Tiêu Thùy Địch hào hứng hẳn lên: "Đứa trẻ này, căn cốt ngươi rất tốt, đi theo sư phụ tầm thường đó chỉ tổ làm chậm trễ tiền đồ của ngươi thôi, không bằng ngươi bái ta làm thầy đi, bản tôn chính là tôn giả Thí Thiên của Ma giới, ngươi hẳn là nghe qua tên tuổi của ta rồi!"
Lạc Tinh Lỗi tức giận trừng mắt với gã: "Chưa nghe! Ngươi mau thả ta ra, nếu không sư tôn ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!" .
Truyện NgượcNói chuyện với trẻ con thiếu kiến thức thật muốn cạn lời quá mà, Tiêu Thùy Địch cười: "Sẽ không bỏ qua cho bản tôn? Bản tôn ngược lại muốn nhìn xem hắn định không tha cho ta kiểu gì. Ngươi mau dẫn ta đi tìm sư tôn của ngươi, bảo hắn đến giáo huấn bản tôn đi!"
Đem mầm non tốt chà đạp thành một đồ đệ tầm thường thế này, giết hắn chỉ tổ ô uế tay bản tôn, nhưng hiện tại cũng chỉ còn cách đánh sư tôn của tiểu tử này tè ra quần ngay trước mặt y thì y mới biết được bái ai làm thầy mới là sự lựa chọn sáng suốt.
Gã vừa nhắc tới, Lạc Tinh Lỗi liền rũ đầu xuống: "Sư tôn ta đang bế quan, không rảnh gặp ngươi."
"Là không rảnh gặp hay không dám gặp đấy? Sư tôn ngươi tên là gì?"
"Bùi Nặc."
"... Cái gì?"
Gã nhìn bé trai trước mắt không thể tin nổi: "Ngươi nói dối đúng không? Sư tôn ngươi sao có thể là Bùi Nặc."
Lạc Tinh Lỗi lườm gã, ánh mắt ngụ ý rằng: Ta việc quái gì phải lừa ngươi, ngươi phiền vừa vừa thôi!
Khóe miệng Tiêu Thùy Địch run rẩy hai cái, gã chỉ cho là tiểu bối vô danh nào đó, thế mà lại là Bùi Nặc, Bùi Nặc không biết dạy đồ đệ à? Không không không, vừa rồi nhìn thấy thằng áo xanh kia, tuy rằng tuổi còn nhỏ, thế nhưng căn cơ thâm hậu, đạo hạnh tuyệt diệu, bởi vậy có thể thấy Bùi Nặc vẫn rất khéo nuôi dạy đệ tử đấy chứ.
Chỉ là...
Hồi lâu sau, Tiêu Thùy Địch mới lên tiếng nói: "Tiểu tử, ngươi được mẹ ghẻ nuôi à?"
Lạc Tinh Lỗi:"...!"
Gã gật gù đắc ý nói: "Xem ra sư tôn ngươi rất ghét ngươi, nếu không vì sao cùng là đệ tử, sư huynh ngươi được dạy dỗ thành người xuất sắc như vậy, còn ngươi lại là cục đá vùi trong bùn lầy."
Lạc Tinh Lỗi vẫn lườm gã, ánh mắt như muốn bốc cháy: "Ngươi nói láo! Thực lực của ta không tốt là vì ta... bẩm sinh đã ngu dốt."
Tiêu Thùy Địch châm chọc nói: "Bẩm sinh đã ngu dốt cái gì? Bàn về tư chất, ngươi vượt xa sư huynh ngươi nhiều. Ngươi hiện tại ra nông nỗi này đều là do sư tôn ngươi bất công, à không, nói là bất công cũng không đúng, đúng hơn là như thể có thâm thù đại hận với ngươi vậy."
Nhìn thấy lương tài mỹ ngọc như vậy, không dạy dỗ tốt cũng có thể là do nguyên nhân nào đó, nhưng Bùi Nặc kia đâu chỉ là không dạy dỗ y, rõ ràng là cố ý đẩy y đến bờ vực thẳm, không phải thâm thù đại hận thì là cái gì?
"Ngươi!" Lạc Tinh Lỗi vừa vội vừa tức, quan trọng nhất là nghe gã nói một phen lòng đã loạn như ma, y bây giờ đã sớm không còn là trẻ con bốn tuổi ngu ngốc nữa, có một số chuyện thật ra có thể nhìn thấu. Tuy rằng trên dưới Tử Đàn Tông không ai là không biết sư tôn cưng chiều y, nhưng... Đôi khi, y lại có cảm thấy có lúc sư tôn nhìn mình, tuy rằng trên mặt là vẻ ôn nhu, thế nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo.
Không không không không!
Sư tôn tốt như vậy, làm sao có thể chứ? Không thể trúng kế ly gián của kẻ ác được.
Tiêu Thùy Địch nhìn y nói: "Cho nên, Bùi Nặc tuy tốt, nhưng hắn không hết lòng dạy dỗ ngươi, ngươi vẫn là đầu quân vào môn hạ của ta đi. Ta cam đoan trong vòng trăm năm, ngươi tuyệt đối sẽ vượt qua sư huynh ngươi."
Lạc Tinh Lỗi nhìn gã, con ngươi xanh biếc nhuốm vẻ giá lạnh, giọng nói nhẹ bẫng đi đến mức có chút không thật: "Chỉ vượt qua sư huynh ta thôi ư? Nếu ngươi có thể khiến ta vượt qua sư tôn, ta liền đáp ứng ngươi."
Tiêu Thùy Địch: "...!"
Vậy nên ta mới bảo là không muốn nói chuyện với mấy tấm chiếu mới chưa từng trải mà, còn vượt qua Bùi Nặc, nghĩ hay thế! Gã mà có bản lĩnh kia, hôm nay còn len lét như chuột ngày mà trốn tránh khắp nơi như vậy sao?
Vốn đã hao hết chút kiên nhẫn chẳng còn bao nhiêu với Lạc Tinh Lỗi, thái độ của gã ngang ngược hănt lên: "Tóm lại hôm nay ngươi không thể không đi cùng bản tôn! Có bản lĩnh thì khiến sư tôn ngươi tới cứu ngươi đi!"
Dứt lời liền xách Lạc Tinh Lỗi, hướng về phía Ma Vực chạy biến.
Lạc Tinh Lỗi ở trong lòng gã không giãy dụa được, khóc gọi: "Sư tôn cứu con! Sư tôn cứu con!"
Mà lúc này, bên trong Tàng Thư Lâu.
Toàn thân Bùi Nặc run lên, mắt lóe lên sát khí: "Tiêu Thùy Địch quả thật đáng chết!"
Vẻ mặt Diệp Vị Nhiên ở bên cạnh đầy nghi hoặc: "Sư tôn, xảy ra chuyện gì ạ?"
Không rảnh giải thích cho hắn ta, ống tay áo Bùi Nặc phất lên, Minh Quang kiếm xuất hiện, bay theo hướng của Ma Vực.
Tiêu Thùy Địch đáng chết, còn dám mang Lạc Tinh Lỗi đi cơ đấy, hắn tỉ mỉ đào tạo sáu năm, còn chưa kịp trả thù gì, cứ thể bị gã bắt đi mà được à!
"Sư tôn cứu con! Sư tôn cứu con với!"
Tiêu Thùy Địch cười khinh miệt: "Ngươi gọi đi, gọi nữa đi, ngươi có gọi rách cổ họng cũng chẳng có ai đến... ối mẹ ơi!"
Thế mà lại đến thật!
Tiêu Thùy Địch lập tức tăng tốc, hướng hang ổ của mình bay vèo vèo.
Không phải là không thích đệ tử chút nào sao? Đã có lòng giúp hắn mang đi rồi, hắn mang theo tư thế muốn liều mạng với gã vậy? Chạy mau chạy mau, nếu thật sự bị hắn tóm được thì mình xác định chết không trượt phát nào.
Bản thân tốc độ Bùi Nặc cũng không tính là nhanh, nhưng Tiêu Thùy Địch mang trọng thương trên người, còn lén lút cắp theo người, cho nên khoảng cách của hai người vẫn không bị kéo dào ra.
Nhưng không sao, bởi vì Hàn Thiền Sơn, lối vào Ma Vực, rốt cuộc đã ở ngay trước mắt.
Tiêu Thùy Địch đang xách Lạc Tinh Lỗi, nhìn màn sương đen trước mắt, ngoạc mồm ra cười man dại: "Há há há!"
Sau đó chui tọt vào trong màn sương đen.
Bùi Nặc ngừng chân, nhìn màn sương đen trước mắt.
Sương đen Ma Vực, ngăn chặn người tu tiên trong thiên hạ.
Với năng lực của hắn, đương nhiên làm sao có có chuyện không vào được, chỉ là phải tiêu tốn sức lực, trắc trở một phen.
Quan trọng nhất là, tốn nhiều công sức như vậy mà lại là lãng phí cho Lạc Tinh Lỗi, ngẫm lại liền thấy không vui.
Thế nhưng sự tình ra nông nỗi này thì cũng đành đâm lao phải theo lao.
Bùi Nặc cắn răng, tiến vào bên trong sương mù.
Dám giày vò hắn như vậy, Đế Tôn ghi thù quyết định chia cho người trong Ma Vực mỗi người một viên hạt châu chứa hình ảnh kia!
Bùi Nặc chui vào màn sương đen dày đặc, liền cảm thấy bốn phương tám hướng có vô số cái đầu rồng đen uốn lượn rít gào, đánh về phía hắn.
Mấy thứ xuất ra từ sương đen ma khí có uy lực cũng không quá lớn, thế nhưng thân thể nếu bị nhiễm phải thì khó có thể trừ tận gốc, cứ để mãi thì tu hành của hắn sẽ bị ảnh hưởng.
Bùi Nặc vung Minh Quang kiếm lên, chính khí hùng hậu chảy trong cơ thể bùng phát, đánh tan ma khí.
Nhưng đây chỉ là mới bắt đầu, bên trong làn khói đen, đâu đâu cũng đều là sát khí nhằm vào tu tiên giả.
"Chủ nhân? Chuyện là... Ngài đang làm gì vậy?" Nhìn Bùi Nặc giống ruồi bọ không đầu di chuyển loạn xạ khắp nơi, hệ thống e dè mở miệng.
Bùi Nặc vốn đã vị cánh rừng này vần vò rất lâu nên lòng đã không còn kiên nhẫn: "Bản tôn đang tìm đường, đừng làm phiền!"
Hệ thống bị quát tới mức rùng mình một cái, thế nhưng cân nhắc rồi vẫn quyết định mở miệng: "Con đường này chúng ta đã đi tám lần rồi."
Bùi Nặc: "... Bản tôn biết!"
Té ra chủ nhân bị mù đường! Còn làm phách nữa cơ!
Hệ thống viết trong nhật ký hôm nay như vậy.
Mê chướng ở Ma Vực có thể vây khốn ngàn vạn tu tiên giả lại khó lòng kéo chân hắn, chủ yếu là cánh rừng rậm này làm hắn mất phương hướng.
Nếu truyền ra ngoài, danh tiếng của Đế Tôn một đời anh minh sẽ bị hủy hoại trong một sớm một chiều.
Bùi Nặc xoay xở đủ đường, cuối cùng đành tóm bừa một người ở ven đường.
"Đường đi đến Đoạn Thiên Giáo như thế nào?"
Người nọ là một thiếu niên tầm mười lăm mười sáu tuổi, thân mặc áo xám, khuôn mặt cũng xám xịt, chỉ có đôi mắt là sáng như sao trời, nhìn Bùi Nặc vui vẻ nói: "Ngươi cũng muốn đến Đoạn Thiên Giáo sao? Thật đúng lúc, ta cũng thế, nhìn bộ dạng này của ngươi chắc cũng là muốn tham gia đại tuyển của Đoạn Thiên Giáo rồi! Chúng ta cùng đi đi!"
Bùi Nặc còn chưa kịp phát biểu gì, hệ thống ở trong thức hải của hắn lại rú ầm ầm lên: "Á á á á! Dạ Vũ đó, là Dạ Vũ đó! Là một nhân vật trong cốt truyện! Ngài biết không? Hắn là chủ nhân tương lai của Ma Vực, là bằng hữu tốt nhất của ngài! Thật không ngờ ta có thể thấy bộ dáng khi còn nhỏ của hắn, đáng yêu đáng yêu đáng yêu quớ!"
Bùi Nặc: "..." Người này phiền kinh.
Có điều, tương lai cậu ta lại là chủ nhân Ma Vực, Bùi Nặc không khỏi nhìn thiếu niên vài lần.
Dáng vẻ cũng thường thôi, căn cốt tư chất cũng thật tầm thường, nhìn chung không có gì đặc biệt, vậy mà có thể lên làm chủ nhân Ma Vực, chứng tỏ trên đời quả nhiên chuyện lạ gì cũng có.
"Chinh phục hắn đi chinh phục hắn đi!" Hệ thống hưng phấn cổ xuý: "Tương lai hắn có thể giúp ngài rất nhiều chuyện, kể cả sau này ngài giết Lạc Tinh Lỗi là cũng nhờ có hắn giúp sắc một phần đó."
Nói tới đây, nó nhạy bén cảm giác được Bùi Nặc hơi không vui, vì thế cực kỳ nhanh trí sửa lời: "Đương nhiên ta biết hiện tại không có hắn ngài cũng có thể giết Lạc Tinh Lỗi, nhưng thêm bạn bớt thù cũng tốt mà! Sau này hắn chính là chủ nhân Ma Vực, cùng hắn kết giao đối với ngài chỉ có trăm lợi không hại."
Nhưng, đây là hệ thống dùng tư duy của người bình thường.
Còn Đế Tôn lại là: "Sau này bản tôn tất dẹp yên Ma Vực, chủ nhân Ma Vực ư? Bản tôn lại cần kết giao cùng hắn quá cơ?"
Hệ thống: "..."
Dạ Vũ lòng đầy nhiệt tình, thế nhưng là mặt nóng lại dán mông lạnh, Bùi Nặc lạnh lùng nói: "Ngươi chỉ cần nói cho ta biết hướng đi tới Đoạn Thiên Giáo là được."
Thấy hắn lãnh đạm, nét cười của Dạ Vũ cũng cứng lại: "Từ nơi này đi đến Đoạn Thiên Giáo còn rất xa. Ngươi cứ hướng phía Đông Nam đi thẳng trăm dặm, sau đó lại hỏi tiếp người khác.!"
Còn phải hỏi người khác nữa cơ, chẳng phải quá phiền toái sao?
Bùi Nặc hừ nhẹ một tiếng, tiện tay xách Dạ Vũ lên, Minh Quang kiếm hóa thành ánh sáng phóng đi.
Khí ở Ma Vực áp chế khá nhiều thực lực của hắn, hiện giờ tu vi của hắn nhiều nhất chỉ có thể phát huy tám phần, thế nhưng ngự kiếm phi hành vẫn là chuyện vô cùng dễ dàng.
Đường dài trăm dặm chớp mắt là tới.
Bùi Nặc lạnh lùng ném Dạ Vũ xuống, hất cằm: "Chỉ tiếp đi."
Dạ Vũ vẻ mặt khiếp sợ còn chưa phản ứng kịp.
Hệ thống suy đoán trong đầu cậu ta lúc này chắc sẽ là: Tôi năm nay từng ấy tuổi đầu rồi mà chưa từng gặp trường hợp nào hỏi đường như thế này cả!
Thế nhưng sau khi cậu định thần lại, hai mắt sáng ngời nhìn Bùi Nặc, sau đó "Bụp" một tiếng quỳ xuống: "Thật là lợi hại! Đại nhân, xin ngài nhận ta làm đồ đệ đi!"
Dứt lời mặt đầy mong nhìn Bùi Nặc.
Bùi Nặc chẳng xúc động tẹo nào, người trước mắt tư chất bình thường, không thích hợp tu đạo, huống gì, cái thứ được gọi là đệ tử này thà không có còn hơn...
Vì thế hắn chỉ hỏi: "Đoạn Thiên Giáo phải đi hướng nào?"
Vị cao nhân Ma đạo trước mắt này còn không thèm đếm xỉa gì đến vấn đề của cậu, Dạ Vũ liền biết người ta không coi trọng mình, hai mắt hơi ảm đạm.
"Tiếp tục đi năm trăm dặm về hướng tây, vòng qua Thiên Khiển Cốc, lại đi ngàn dặm về hướng nam là đến Đoạn Thiên Giáo."