Sau chuyện ngoài ý muốn trong lần luyện kiếm lần đó, Thẩm Tri Huyền liền vò mẻ không sợ rơi, lười không thèm bày ra bộ dáng trầm ổn trước mặt Yến Cẩn nữa.

Dù sao thì bộ dáng xấu hổ đó của y của cũng bị Yến Cẩn nhìn thấy rồi, còn làm bộ làm tịch cái gì nữa!

Giả vờ mệt lắm. Thẩm Tri Huyền cuộn chăn lên, ôn hòa nhã nhặn nghĩ, dù sao thì y cũng là một sư tôn tốt dựa vào vẻ đẹp của nội tâm để có được sự tán đồng của đồ đệ mà.

Vì thế sau khi sự kiện đau eo diễn ra, Yến Cẩn lần lượt bắt gặp cảnh Thẩm Tri Huyền ăn cá suýt bị hốc xương, hiện trường Thẩm Tri Huyền ngủ nướng không chịu dậy nằm trên giường đấu võ mồm với cỏ nhỏ, Thẩm Tri Huyền mất tập trung khi luyện kiếm, trường kiếm rời tay mém chút nữa đã cắt trọc đầu cỏ nhỏ, sau đó là hiện trường một người một cỏ suýt nữa là đã lao vào đánh nhau, vân vân và vân vân.

Yến Cẩn: "......"

Tâm tình của Yến Cẩn rất phức tạp.

Này, đây thật sự là Thẩm Tri Huyền mà hắn biết hả? Chắc không phải là bị đoạt xá rồi chứ...

Nhưng mất hình tượng đổi lấy kết quả khả quan. Thẩm Tri Huyền không nghĩ tới, y hao hết tâm tư trong chuyện ăn uống ăn mặc, cũng không làm hắn mềm lòng được nửa phần, nhưng bởi vì chuyện xấu hổ của y, cuối cùng tâm lại sinh ra dao động.

Tuy không tới mức có thể xóa bỏ ngăn cách giữa hai người, nhưng ít nhất thì thái độ với y cũng ôn hòa hơn rất nhiều, thỉnh thoảng còn có thể tán gẫu với nhau vài câu.

Thẩm Tri Huyền rất mừng, tưởng là chính sách dụ dỗ đã có hiệu quả, tiêu xài linh thạch ngọc bảo càng không nương tay —— Dù sao Tông chủ tiền nhiệm cũng đã giao việc quản lý khối tài sản kếch xù cho y, thậm chí thượng cống mỗi năm của y còn nhiều hơn của Tống Mính.

—— Có lẽ Tống Mính sắp tức chết rồi.

Bởi vì họp sáng hôm đó, một số quản sự dưới sự âm thầm ra hiệu của Tống Mính, đề nghị để y chủ động trích phần trăm nộp lên cho cấp trên của Tông môn.

Nói là nộp lên cấp trên của Tông môn, nhưng có bao nhiêu sẽ bị chặn lại giữa đường, trong lòng mọi người đều biết rõ.

Thần sắc Thẩm Tri Huyền bình tĩnh nghe xong, liền cau mày làm ra bộ dáng yếu ớt của Tây Thi, hàng mi dài run rẩy, thở dài một tiếng, bắt đầu đau buồn hoài niệm Tông chủ tiền nhiệm —— Cũng chính là sư tôn của y.

Từ lúc xuyên thư tới nay, trừ việc hao phí tâm tư trên người Yến Cẩn ra, y còn mất không ít tâm tư trong mối quan hệ với mấy vị trưởng lão, dù sao lẻ loi nửa bước một mình cũng khó, ôm nhiều thêm mấy cái đùi cũng dễ sống mà!

Ngoại trừ người dùng quan hệ để trở thành ngũ trưởng lão là y ra, thì bốn vị trưởng lão còn lại và Tông chủ tiền nhiệm đều là sư huynh sư đệ xông xáo lang bạt với nhau, tất cả đều là tiền bối của Thẩm Tri Huyền. Trong đó, đại trưởng lão và nhị trưởng lão chỉ tận tụy với chức trách của mình, rất ít khi quan tâm mấy chuyện khác, nhưng hai vị trưởng lão còn lại lại có quan hệ không tồi với Thẩm Tri Huyền.

Vì thế mỗi lần Thẩm Tri Huyền che ngực thì y như rằng tam trưởng lão và tứ trưởng lão sẽ nhích tới, kẻ xướng người họa lên đài diễn kịch.

Cái gì mà "Ai da, con đừng có xảy ra chuyện gì nha", rồi còn "Nếu con xảy ra chuyện gì thì trăm năm sau bọn ta lấy đâu ra mặt mũi mà gặp lão Ôn đây?", hay là "Con nên đối xử tốt với bản thân một chút... Linh thạch trên núi có đủ dùng không? Không đủ thì sư bá cho thêm..."

Sau một hồi kẻ xướng người họa, tứ trưởng lão còn nghiêm túc nói với mấy quản sự: "Thân thể Thẩm trưởng lão đặc thù, cần rất nhiều linh thạch để dưỡng thân. Ta thấy linh thạch trong Tông môn cũng không thiếu gì nhiều, từ từ tìm cách khác đi. Không thể quá khắc khe với đồ nhi duy nhất của Ôn Tông chủ được."

Tứ trưởng lão nhấn mạnh hai chữ "khắc khe", từng câu từng chữ nói rất rõ ràng, quản sự còn ai dám nói lời nào, nếu nói nữa thì bọn họ sẽ trở thành đầu sỏ bức tử đồ nhi duy nhất của Tông chủ tiền nhiệm mất!

Cho nên bọn họ chỉ có thể ngượng ngùng ngậm miệng đứng sang một bên, Thẩm Tri Huyền thu được chiến thắng. Y cũng vui vẻ giả vờ yếu ớt, dù sao tố chất tâm lý của y cũng rất tốt, so với việc bị người khác đàm tiếu như gãi ngứa thì y thích nhìn Tống Mính chịu thiệt hơn.

Hai vị trưởng lão đỡ lấy Thẩm trưởng lão "ốm yếu", một bên thì ân cần hỏi han, một bên thì trước thời gian tan họp mà cáo lui.

Để lại Tống Mính một bụng lửa giận không thể phát tiết, sắc mặt lúc trắng lúc xanh trong nghị sự đường, rất lâu sau mới có thể thuận khí mà tiếp tục nghị sự.

Tổ đội ba người lười biếng về sớm, tới giao lộ thì đường ai nấy đi.

Hai vị trưởng lão đi đánh cờ, Thẩm Tri Huyền thanh thản trở về ngủ bù —— Buổi sáng bắt đầu quá sớm, mùa đông còn là mùa dễ buồn ngủ nhất, y sớm đã muốn ngủ rồi.

Nhưng hôm nay y đã được định sẵn là không thể ngủ ngon.

"Chiếp chiếp chiếp! Chiếp chiếp!"

"Ai!"

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Thẩm Tri Huyền bị cỏ nhỏ tát lên mặt một cái, đau khổ trở mình, tay vỗ lung tung, cầm chăn kéo lên mặt, hàm hồ quở trách: "Nha Nha, tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi! Lúc tao đang ngủ thì đừng có phá!"

"Cục cục cục!" (*)

(*) Trầm cảm với tiếng của cỏ nhỏ, tui bó tay rồi =)))

Cỏ nhỏ nhanh nhẹn né tay y, nhảy đến bên tai y, đổi tiếng khác, vừa kêu vừa dùng phiến lá kéo kéo sợi tóc của y.

Thẩm Tri Huyền đắm đuối trong ổ chăn, không nhúc nhích.

Cỏ nhỏ không được đáp lại, tức giận nắm góc chăn, đột nhiên kéo một cái, chỉ nghe "xoẹt" một tiếng, dễ như trở bàn tay phá hỏng cái chăn thứ bảy trong tháng này.

—— Không ai có thể ngờ được rằng, cỏ nhỏ nhìn thì yếu ớt đến mức có thể bị gió thổi suýt gãy lại có sức lực lớn như vậy.

Chỉ có nhóm đệ tử tạp vụ vì Thẩm Tri Huyền một tháng thay bảy cái chăn mà bắt đầu có suy đoán vi diệu.

Cỏ nhỏ xé chăn xong rồi thì ngựa quen đường cũ nhảy đến bên cửa sổ, lá con khẽ vỗ.

Lạch cạch một tiếng, cửa sổ mở toang, gió lạnh lập tức cuốn theo tuyết tràn vào phòng —— Sống trên cao không tốt chút nào, gió lớn mà tuyết cũng lạnh.

Người tu tiên đương nhiên không sợ nóng cũng không sợ lạnh, trong phòng cũng sẽ không có đồ linh tinh như địa long và lò sưởi. Đầu tiên, Thẩm Tri Huyền bị kéo ra khỏi chăn, sau đó lại bị gió lạnh gào thét vào mặt, nháy mắt đã tỉnh táo —— "Nha Nha!!!"

"Chiếp!"

Trước khi y kịp tức giận tới mức rút kiếm, cỏ nhỏ đã nhanh chóng chỉ chỉ ra ngoài, sau đó lại cúi đầu làm ra bộ dáng chờ đợi, rồi lại chít chít chiếp chiếp một hồi.

Thẩm Tri Huyền ngẩn người: "A Cẩn đang chờ bên ngoài?"

"Chiếp!" Lá nhỏ gật gật một cái.

"Chờ bao lâu rồi?"

"Chiếp chiếp!" Rất lâu!

Thẩm Tri Huyền vội vàng khoác áo lên, bấm tay niệm chú làm mình tỉnh táo một chút, chỉnh tóc rồi mới vội vàng ra khỏi cửa.

Yến Cẩn lặng lẽ đứng bất động trước cửa. Mái hiên che chút tuyết cho hắn, nhưng không ngăn được gió lớn, thổi bay lớp tuyết mỏng rơi trên người hắn. Hắn đã đợi ở đây rất lâu, trên vai cũng đã phủ một lớp tuyết.

Ba năm trôi qua, hắn đã không còn là thiếu niên gầy gò thiếu dinh dưỡng năm đó nữa, ngày nào Thẩm Tri Huyền cũng cho hắn ăn ngon uống tốt, được linh đan diệu dược nuôi dưỡng, vù vù cao lên không ít, khung xương cũng giãn ra, dần dà bắt đầu có thịt, dáng người cao mà cũng cân xứng hơn rất nhiều.

Đã là thần sắc tuấn lãng, là chàng thanh niên dâng trào khí chất.

Thẩm Tri Huyền nhìn đến thổn thức, cuối cùng tiểu đồ đệ cũng trưởng thành rồi, nếu không phải Yến Cẩn trước sau đều là bộ dáng đạm mạc ít nói thì chắc chắc sẽ được hoan nghênh hơn so với Nghiêm Thâm năm đó.

Có điều đây không phải là trọng điểm —— Trọng điểm chính là, làm thế nào mà Yến Cẩn lớn lên lại cao giống y vậy!

Tháng trước Yến Cẩn đóng cửa bế quan, một tháng không gặp ai, bây giờ nhìn lại mới thấy tiểu thiếu niên gầy bẹp ngày xưa vậy mà lại cao như vậy!

Thẩm Tri Huyền vô cùng đau đớn, a a a, mới chỉ nháy mắt, mà sao đồ đệ lại cường tráng hơn cả sư phụ vậy!

Yến Cẩn còn đang trong tuổi dậy thì, còn có thể cao thêm đó!

 Mà y... Thẩm Tri Huyền nhìn không trung một lát, y còn nhớ trong nguyên tác, "Thẩm Tri Huyền" lớn hơn Yến Cẩn một con giáp.

Thanh niên tuấn lãng trầm ổn không biết nội tâm của sư tôn mình phức tạp đầy cảm xúc thế nào, cung kính hành lễ: "Sư tôn."



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play