Những lời kia vừa nhẹ nhàng vừa ôn nhu, lại khiến Tần Thư Hoài cảm thấy trong lòng có chút chua xót. Tần Bồng dẫn hắn về nhà, hỏi hắn ý định của Liễu Thạch Hiên. Sau khi nghe Tần Thư Hoài lặp lại lời Liễu Thạch Hiên, Tần Bồng nhịn không được bật cười: "Nàng đúng thật là chấp nhất với ngươi."

"Chỉ là…" Tần Bổng cảm thấy hơi kỳ quái, nhíu mày hỏi: "Liễu Thi Vận không phải tiểu thư con vợ cả cùng phụ cùng mẫu với Liễu Thư Ngạn sao? Sao nàng lại nói Liễu Thạch Hiên có lỗi với mẫu tử nàng?"

"Nàng cũng không phải con vợ cả." Tần Thư Hoài rót trà của Tần Bồng, bình tĩnh giải thích: "Chuyện này cũng coi như một vấn đề bí mật, người biết đến không nhiều lắm. Thật ra năm đó Liễu đại nhân từng thích một nữ tử, quen biết ở Tuyên Kinh, sau một đêm xuân phong, châu thai ám kết. Vốn là hắn định nghênh thú nàng làm thiếp nhưng không nghĩ tới đối phương lại đột nhiên biến mất. Vài năm sau mới mang theo Liễu Thi Vận trở lại."

Tần Bồng nghe vậy thì rất kinh ngạc. Tần Thư Hoài nhấp một ngụm trà, vẻ mặt có phần tiếc hận: "Kỳ thật nữ tử này là người Vu tộc. Năm đó Vu tộc xảy ra họa loạn, vốn nên là bị diệt toàn tộc, Liễu đại nhân phải liều mạng lắm mới giữ được nàng. Nhưng để giữ nàng, hắn đã phải dẫn đầu cho binh sĩ ra tiền tuyến, mà nữ tử kia, khi nghe tin tộc nhân bị diệt đến chỉ còn lại 34 người thì tự sát ngay tại Liễu phủ. Liễu đại nhân sợ người ngoài bàn tán thân phận của Liễu Thi Vận nên buộc phu nhân mình nhận đứa nhỏ đó rồi tuyên bố với bên ngoài nàng là đích nữ, nói là bởi vì va chạm mệnh cách nên từ nhỏ được nuôi duỡng ở chùa."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play