Một đường đi vào trong phủ Tần Thư Hoài, hạ nhân thông báo, Tần Thư Hoài ở thư phòng đợi nàng.

Tần Thư Hoài đang phê sổ sách, đại khái là đã thay quần áo trước đó, hắn mặc hoa bào màu đen cuốn những hoa văn kim sắc, trên đầu mang theo kim quan, nhìn qua rất ngay ngắn, không hề có dáng vẻ thanh thản khi ở nhà.

Tần Bồng đứng ở cửa, hành lễ nói: "Vương gia."

Đầu Tần Thư Hoài cũng chưa ngẩng lên, nửa phần mặt mũi cũng không cho nàng, lập tức nói: "Chuyện gì, nói đi."

Tần Bồng thấy hắn không cho nàng mặt mũi, nàng cũng liền đem sự tôn trọng ném đi, chưa đợi Tần Thư Hoài mở miệng, liền bước vào trong phòng, quỳ xuống đối diện hắn, cười nói: "Lần này đến đây, là muốn hỏi Vương gia một chút chuyện đại điển đăng cơ."

Tần Thư Hoài dừng bút lại, giương mắt nhìn về phía Tần Bồng, Tần Bồng mỉm cười ngồi ngay ngắn, tựa hồ không hề phát hiện mới vừa rồi hắn hành lễ với nàng.

Tần Thư Hoài không cho nàng mặt mũi, là bởi vì trong mắt hắn, Tần Bồng tựa như con rối không đáng để chú ý. Dựa theo nhận thức của Tần Thư Hoài, người này hẳn là nên do dự đứng ở cửa cùng hắn nói chuyện, lại không ngờ nàng trực tiếp đi vào, lá gan so với đại thần trên triều ngược lại lớn hơn rất nhiều.

Ánh mắt Tần Thư Hoài có chút lạnh, Tần Bồng để ý toàn bộ nhưng lại làm bộ dường như không biết gì cả, cười nói: "Vương gia?"

"Đại điển đăng cơ đã có Lễ Bộ xử lý, ngươi không cần quản." Tần Thư Hoài thu hồi ánh mắt, trở lại trên tấu chương: "Về đi."

"Ta còn muốn cùng Vương gia đối chiếu, kiểm tra một chút việc..."

"Giang Xuân," Tần Thư Hoài ngẩng đầu gọi người tiến vào, nói thẳng: "Đem công chúa đưa tới Lễ Bộ Thượng Thư đi."

Nói xong, Tần Thư Hoài liền cúi đầu nhìn vào sổ sách.

Tần Bồng: "......"

Không còn có lý do để níu lại nữa.

Tần Bồng bị Giang Xuân kéo tới Lễ Bộ Thượng Thư trong chốc lát hỏi đại điển đăng cơ, chuyện này thật ra nàng không hề có hứng thú, hàn huyên trong chốc lát, nhịn không được liền đi trở về.

Giang Xuân trở về, báo cáo hành động của Tần Bồng với Tần Thư Hoài, Tần Thư Hoài nắm bút trong tay, suy nghĩ trong chốc lát liền nói: "Nhìn chằm chằm nàng."

Chờ ngày thứ hai, sáng sớm Tần Bồng đã tới phủ của Tần Thư Hoài đưa tin, nàng để người đưa bái thiếp vào, không bao lâu sau, người gác cổng liền trở về, ngượng ngùng nói: "Công chúa, Vương gia nói, hôm nay ngài tới thì tốt rồi, Vương gia nói rằng, trước khi ngài đến thì đem bái thiếp liệt kê danh sách công vụ ra, ngài ấy xem qua trước, rồi có gì sẽ truyền lại cho ngài yêu cầu tái kiến để thương thảo lại."

Tần Bồng bị lời nói này làm tức giận đến không rõ.

Lần đầu tiên nàng biết, nguyên lai khi muốn đến gặp Tần Thư Hoài lại khó khăn như vậy, trước kia khi thấy Tần Thư Hoài, chỉ có việc nàng muốn nhìn hay không chứ không có việc nàng không thể gặp hắn.

May mắn là khả năng điều chỉnh của Tần Bồng rất tốt, giờ nàng đã nhận ra, xưa đâu bằng nay, hiện giờ Tần Thư Hoài không có việc gì cần đến nàng, nàng khó gặp hắn một chút cũng không có gì.

Nàng nín thở, cầm giấy bút tới, lần này nàng nghĩ đến một lý do trực tiếp hơn, liền hỏi Tần Thư Hoài một chút, hắn liệu có muốn vị trí Nhiếp Chính Vương này hay không?

Vị trí này Tần Thư Hoài tất nhiên là rất cần rồi, nhưng đại khái hắn còn đang chờ Vệ Diễn, vì vậy vẫn chưa tiến cung tìm Lý Thục, nàng cùng Lý Thục cũng đang chờ Tần Thư Hoài mở miệng, đây là một chuyện lớn, nàng cũng không tin hắn sẽ không phản ứng lại.

Ai mà nghĩ được rằng, đợi khoảng nửa canh giờ sau, người gác cổng đưa lại một bức thư, trên mặt viết liền bốn chứ: "Không cần người quản."

Tần Bồng: "......"

Một lát sau, nàng tức giận đem giấy vo lại thành một cục, trực tiếp đạp lên nó ra ngoài.

Sau khi ném đi, nàng cũng ý thức được, Tần Thư Hoài cảnh giác với nàng, nàng muốn gặp Tần Thư Hoài, nếu không có lý do, sợ là không gặp được.

Chính là bây giờ, nếu không thấy Tần Thư Hoài thì sau đó nàng làm sao có thể nói dối Tần Thư Hoài là nàng nghe được tin tức từ miệng của hắn đây? Quan trọng hơn là, làm sao để vào ngày Tần Thư Hoài ám sát Vệ Diễn, nàng có thể kéo hắn lại ở trong Tuyên Kinh, để tạo ra cơ hội cho Lục Hữu?

Dựa theo tính tình của Tần Thư Hoài, chỉ cần hắn ở đó, chỉ sợ dù muốn Lục Hữu cũng không thể hành động, hơn nữa đến lúc đó, việc cứu Vệ Diễn lại càng tăng thêm không ít khó khăn.

Sau khi suy nghĩ trong chốc lát, Tần Bồng đã đưa ra quyết định, nàng liền canh giữ ở trước cửa phủ của Tần Thư Hoài. Một lúc sau, nàng nhìn thấy một đại thần đi tới cửa, nàng vội vàng chạy tới. Trong mấy ngày này, nàng đã ghi nhớ hết bộ dáng các đại thần trong triều đình đình nên lập tức nhận ra người tới là Đại Lý Tự Khanh - Thôi Khánh, nàng lập tức cất tiếng: "Thôi đại nhân!"

(*) thêm dấu sắc thành Thối đó kkk, cái họ kì quặc ghê

Thôi Khánh hơi sửng sốt, một lát sau hắn mới nhớ lại được, hắn đã gặp qua vị này trên cung yến trước đó, hiện giờ là Trưởng công chúa Tần Bồng.

Tuy rằng hiện tại, đại điển đăng cơ vẫn chưa có cử hành, thánh chỉ sắc phong cũng chưa được ban ra, nhưng từ trên xuống dưới, mọi người đều đã biết thân phận của Tần Bồng, Thôi Khánh vội vàng hành lễ nói: "Điện hạ."

"Thôi đại nhân tới tìm Hoài An Vương à?" Tần Bồng thân thiện nói, trong lòng Thôi Khánh nhất thời có chút kinh nghi, nữ nhân trước mặt cùng với nữ nhân trong tưởng tượng Tần Bồng "Dịu ngoan, mềm yếu" tựa hồ có chút không giống, nhưng hắn kiềm chế lại nghi hoặc trong lòng, gật đầu nói: "Đúng vậy, Công chúa đây là..."

"Bổn cung cũng tới đây tìm Vương gia," Tần Bồng mỉm cười đi lên phía trước: "Cùng nhau đi vào đi."

"Ách..."

Tuy rằng trong lòng Thôi Khánh còn nhiều nghi vấn, nhưng Tần Bồng là công chúa, hắn cũng không nhiều lời nữa. Trước tiên, hắn giao ra bái thiếp, người gác cổng thấy là hắn tới, liền để hắn đi vào, Tần Bồng liền đi theo phía sau hắn, một đường thẳng đi vào.

Mặc dù người gác cổng có chút kỳ quái, người này vừa mới bị cự tuyệt, làm sao đã đi theo phía sau Thôi Khánh rồi, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, để hạ nhân dẫn Thôi Khánh đi qua.

Mắt thấy hắn muốn tới thư phòng của Tần Thư Hoài, Tần Bồng đột nhiên nói: "Lần này Thôi đại nhân là tới thương lượng công vụ với Vương gia?"

"Vâng, không biết công chúa..."

"Ta tới để nói về một chút chi tiết nhỏ của đại điển đăng cơ, vậy Thôi đại nhân cùng Vương gia nói chuyện trước đi, chờ ngươi thương lượng chính sự xong, ta lại đi tìm hắn. Đi đi."

Tần Bồng cười vẫy tay với Thôi Khánh, quen cửa quen nẻo hướng đến phía bên cạnh, nói cùng thị nữ: "Ta muốn ăn bánh trái dừa, kêu phòng bếp đưa một phần lại đây, nhớ rải thêm hoa quế."

Thị nữ kia hơi sửng sốt, không rõ vì sao Tần Bồng có thể hiểu rõ, đầu bếp trong phủ am hiểu làm bánh trái dừa, nhưng nhìn bộ dáng cung kính của vị quan viên kia đối với Tần Bồng, nàng cũng không dám chậm trễ, chỉ có thể nói: "Vâng."

Thôi Khánh thấy Tần Bồng không có một chút khách khí nào, nàng nói chuyện với thị nữ giống như là vô cùng quen thuộc tình huống trong phủ này. Trong lòng hắn không khỏi lộp bộp một chút, nhìn Tần Bồng kia khuôn mặt mỹ lệ tựa như hoa nở rộ, sợ là bất kỳ một nam nhân nào cũng không chống cự lại được vẻ đẹp đó. Hắn liền nghĩ đến Tần Thư Hoài, người đang khống chế toàn bộ Tuyên Kinh nhưng lại không xưng đế, ngược lại lại phụ tá Thập Lục hoàng tử đăng cơ, mà tỷ tỷ của Thập Lục hoàng tử lại đúng là Trưởng công chúa...

Không xong rồi!

Thôi Khánh đột nhiên cảm thấy chính mình đã biết được chuyện gì đó kinh khủng, hắn vội vàng nghĩ, một lát nữa tuyệt đối không thể nhắc tới chuyện này với Tần Thư Hoài, miễn cho Tần Thư Hoài lại xấu hổ.

Tần Bồng đoán trúng được phản ứng của mọi người, liền vô cùng cao hứng đến phòng ăn, đem món ăn nàng nhớ mãi, ngồi trong phòng ăn một cách vui vẻ.

Bộ dáng nàng với Tần Thư Hoài vô cùng quen thuộc, hơn nữa lại là thân phận công chúa tôn quý, khiến tất cả hạ nhân đối với thân phận nàng đều sinh ra một ít nghi hoặc.

Cô nương này... chẳng lẽ là tiểu thiếp... bên ngoài của Vương gia?

Nhìn khuôn mặt Tần Bồng, mọi người càng khẳng định suy đoán này thêm vài phần.

Mà Tần Bồng cũng biết phỏng đoán của bọn họ, liền nhân dịp cơ hội này, điên cuồng bắt đầu hỏi thăm sở thích và hành trình của Tần Thư Hoài.

Nàng biết những lời này cuối cùng đều sẽ truyền tới bên cạnh Tần Thư Hoài, nàng đợi ở Tần phủ càng lâu, hỏi thăm được càng nhiều, chờ đến cuối cùng lúc nàng nói với Tần Thư Hoài, tất cả sự việc đều là do nàng suy đoán, Tần Thư Hoài càng dễ dàng tin tưởng hơn.

Hơn nữa, Tần Bồng cũng biết, ngay lúc này trà trộn vào đây và lần tới muốn trà trộn vào, sẽ đặc biệt khó khăn hơn nhiều. Cho nên nàng liền nắm chắc cơ hội, vui vẻ ăn ăn uống uống, hỏi thêm nhiều đồ vật.

Trong phủ đệ Tần Thư Hoài có hai người là Tần Bồng vừa lòng nhất. Người thứ nhất là đầu bếp, đầu bếp đó là cô mang đến sau khi thành thân, là của hồi môn mang tới, hắn làm món gì cũng đều dựa theo sở thích của nàng, đặc biệt là món bánh dừa, ăn ngon tới mức làm Tần Bồng líu lưỡi. Người thứ hai là thị nữ chuyên xoa bóp, cũng là người năm đó nàng mang đến, đã được trải qua huấn luyện.

Được một lúc, sau khi ăn xong, Tần Bồng quen cửa quen nẻo nói: "Tối nay ta sẽ nghỉ ngơi ở nơi này, Thư Hoài nói với ta trong vương phủ có vài thị nữ có tay nghề xoa bóp rất tốt, tìm thị nữa đó tới giúp ta xoa bóp một chút đi."

Nói xong, Tần Bồng liền đứng dậy. Lúc này, tất cả thị nữ đều đã bị Tần Bồng hoàn toàn lừa dối, họ đều cảm thấy đây chính là tiểu tình nhân của Tần Thư Hoài, nói không chừng về sau sẽ thành nữ chủ tử, nên liền trực tiếp mang người đến hậu viện của Tần Thư Hoài. Sau đó, họ liền sai người đưa nước tới để Tần Bồng tắm rửa.

Đợi nàng tắm xong, thị nữ xoa bóp đã tới rồi, Tần Bồng nằm xuống dưới giường để thị nữ xoa bóp cho nàng, cảm thấy đây là việc thoải mái nhất trần đời chỉ giống như vậy thôi.

Trong lúc này, Tần Thư Hoài vẫn còn đang cùng Thôi Khánh thương lượng chính sự. Hắn hoàn toàn không biết rằng, cư nhiên lại có nhân vật như vậy trà trộn vào trong phủ. Tần Thư Hoài ở thư phòng cùng Thôi Khanh thương lượng xong những việc về tù nhân đang bị giam giữ trong ngục đã là lúc nửa đêm, lúc này hắn mới sai hạ nhân tiễn Thôi Khánh đi. Sau khi rửa mặt liền đi tới phòng ăn.

Khi hắn còn đang ở phòng ăn dùng bữa, quản gia liền tiến đến nói: "Vương gia, chuyện này... tối nay ngài muốn nghỉ ở Tây sương hay vẫn là Đông sương?"

Đông sương là phòng ngủ riêng của Tần Thư Hoài, Tây sương thường là hậu viện dành cho thê thiếp, nhưng Tần Thư Hoài vẫn luôn không có thị thiếp, trước đó chỉ có Khương Y cùng Đổng Uyển Di từng ở. Hiện giờ hai vị này đều đã tạ thế, viện kia liền không có ai ở. Quản gia chợt hỏi vấn đề này khiến Tần Thư Hoài không khỏi nhíu mày: "Vì sao ngươi lại hỏi như vậy?"

Quản gia nhìn biểu tình mờ mịt trên khuôn mặt Tần Thư Hoài, ngẩn người nói: Vương gia không biết rằng hôm nay công chúa ở lại đây sao?"

Tần Thư Hoài dừng lại động tác cầm đũa, sắc mặt chợt lạnh xuống: "Công chúa cái gì?"

Quản gia vừa thấy biểu tình này của Tần Thư Hoài liền biết việc xấu, sợ tới mức quỳ vội xuống, cuồng quýt nói: "Chính là, hôm nay Tứ công chúa tới trong phủ... Hiện giờ đang nghỉ lại ở Tây sương..."

Tần Thư Hoài không nói chuyện, xung quanh người hắn khí lạnh vờn quanh nhưng vẫn duy trì bộ dáng lý trí, thậm chí động tác buông đũa xuống cũng vô cùng nhẹ nhàng, bình tĩnh.

"Vì sao để nàng nghỉ lại ở trong phủ, không nói bất cứ điều gì với ta?"

Quản gia phủ phục trên mặt đất, mồ hôi lạnh ròng ròng.

Vì sao?

Bởi vì mọi người đều cho rằng, nàng là tiểu tình nhân của ngài nha!

Nhưng vì sao mọi người đều cho rằng như vậy?

Vấn đề này, quản gia không thể trả lời được.

Tần Bồng chưa nói có quan hệ gì với Tần Thư Hoài, nhưng dựa vào gương mặt kia, dựa vào cách xưng hô, mọi người không hiểu sao liền nhận định, đây là tiểu tình nhân của Tần Thư Hoài.

Nhưng cẩn thận ngẫm lại, hình như vị công chưa này căn bản cái gì cũng chưa nói.

Tần Thư Hoài nhìn bộ dáng của quản gia, nói với Giang Xuân: "Mang hắn cùng tất cả nô bộc đã nói chuyện với Tần Bồng đi thẩm tra, viết lời khai. Tất cả lời nói, động tác đều không được bỏ qua. Sau khi thẩm vấn để hắn đi lĩnh phạt."

Nói xong, Tần Thư Hoài đứng dậy, sắc mặt bình tĩnh nói: "Đốt đèn, đi Tây sương."
TYT & Phương team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play