảm thấy trong lòng thịch một cái, cảm giác này hoàn toàn khác với lúc bệnh tim phát tác, trước đây mỗi khi bệnh tim phác tác, cảm giác tim đập nhanh chỉ khiến y cảm thấy thống khổ cùng giày vò, mà lúc này, cảm giác này lại khiến y...
Thẩm Tri Huyền không miêu tả được cảm giác này, người từ nhỏ đến lớn viết văn luôn được người ta lấy làm mẫu, lần đầu tiên nếm được cảm giác nghèo nàn ngôn từ.
Y thoáng nhìn Yến Cẩn còn đang nhìn chằm chằm y, nhanh chóng quyết định ra đòn sát thủ —— Cau mày, nghiêng đầu ho khẽ, bộ dáng không thể thở nổi.
Yến Cẩn thật sự chịu thua trước bộ dáng này của y, nháy mắt đã thu khí thế lại, căng thẳng nhìn Thẩm Tri Huyền: "Sư tôn? Ngài làm sao vậy?"
Thẩm Tri Huyền nhân cơ hội đẩy hắn ra, xoa xoa giữa lông mày, bày ra vẻ mặt mệt mỏi, "Có hơi mệt..."
Thế là cái đề tài này lại bị chuyển sang hướng khác lần nữa, Yến Cẩn mím môi, không dám tuy vấn, cố gắng nhịn lo âu trong lòng xuống, muốn đỡ Thẩm Tri Huyền về phòng: "Đã sắp muộn rồi, trời có hơi lạnh, sư tôn nên trở về phòng thôi."
Thẩm Tri Huyền rất không bằng lòng, trong phòng chán lắm, y thích gió mát bên ngoài hơn. Nhưng mấy ngày nay y giả vờ hơi lố, rõ ràng là đã rất khỏe, mà lại cứ muốn vờ như suy yếu vô vùng, dẫn đến việc Yến Cẩn không rõ tình hình thực tế, tưởng rằng chưa khỏe, thật sự lo lắng cho y, cả ngày cứ sợ y cảm lạnh, khăng khăng muốn dìu y về.
Vì thế Thẩm Tri Huyền nhắm mặt giả bộ ngủ, không nhúc nhích, không để ý tới hắn.
Yến Cẩn đứng cạnh giường, trầm mặc một lát, bỗng nhiên khom người, vòng một tay qua chân Thẩm Tri Huyền, một tay ôm lấy vai y, sau đó bế cả người y lên!
Đột nhiên Thẩm Tri Huyền bị bế lên, theo bản năng duỗi tay vòng qua cổ Yến Cẩn, bỗng mở mắt, nhất thời không kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn Yến Cẩn đi như bay bế y về phòng.
—— Tốt lắm, mấy ngày nay y hay ngủ bên ngoài, nhưng mỗi lần tỉnh lại thì đều phát hiện mình đang ở trong phòng, bí ẩn này cuối cùng cũng có đáp án rồi.
Mới đi được mấy bước, nháy mắt, cả người Thẩm Tri Huyền rơi xuống giường nệm mềm mại. Có lẽ là sợ bị Thẩm Tri Huyền trách mắng, Yến Cẩn nhanh chóng nhét người vào chăn, xong rồi thì lập tức cung kính hành lễ cáo lui.
Để lại Thẩm Tri Huyền ngây người một lúc lâu mới hoàn hồn, y cũng không biết nói gì, vân vê góc chăn, một lúc sau đột nhiên cười ra tiếng.
Cười cười, bất đắc dĩ thở dài.
. . . . .
Thẩm Tri Huyền đóng cửa không ra không bao lâu, thì Đại Hội Thí Kiếm bắt đầu.
Đại Hội Thí Kiếm tổ chức trong hai tháng, là thời gian tốt để Thanh Vân Tông tuyển thêm đệ tử mới. Ngoại trừ các đệ tử trong Tông môn sẽ tham gia, còn có rất nhiều người bên ngoài muốn gia nhập Thanh Vân Tông sẽ báo danh.
Thẩm Tri Huyền không có hứng thú với mấy thứ này, y không thiếu đồ đệ, cũng không có ý nghĩ sẽ dạy thêm đồ đệ nữa, dứt khoác lấy luôn lí do bế quan nên sẽ không tham gia, chỉ có mấy ngày cuối cùng mới tới đó ngồi cho có —— Điệu bộ này, không kém Tống Mính là bao.
Ngày cuối cùng, là ngày quyết định ba người đứng đầu.
Ba người đứng đầu không chỉ có cơ hội được các trưởng lão hay thậm chí là Tông chủ nhận làm đệ tử, mà còn có thể vào Tàng Kiếm các chọn kiếm dựa theo bản lĩnh của bản thân.
Hôm nay không thể vắng mặt, đến Tống Mính cũng sẽ có mặt, nếu y lại tìm cớ không đi, cũng không tránh khỏi chuyện không cho Tống Mính mặt mũi, huống chi hôm nay...
Thẩm Tri Huyền ngồi ngay ngắn trên đài cao, thần sắc nhàn nhạt, hờ hững nhìn các đệ tử phía dưới tranh đấu.
Yến Cẩn ở ngay cạnh y, ngồi hơi chếch sau lưng, cũng im lặng nhìn.
Đã chiến đấu gần một ngày, hạng ba sớm đã được định xong, chỉ còn hai đệ tử đang đánh nhau trên đài.
Để phân biệt, y phục của đệ tử trong Tông môn sẽ đậm hơn một chút, còn y phục của người ngoài sẽ nhạt hơn, Thẩm Tri Huyền dễ dàng nhận ra thân phận của hai người bọn họ, đuôi lông mày khẽ nhếch, lộ ra chút hứng thú.
Người đang dần chiếm thế thượng phong, là người có y thường màu nhạt.
Vậy mà lại là hắc mã (ngựa đen) [2].
[2] Ngựa đen ban đầu dùng để chỉ một con ngựa không được ưa chuộng trên đường đua, nhưng nó có thể khiến đa số mọi người ngã mũ và trở thành người chiến thắng bất ngờ trong cuộc đua. Là phép ẩn dụ chỉ người chiến thắng bất ngờ trong một cuộc thi hoặc chiến dịch.
Đệ tử trong Tông môn rốt cuộc đã qua huấn luyện, thí luyện nào cũng sẽ chiếm chút ưu thế, những trước có rất ít đệ tử bên ngoài chiếm được ba vị trí đầu tiên, năm nay sao lại có người mạnh như vậy?
Đệ tử trong Tông môn dần bị tụt lại phía sau, đối thủ của hắn thì càng đánh càng hăng, cuối cùng không ngoài ý muốn giành được hạng nhất.
Đệ tử trong Tông môn đoạt hạng hai cũng không nhụt chí, cười chúc mừng với đối thủ, rồi xuống đài, để gã một mình đứng trên đài đón nhận những lời khen như mưa từ bốn phương tám hướng.
Tiếp theo đáng lẽ ra phải là Tống Mính hoặc là vị trưởng lão nào đó nói vài câu xã giao, sau đó là bắt đầu phân đoạn tuyển đệ tử mà mọi người thích nhất, nhưng thanh niên vừa đoạt giải nhất lại mở miệng nói trước, ngữ khí không tự ti cũng không kiêu ngạo.
"Đệ tử cả gan, muốn bái Thẩm trưởng lão làm vi sư."
Âm thanh ầm ĩ bốn phía yếu dần, trước mắt bao người, thanh niên dáng người cường tráng quay đầu, yên lặng nhìn Thẩm Tri Huyền.
Động tác uống trà của Thẩm Tri Huyền hơi khựng lại, y nhẽ nâng mắt.
Thanh niên cường tráng đột nhiên nói một câu như vậy, các loại ánh mắt từ mọi hướng lập tức đồ dồn về phía y. Y thong dong đặt tách trà trên tay xuống, tiếng "cách" rất nhỏ, lại cực kì rõ ràng không mảnh sân yên lặng.
"Trên dưới Thanh Vân đều biết, ta đã là phế nhân." Y vừa bình tĩnh lại thản nhiên, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt khiếp sợ của những người xung quanh, "Ngươi rất tốt, không cần lãng phí thời gian làm môn hạ của ta."
Chuyện Thẩm Tri Huyền có bệnh tim, đúng là có không ít người biết, cũng đúng là có không ít người đáng tiếc cho y, nhưng tự mình nói trước nhiều người như vậy... Thì đây vẫn là lần đầu tiên.
Trong lúc nhất thời, mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau.
Thanh niên cường tráng kia cau mày, hiển nhiên là không dễ dàng từ bỏ như vậy: "Đệ tử ngưỡng mộ Thẩm trưởng lão đã lâu, nguyện bái Thẩm trưởng lão làm vi sư."
Gã vừa dứt lời, Thẩm Tri Huyền liền cảm giác được khí thế trên người Yến Cẩn lập tức thay đổi, vốn dĩ là trầm ổn nội liễm, lại đột nhiên trở nên lạnh lẽo sắc bén.
Y sững sờ trong nháy mắt, không biết Yến bị làm sao, có điều với tình hình trước mặt, y cũng không thể hỏi Yến Cẩn, nên chỉ đành nhàn nhạt từ chối một lần.
Bị từ chối hai lần, người hiểu chuyện thì sẽ thức thời dừng lại, nếu không càng ồn ào, thì càng giống với việc ép người khác nhận hắn làm đồ đệ.
Nhưng thanh niên cường tráng lại không buông tha, quyết tâm muốn bái Thẩm Tri Huyền làm vi sư.
Tay hắn cầm trường kiếm, nửa quỳ xuống, Thẩm Tri Huyền cau mày không nói gì, trong chốc lát, tình hình vô cùng xấu hổ.
Tiểu đệ tử gần hắn thấy tình thế không ổn, nhỏ giọng nói: "Thẩm trưởng lão đã lâu không thu đồ đệ, hay là ngươi..."
Tiểu đệ tử này từng ở chung phòng với hắn một khoảng thời gian, tự nhận mình cũng coi như có quen biết gã. Mắt thấy mặt của Tống Tông chủ cùng các vị trưởng lão khác trầm xuống, tiểu đệ tử có hơi lo lắng, nhỏ giọng khuyên.
Hắn không nói lời nào còn tốt, vừa nói xong, thanh niên cường tráng đột nhiên tức giận, giơ tay, trường kiếm rời vỏ, hung hăng chém về phía tiểu đệ tử!
Tiểu đệ tử không đề phòng gã, khoảng cánh lại gần, căn bản là chưa kịp phản ứng, "phụt" một tiếng, trường kiếm trực tiếp xuyên quá ngực hắn. Giọng nói đột nhiên im bặt, tiểu đệ tử mở to mắt, không thể nói được gì, ngã "rầm" xuống đất, chết không nhắm mắt.
Trường kiếm kia rất mạnh, xuyên qua cả người tiểu đệ tử, bay về những người đứng phía sau.
Nhóm tiểu đệ tử tái mặt, lập tức kinh hoảng xô đẩy lẫn nhau. Tiểu đệ tử phía trước chết thê thảm, không người nào nhớ tới việc rút kiếm ra đỡ, vẫn là đại trưởng lão xanh mặt vung tay áo, một luồng kình khí cản trở thanh kiếm, đánh nó rơi xuống đất.
Đại trưởng lão đánh trường kiếm xuống đất, ra hiệu cho đệ tử thân truyền bên cạnh mình đi tới khống chế gã.
Thanh niên cường tráng kia bị khống chế cũng không sợ, hắn cười lạnh một tiếng, khí chất quanh thân đột nhiên vừa âm trầm lại quỷ quyệt, rít lên tựa rắn độc, đôi mắt lạnh như băng nhìn xung quanh, quát: "Dựa vào đâu ta lại không thể! Yến Cẩn là ma tu mà còn có thể, còn ta thì đường đường chính chính giành giành hạng nhất, dựa vào đâu lại không được!"
Hai chữ "ma tu" vừa thốt ra, mọi người đồng thanh "Ồ" lên.
Hoài nghi, không dám tin, mờ mịt... Đủ loại ánh mắt hội tụ trên người Yến Cẩn, ngay cả Tống Mính và bốn vị trưởng lão khác cũng nhìn qua.
Tam trưởng lão và tứ trưởng lão nhìn nhau, đáy mắt đều có chút lo lắng. Tam trưởng lão ho nhẹ một tiếng, đặt câu hỏi trước: "Chuyện này là thế nào ——"
Nhưng ông còn chưa nói xong, lại xảy ra chuyện, bỗng nhiên có một người xông vào, quỳ về phía Thẩm Tri Huyền, khàn giọng la: "Sư tôn cứu ta! Đệ tử là Nghiêm Thâm! Muốn cáo trạng Yến Cẩn!"
Cả người hắn chật vật, y sam trên người rách rưới, như là vừa mới đánh nhau về —— Hoặc là đánh thua, vết máu lộ ra trên da trên thịt, cả người chật vật, nhìn rất thê thảm.
Nghiêm Thâm thở hổn hển, rống tiếp nửa câu còn lại: "Yến Cẩn hắn —— Sớm đã nhập ma, thậm chí còn cấu kết với ma tu, đưa ma tu vào, hòng phá hoại Đại Hội Thí Kiếm!"
---------
PTBH: Edit tới khúc "Đại Hội Thí Kiếm bắt đầu" là thấy nghi rồi =))))), kiểu này thì chắc là "Trời lạnh rồi, hắc hóa đi thôi" quá =))))