Hiện giờ nhớ lại mới hiểu được, làm gì có chuyện Triệu Bồng viết chữ không được?

Rõ ràng là nàng viết được, nhưng lại cố ý muốn trêu đùa hắn.

Thời niên thiếu thì cảm thấy tức giận, nhưng hôm nay cầu còn không được. Thái giám dẫn hắn đi vào dẫn đường được một lúc, lại thấy Tần Thư Hoài nắm khăn của Tần Bồng vẫn luôn đứng ở đó, nhỏ giọng nói: “Vương gia không đi vào sao?”

“Hả?”

Tần Thư Hoài hồi phục lại tinh thần, mím môi, lạnh nhạt nói: “Không đi.”

Vốn là muốn đổi khăn để gặp nàng.

Nhưng mà hiện giờ lại cảm thấy, còn không bằng không thấy.`

Triệu Nhất đi theo phía sau Tần Thư Hoài, sau khi Tần Thư Hoài đi ra thì bình tĩnh nói: “Vương gia tại sao không tiến lên ngăn cản?”

“Ta có tư cách sao?”

Tần Thư Hoài hỏi thật sự rất bình tĩnh, Triệu Nhất nhịn không được cười nhẹ: “Nhưng mà Vương gia, nếu vẫn luôn nói tư cách, lỡ như công chúa bị Liễu thái phó cưới về...”

Tần Thư Hoài dừng chân lại, siết chặt túi thơm, nghĩ nghĩ rồi lại quay trở về.

Lúc này Liễu Thư Ngạn đang bình luận chữ của Tần Minh, nhận xét xong thì liền mời Tần Bồng đi ăn cơm chiều.

Hai người bọn họ những ngày gần đây vẫn luôn đi ăn cùng nhau, có đôi khi Tần Bồng cảm thấy, cảm tình của bọn họ đã thăng cấp trở thành... Bạn nhậu.

Liễu Thư Ngạn là một người rất là vui vẻ, săn sóc, chiếu cố, ôn nhu tinh tế, lại lãng mạn hiểu chuyện, gần như có hết tất cả những mong đợi trong lòng của một nữ nhân.

Nhưng mà ở với nhau một thời gian dài, mọi việc cứ trôi qua như vậy, vẫn cứ cảm thấy thiếu thiếu chút gì đó.

Trà phải có vị đắng mới có cảm giác ngọt lành;

Rượu phải có chút cay the mới có tinh khiết và hương thơm.

Tần Bồng không thể nói là có cái gì không tốt, nhưng nếu như nàng nói chuyện cùng Liễu Thư Ngạn trước, mà con người nàng lại có một điểm vô cùng tốt, là một người công chúa rất có trách nhiệm, nói chuyện với người ta trước thì sẽ phụ trách, tuy rằng cảm thấy thiếu chút gì đó nhưng Tần Bồng vẫn là cảm thấy, ít nhất thì thời gian ở bên hắn cũng khá thoải mái.

Gả chồng cùng yêu đương khác nhau, nếu có thể gả cho một người như Liễu Thư Ngạn, thì Tần Bồng cảm thấy cũng không tồi.

Nàng ngoái đầu nhìn lại về phía Liễu Thư Ngạn, Liễu Thư Ngạn thư sinh, dịu dàng nói: “Còn không dậy nổi sao?”

Tần Bồng nhíu mày, một tay chống ở trên bàn, trọng lượng cả người dùng cái tay kia chống lấy, nằm nghiêng trên mặt đất, lười biếng giơ tay: “Không dậy nổi.”

Liễu Thư Ngạn thấy nàng giơ tay thì biết ý của nàng, cười nhẹ nói: “Đừng làm loạn, bệ hạ nhìn kìa.”

Tần Minh nhanh chóng dùng tay che đôi mắt: “Không thấy được, ta cái gì cũng chưa nhìn thấy.”

Tần Bồng cho Tần Minh một ánh mắt cổ vũ, theo sau đó mặt đầy ý cười nhìn Liễu Thư Ngạn: “Bệ hạ không thấy, bổn cung không dậy nổi, thái phó đỡ một phen đi?”

Khi nói chuyện, một bàn tay đột nhiên nắm lấy tay nàng.

Bàn tay này đột nhiên xuất hiện, nhìn qua thì trắng nõn như ngọc nhưng khi đụng vào thì trên đó lại có những vết chai thật dày.

Tay hắn rất ổn định, Liễu Thư Ngạn cùng Tần Bồng nhìn thấy cái tay này đều không khỏi ngẩn người, sau đó liền nghe bên cạnh truyền đến âm thanh có chút lạnh lẽo của Tần Thư Hoài: “Công chúa có thể đứng lên không?”

Vừa nghe thấy âm thanh của Tần Thư Hoài, Tần Bồng sợ tới mức giật mình một cái, nhảy dựng lên đồng thời đem tay rút ra khỏi tay Tần Thư Hoài, sau đó mặt đỏ lên nói: “Nhiếp Chính Vương ngươi làm gì vậy!”

“Thân thể công chúa không khoẻ, tại hạ giúp đỡ một phen.”

Giọng điệu của Tần Thư Hoài lạnh băng.

Hắn là mang theo một chút tức giận, nhưng cơn tức này lại không thể phát ra ngoài, chỉ có thể dùng bộ dạng lạnh nhạt trước sau như một bảo vệ chút tâm tư nhỏ kia trong lòng của mình, ngược lại Liễu Thư Ngạn cũng chưa nói cái gì, quay đầu nhìn về phía Tần Bồng, đem tay Tần Bồng kéo qua, ôn nhu nói: “Dùng sức lớn như vậy đánh người làm cái gì? Đánh có bị đau không?”

Mọi người ở đây: “...”

Nếu không phải bởi vì Tần Thư Hoài ở đây, suýt chút nữa Triệu Nhất muốn vỗ tay khen Liễu Thư Ngạn.

Tần Thư Hoài bị những lời này làm khó chịu trong lòng, nhìn chằm chằm Liễu Thư Ngạn lôi kéo tay Tần Bồng, nhìn chằm chằm giống như muốn phóng ra lửa, cảm thấy xum xoe chuyện này, bản thân mình tuyệt đối không có thể lạc hậu hơn Liễu Thư Ngạn, liền cứng đờ mở miệng: “Sức lực đánh ta lớn như vậy, nhất định là rất đau đi?”

Mọi người ở đây: “...”

Triệu Nhất rất muốn che mặt, đừng nói nữa, chủ tử, EQ của người thì không cần nhiều lời.

Tần Thư Hoài nói xong câu đó, liền cảm thấy có chút không đúng rồi, nghĩ nghĩ, bản thân mình đúng là quá vội vàng rồi, lời này không nên nói như vậy.

Nên nói như thế nào?

Ngươi đánh ta thật ra cũng không phải đặc biệt đau, có muốn đánh thêm vài cái hay không?

Như vậy không được, sẽ có vẻ quá thân mật, quá có mục đích, sợ là Tần Bồng là sẽ bị dọa sợ.

Trái lo phải nghĩ, Tần Thư Hoài quyết định đổi một cái đề tài, hắn quay đầu nhìn về phía Liễu Thư Ngạn: “Ta có một số việc muốn thương lượng cùng thái phó.”

Liễu Thư Ngạn lôi kéo Tần Bồng, ngẩng đầu từ chối uyển chuyển: “Hôm nay ta cùng công chúa có hẹn, vẫn là ngày khác...”

“Chuyện quan trọng.”

Nhiếp Chính Vương nói chuyện quan trọng, vậy nhất định sẽ không quá đơn giản. Liễu Thư Ngạn là người biết nặng nhẹ, nghĩ nghĩ, nói với Tần Bồng: “Công chúa, chúng ta hẹn ngày mai đi.”

“Được.”

Tần Bồng cười gật gật đầu, thật ra cũng không quá để ý.

Liễu Thư Ngạn liền đi theo Tần Thư Hoài rời đi.

Tần Thư Hoài mang theo Liễu Thư Ngạn lên xe ngựa, một đường đi vào vùng ngoại ô, Liễu Thư Ngạn có chút bất an: “Vương gia rốt cuộc muốn cùng tại hạ nói chuyện gì?”

“Tạm thời đừng nóng nảy.”

Tần Thư Hoài nói rất trịnh trọng, vì thế Liễu Thư Ngạn đi theo Tần Thư Hoài ra khỏi thành, sau đó hơn nửa đêm thì bò lên trên núi, Tần Thư Hoài xác định đã tới giờ cấm đi lại vào ban đêm, dù Liễu Thư Ngạn có trở về cũng không thể mặt dày đi tìm Tần Bồng, lúc này cuối cùng hắn mới nói: “Đây là chuyện ta muốn nói.”

“Hả?”

Liễu Thư Ngạn cùng Tần Thư Hoài đứng ở đỉnh núi, thấy vẻ mặt Tần Thư Hoài nghiêm túc nói: “Có người cùng ta nói ngươi xem sao rất chính xác, ta muốn mời ngươi xem một cái vận mệnh quốc gia của Tề quốc.”

Liễu Thư Ngạn: “...”

Một lát sau, cuối cùng Liễu Thư Ngạn cũng nhịn xuống được xúc động muốn đánh người, chậm rãi nói: “Vương gia, đây là chuyện quan trọng ngươi nói?”

“Ừ.”

“Ngươi nghiêm túc?”

“Chuyện liên quan đến vận mệnh quốc gia!”

Liễu Thư Ngạn hít sâu một hơi, chắp tay xoay người: “Cáo từ.”

Đi được hai bước, Liễu Thư Ngạn nhịn không được dừng bước chân lại, khuyên nhủ nói: “Vương gia, ngài dù sao cũng là Nhiếp Chính Vương, ta biết tình cảm của ngài đối với Triệu Bồng sâu đậm, nhưng người đã chết thì không thể sống lại, ngài đừng điên điên khùng khùng làm mấy thứ này. Xem sao xem vận mệnh quốc gia, xem không xuể!”

Nói xong, Liễu Thư Ngạn xoay người rời đi.

Chờ Liễu Thư Ngạn đi rồi, Triệu Nhất mới đi lên, thở dài nói: “Vương gia, lần sau nghĩ cái lý do hay hơn chút đi.”

“Không nghĩ.”

Tần Thư Hoài nhìn ra ngọn đèn dầu phía Tuyên Kinh xa xa, Triệu Nhất nhịn không được nói: “Ngài làm quá rõ ràng, Liễu Thư Ngạn sẽ nhanh chóng hiểu được.”

“Vậy cho hắn biết.”

Sắc mặt Tần Thư Hoài lạnh nhạt: “Ta đối tốt với thê tử của ta, còn sợ người khác biết?!”

“Công chúa sẽ biết.”

Vừa nghe lời này, Tần Thư Hoài liền im lặng.

Triệu Bồng giống như là sự uy hiếp của hắn, vừa chọc đến thì hắn liền lập buông vũ khí đầu hàng, không cần bất kỳ lý do gì.

Hắn quay đầu đi, một lúc lâu sau rốt cuộc mới nói: “Ta đã biết.”

Ngày thứ hai lâm triều, triều đình đột nhiên thảo luận vấn đề quân phòng Nam Thành Quân.

Nam Thành Quân do một tay Liễu Thư Ngạn dựng lên, tuy rằng hiện tại Liễu Thư Ngạn nhậm chức thái phó, Nam Thành Quân đã có thủ lĩnh mới trên danh nghĩa, nhưng người hiểu chuyện đều biết rõ ở trong lòng, người chân chính quản lý Nam Thành Quân vẫn là Liễu Thư Ngạn như cũ.

Lâm triều có người báo hiện tại Nam Thành Quân quản lý hỗn loạn, Liễu Thư Ngạn nghe xong, liền hiểu rõ chuyện này là nhắm về phía hắn.

Hắn cũng không nói lời nào, sau khi tranh chấp trên triều, cuối cùng Tần Thư Hoài cũng đã mở miệng: “Một khi đã như vậy, không phiền Liễu thái phó trở về xử lý chứ.”

Nói xong, Tần Thư Hoài ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Thư Ngạn: “Tuy rằng đang làm thái phó, nhưng cũng không thể quên gốc gác của mình.”

Liễu Thư Ngạn không nói được cái gì, chỉ có thể cúi đầu thừa nhận.

Sau khi hạ triều, Tần Bồng như cũ muốn đi đình thuỷ tạ, Tần Thư Hoài đột nhiên gọi nàng lại: “Điện hạ, ta có một số việc muốn thảo luận cùng điện hạ.”

Tần Bồng có chút nghi hoặc, ai cũng đều biết, nàng chính là một trưởng công chúa trên danh nghĩa vô cùng nhàn hạ, cho nàng sổ con cũng không có chút giá trị nào, nhưng Tần Thư Hoài lại đột nhiên nói muốn thương nghị với nàng sao?

Thương nghị cái gì?

Tần Bồng nhất thời có chút không hiểu, nhưng vẫn để cho Bạch Chỉ đi báo cho Liễu Thư Ngạn một tiếng, sau đó liền đi theo Tần Thư Hoài đến nơi xử lý công vụ của hắn.

Tần Thư Hoài lấy ra một đống sổ con, địa phương thuỷ lợi, tài chính chi ra, ngoại giao các quốc gia...

Đều là những chuyện quan trọng, Tần Thư Hoài đem sổ con đẩy đến trước mặt Tần Bồng, nghiêm túc nói: “Đây là những chuyện quan trọng đều phải thảo luận ngày hôm này, công chúa xem trước một lần đi.”

Vừa nghe lời này, sắc mặt Tần Bồng liền thay đổi, nàng nhíu mày nói: “Vương gia xác định muốn ta xem những thứ này.”

“Ngài là Trấn Quốc trưởng công chúa.” Tần Thư Hoài nói vô cùng bình tĩnh: “Đây là quyền lực mà ngài nên có.”

Tần Bồng nhất thời không nói gì.

Xem những sổ con này có ý nghĩa gì, Tần Thư Hoài không có khả năng không biết, nhưng mà hiện tại hắn lại nguyện ý để nàng tới cùng xử lý những chuyện quan trọng này.

Xử lý những việc này có ý nghĩa gì? Ý nghĩa là nàng có quyền lực quyết định, có cùng người khác trao đổi tài nguyên, cũng có quyền an bài nhân thủ cho mình.

Đối với đại đa số người mà nói, lựa chọn một người thường là vì người đó trong tương lai có thể mang lại cho hắn một triển vọng tốt hơn. Một công chúa không có quyền lực vĩnh viễn làm người khác khinh thường, cho dù nàng là Trấn Quốc trưởng công chúa, nhưng Tần Bồng tin tưởng, ngay cả những nữ hài tử của các thế gia quý đều coi thường nàng.

Nàng mím môi, rốt cuộc nói: “Có thể nói cho ta, vì sao ngài lại sửa lại chủ ý?”

Tần Thư Hoài không nói lời nào, hắn không thể nói thật, cầm lấy một quyển sổ con, rũ mắt nói: “Chúng ta bắt đầu nói về trận lũ lụt năm nay ở Giang Châu đi.”

Thấy Tần Thư Hoài không định nói, Tần Bồng cũng không muốn ép hỏi.

Nàng là người một khi có cơ hội thì sẽ liều mạng bắt lấy, nếu như Tần Thư Hoài cho nàng cơ hội, đương nhiên nàng phải nỗ lực gia nhập.

Vì thế Tần Bồng nâng tay, lập tức nói: “Làm phiền ngài đem mấy quyển sổ con mấu chốt lấy ra tới, nếu đều không sai biệt lắm thì tối nay ta sẽ xem sổ con, mấy ngày sau sẽ thảo luận chi tiết hơn.”

“Sổ con không thể mang đi.”

“Cái này ta biết.” Tần Bồng gật gật đầu: “Nếu như không ngại, ta muốn ở nơi này của ngài làm một cái bàn xử lý công văn.”

Trong lòng Tần Thư Hoài có chút phấn kích, nhưng trên mặt lại không hiện núi không lộ nước, gật đầu nói: “Tự tiện.”

Tuy rằng là nơi xử lý công vụ của Tần Thư Hoài, nhưng nơi này trước sau cũng là ở trong cung. Tần Bồng kêu cung nữ tiến vào, liền nâng cái bàn đặt ở bên cạnh bàn của Tần Thư Hoài.

Rồi sau đó Tần Bồng lại cho người đem sổ con của nàng dọn toàn bộ qua đây, liền ngồi ở bên cạnh Tần Thư Hoài, bắt đầu cúi đầu xem sổ con.

Hiệu suất làm việc của nàng rất cao, xem sổ cơn cơ bản trước tiên đều đọc nhanh như gió sơ qua một lần, sau đó dựa theo cấp độ nặng nhẹ nhanh chậm mà chia ra, tiếp theo lại xem, nhưng tuy là như thế, sổ con Tần Thư Hoài đưa cũng quá nhiều, cho dù hiệu suất của nàng như vậy, cũng xem đến buổi tối.

Nàng ở đây, đương nhiên Tần Thư Hoài cũng không đi, liền ở bên cạnh nàng đợi ở trong cung.

Giang Xuân ở bên ngoài canh giữ, tới thời gian dùng bữa, hắn đang định đi nhắc nhở Tần Thư Hoài, Tần Thư Hoài là người chưa bao giờ nhớ rõ thời gian ăn cơm, nhưng mà hắn còn chưa có mở miệng, mới vừa đi vào thì liền nghe Tần Thư Hoài nói: “Công chúa, nên dùng bữa.”

“Không sao.” Tần Bồng xua xua tay: “Ta xem xong...”

Còn chưa nói dứt lời, sổ con trong tay nàng đã bị rút ra, nàng ngẩng đầu lên, thấy Tần Thư Hoài đứng ở trước mặt nàng, trong tay cầm sổ con, dùng giọng điệu không dung phản bác lại, bình tĩnh nói: “Dùng bữa.”

Tần Bồng ngẩn người, sau đó ý thức được, có lẽ là chính là trạng thái chật vật này của mình làm ảnh hưởng đến tâm trạng ăn uống của Tần Thư Hoài?

Nàng có chút ngượng ngùng, quyết định cùng đi ăn cơm với Tần Thư Hoài.

Bữa tối chỉ có một bàn, Tần Bồng cùng Tần Thư Hoài liền một người ngồi một bên, sau khi đồ ăn được dọn lên thì Tần Bồng mới phát hiện, đều là món nàng thích ăn.

Nàng nhẫn nhịn, rất muốn hỏi Tần Thư Hoài có phải đã tra được cái gì cố ý lấy lòng nàng hay không?

Nhưng mà nàng còn chưa có hỏi ra miệng, liền nghe thấy Tần Thư Hoài nói: “Đây là đồ ăn Bắc Yến, thê tử ta rất thích ăn, ta cũng ăn theo nàng, ăn đã nhiều năm liền thành thói quen. Công chúa nếu như không thói quen, thì để đầu bếp làm lại một ít món khác.”

Thói quen!

Như thế nào lại không quen chứ!

Tần Bồng thừa nhận đồ ăn của Tề quốc vẫn là rất ngon, con người nàng ăn hết trời nam biển bắc, không có món nào là nàng cảm thấy không ngon. Nhưng mà con người luôn thích đồ ăn của quê hương của mình nhất.

Ở trong lòng của Tần Bồng, đồ ăn Tề quốc ngẫu nhiên ăn một lần sẽ rất ngon, nhưng ăn lâu thì sẽ cảm thấy không bằng Bắc Yến.

Nhưng nàng cũng không thể hiện ra sự quá nhiệt tình đối với đồ ăn Bắc Yến, hôm nay thật vất vả mới có cơ hội, nhanh chóng nắm lấy cơ hội nói: “Không cần phiền phức, ta thử một chút là được rồi.”

Tần Thư Hoài gật gật đầu, không để bụng.

Tần Bồng ăn những món ăn ngày xưa, hai người giống như là một đôi phu thê bình thường, sau một ngày làm lụng vất vả, ngồi cùng nhau ăn một bữa cơm chiều.

Thật ra Tần Thư Hoài thích ăn chính là đồ ăn Tề quốc, nhưng mà hắn lại ăn nhiều đồ ăn Bắc Yến như vậy, vì cái gì, không cần nói cũng biết.

Tần Bồng nhìn khuôn mặt bình tĩnh của người đối diện, đột nhiên cảm thấy, nhiều năm như vậy có lẽ hắn cũng không dễ dàng gì.

Tuy rằng hắn giết nàng, nhưng vẫn luôn áy náy trong lòng.

“6 năm.” Tần Bồng thở dài ra tiếng: “Vương gia còn chưa quên Vương phi sao?”

Tay gắp thức ăn của Tần Thư Hoài hơi dừng một chút, hắn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm nàng: “Ngươi cảm thấy ta nên quên nàng sao?”

Tần Bồng rũ mắt không nói, nàng không có cách nào trả lời được.

Nàng không biết bản thân mình nên cảm thấy như thế nào, nói nên quên, cảm thấy giống như có vài phần không cam lòng.

Nàng đem mệnh cho hắn, hắn lại nói quên liền quên.

Nhưng nói không quên, lại cảm thấy có vài phần không đành lòng.

“Ta đặc biệt sợ bản thân mình quên nàng.”

Tần Thư Hoài khàn khàn mở miệng, siết chặt chiếc đũa, nhìn chằm chằm nàng: “Cho nên ta giữ lại tất cả đồ vật của nàng, mỗi ngày ta sống được giống như là nàng vẫn đang còn sống, ta đặc biệt sợ hãi, nếu như khi nào đó nàng trở lại, ta lại không yêu nàng.”

Tần Bồng nghe, giương mắt nhìn Tần Thư Hoài.

Tay hắn nắm chiếc đũa run nhè nhẹ, giống như đang cố gắng đè ép phần tình cảm mênh mông nào đó, giờ khắc này Tần Bồng cảm thấy, thật ra hắn giết nàng cũng không có gì là không thể tha thứ.

Hắn đã bị sự áy náy cùng thống khổ tra tấn thành bộ dáng này, nợ nần giữa bọn họ chắc là có thể xóa bỏ toàn bộ.

“Tần Thư Hoài.” Nàng gọi cả tên họ của hắn, phảng phất giống như thời niên thiếu, chỉ là hiện giờ ngữ điệu của nàng càng ôn nhu, giống như là trải qua thời gian tang thương, mang theo cơ trí cùng vài phần phật tính: “Đời người có rất nhiều chuyện là không chấp nhất, không bắt buộc. Ngươi không yêu, chính là không yêu, không cần thiết cưỡng cầu.”

“Nàng sẽ tha thứ cho ta không? Nàng không thèm để ý? Ta thì bảo vệ nàng, nhưng nàng lại yêu người khác.”

“Đây đều là duyên.” Tần Bồng nói vô cùng ôn hòa: “Không yêu, chính là không yêu.”

Không yêu, chính là không yêu.

Tần Thư Hoài nắm chặt chiếc đũa, hô hấp có vài phần dồn dập.

Tần Bồng chắc là nghĩ như vậy đi.

Nàng sẽ không áy náy, sẽ không nhung nhớ.

Tần Thư Hoài nhắm mắt lại, Tần Bồng có chút kỳ quái: “Vương gia?”

“Không có việc gì.”

Sau một hồi, Tần Thư Hoài ổn định lại tâm tình, rũ mắt nói: “Không có gì, nhớ tới một chút chuyện cũ, ăn cơm đi.”

Tần Bồng không dám lại nói lung tung, sau khi hai người ăn cơm xong, liền lại trở về vị trí của mình, bắt đầu xem sổ con của mình.

Cũng không biết là qua bao lâu, chờ đến khi Tần Thư Hoài lại ngẩng đầu lên lần nữa, hắn liền phát hiện Tần Bồng đã ghé vào bên cạnh bàn ngủ say.

Sổ con là đang ở một trang cuối cùng, chắc là nàng đã xem xong một trang cuối cùng, rốt cuộc chịu đựng không nổi mới gục xuống.

Tần Thư Hoài đứng dậy, dừng ở bên cạnh người nàng, người ở dưới ánh đèn, không có phòng bị cùng gai ngược, nhìn qua giống như những năm trong quá khứ kia, chính là người nữ tử nằm ngủ ở bên cạnh hắn mỗi ngày sáng sớm hắn mở mắt thức dậy.

Hắn vốn định đánh thức nàng, nhưng thời điểm duỗi tay ra lại không có thể nhịn xuống, điểm huyệt ngủ của nàng.

Sau khi điểm xong, hắn ngồi ở bên cạnh người nàng, nghĩ nghĩ, cuối cùng cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn lên gò má của nàng.

“Xin lỗi.” Hắn nhìn khuôn mặt người đang còn sống ở trước mắt: “Lúc này đây, ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt.”

Tần Thư Hoài cho Tần Bồng rất nhiều sổ con, Liễu Thư Ngạn bị điều tới Nam Thành Quân bên kia rồi.

Mỗi ngày Nam Thành Quân đều có nhiều hoặc ít một vài việc nhỏ, đây cũng không phải loại chuyện lớn gì, nhưng Ngự Sử Đài giống như là ăn nhầm thuốc súng, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm Nam Thành Quân tìm phiền toái. Liễu Thư Ngạn bị hành cho sứt đầu mẻ trán, căn bản không có chút thời gian nào để gặp Tần Bồng.

Thời điểm có thể gặp mặt duy nhất chính là một canh giờ dạy học cho Tần Minh, nhưng một canh giờ này Tần Bồng cơ bản là bị Tần Thư Hoài bám trụ.

Địa điểm Tần xử lý công vụ biến thành ở trong cung của Tần Thư Hoài, Tần Bồng vẫn luôn không thể hiểu nổi, Tần Thư Hoài vì cái gì luôn có thể tìm ra nhiều chuyện như vậy tới đây.

Nhưng mà nàng cũng không thể oán trách việc nhiều, bởi vì...

Việc thật sự là nhiều như vậy!

Như thế mấy ngày nay, Tần Bồng bấm tay tính toán, thế mà đã có gần 10 ngày chưa gặp được Liễu Thư Ngạn.

Nàng vốn dĩ trông cậy vào Liễu Thư Ngạn thay nàng tìm địa điểm làm yến hội, hiện giờ chỉ có thể dựa vào chính mình, nàng tìm kiếm khắp nơi đã lâu cũng chưa tìm được một địa phương nào thích hợp, bất đắc dĩ nhớ tới nơi mà Tần Thư Hoài từng nói tới, vác theo tâm trạng hy vọng con ngựa chết coi như ngựa sống chạy đi tìm.

Rừng hoa đào ở ngoại ô là ở dưới chân Tây Sơn, từ chân núi đến sườn núi, khắp núi đồi đều là hoa đào.

Tần Bồng một đường đi lên đi, đi đến nửa đường, liền cảm thấy cái này cảnh tượng có chút quen thuộc.

Dọc theo con đường lát đá xanh, cửa là một hình tròn lớn, có một vị thiếu nữ áo xanh nhìn thấy Tần Bồng, ngồi dậy hỏi: “Cô nương có việc gì sao?”

Tần Bồng nhìn cánh cửa hình vòm kia, một lúc sau mới hồi phục lại tinh thần: “Đây là thiệp của ta, không biết có thể gặp mặt chủ nhân nơi này hay không?”

Thiếu nữ nhận lấy thiệp của nàng, thấy phía trên ghi hai chữ “Tần Bồng” thì cười tươi: “Ngài là tới xem tòa nhà này đi?”

“Làm sao ngươi lại biết?”

Tần Bồng có chút kỳ quái.

“Chủ nhân nói.” Thiếu nữ buông cái chổi, tiến lên mở cửa, nhẹ nhàng nói: “Ngày gần đây sẽ có một công chúa tên Tần Bồng tới nơi này, nếu công chúa muốn mua, thì bán cho công chúa.”

Tần Bồng hơi hơi sửng sốt: “Chủ nhân nhà ngươi là ai?”

“Là một vị ẩn sĩ.” Trong giọng nói của thiếu nữ mang theo sự kiêu ngạo; “Nhưng mà chủ nhân nói, tên của hắn thì không thể nói cho công chúa. Tòa nhà này vốn chính là muốn dùng làm phủ của trưởng công chúa, nếu ngài đã tới, vậy thì liền đưa cho công chúa đi.”

Bắt buộc...

Tần Bồng có chút ngượng ngùng, vội nói: “Này tất nhiên là hiểu lầm, ta cũng không định cưỡng ép ai...”

“Không sao.” Thiếu nữ vẫy vẫy tay: “Chủ nhân nói, hiến cho một mỹ nhân như công chúa thì hắn cam tâm tình nguyện. Dù sao hắn có nhiều nhà, triều đình cũng đưa nhiều tiền.”

Tần Bồng: “...”

Thì ra là bởi vì đền tiền đủ rồi, thiếu chút nữa tin hắn là quỷ ẩn sĩ.

Khi nói chuyện, Tần Bồng đi dạo ở đình viện.

Nàng thật ra rất kinh ngạc, nơi này một cảnh một vật đều giống như thứ xuất hiện trong mơ của nàng.

Trước kia nàng cùng Tần Thư Hoài nằm trong ổ chăn, cùng nhau trò chuyện tương lai của bọn họ.

Nàng nói nàng muốn có một tòa nhà lớn, muốn cửa hình vòm, cửa phải có cây liễu vây quanh, hình thành thành một cái cửa vòm thiên nhiên, cành liễu rũ xuống dưới làm luôn rèm cửa lớn.

Tòa nhà phải xây ở giữa sườn núi, có một khoảng lâm viên lớn. Nàng muốn ở trong đó có nhiều loại cây như cây hoa đào, cây phong, hoa lê, hoa quế. Còn phải có một cái hồ nước với những bông hoa sen.

Ở trên ban công trên lầu hai xây một bể tắm nước nóng, ở trong bể tắm có thể nhìn thấy dòng suối nhỏ ở phía đối diện chảy qua, vào thời điểm mùa thu đến, lá phong rơi vào trong nước. Mùa xuân về thì hoa đào bay vào trong nước. Nàng có thể nằm ở trong bể nước ấm lấy một ly rượu ấm, ngắm cảnh sắc luân phiên thay đổi.

Xuân xem đào lý hạ xem hà, thu nhiễm hồng diệp đông mai chước(*).

(*)Mùa xuân nhìn đào, nhìn mận, mùa hè ngắm bông sen, mùa thu nhìn lá đỏ, mùa đông nhìn mận.

Những chi tiết nàng miêu tả đều xuất hiện ở chỗ này, lại thêm một vài thứ nàng không nói đến làm cho cả khu vườn nhìn qua càng thêm hài hòa tự nhiên.

Phảng phất là bản thân núi rừng xây ra tòa nhà, tòa nhà này không phải là người xây thành, vốn chính là một cảnh trong núi rừng.

Đi dạo một vòng, trong lòng Tần Bồng có chút kích động, một lòng nghĩ muốn mua căn nhà này.

Lúc này thiếu nữ từ chỗ rẽ đi tới, trong tay ôm một cái hộp.

“Cô nương, chủ nhân của các cô...”

“Đây là khế nhà khế đất cùng chìa khóa.” Thiếu nữ đi lên trước, đem hộp trong tay giao cho Tần Bồng, Tần Bồng hơi hơi sửng sốt, thiếu nữ vỗ vỗ đất, liền nói: “Ta vẫn luôn chờ ngươi đó, đồ vật giao cho ngươi, thì ta có thể đi rồi.”

“Vậy tiền...”

“Triều đình đã cho.”

Nói xong, thiếu nữ mặc vào giày vào rồi rời đi, một thân áo xanh, giống như không phải người nơi đây.

Tần Bồng một lúc lâu mới bình tĩnh lại, quay đầu nói với Bạch Chỉ: “Chắc là Tần Thư Hoài đã sớm biết đây là phủ công chúa của ta đi? Nhưng ta hỏi Lễ Bộ bên kia, bọn họ một cái rắm cũng không cho, đây không phải là bắt nạt người khác sao?!”

Bạch Chỉ không nói chuyện, nàng ấy ngửa đầu nhìn bốn phía, một lúc lâu sau, âm thanh có chút khàn khàn.

“Nếu như công chúa còn sống.” Nàng ấy giống như có chút khổ sở: “Nhất định sẽ rất vui vẻ đi.”

Tần Bồng không nói chuyện, nhìn Bạch Chỉ lẳng lặng nhìn đóa hoa nở rộ cách đó không xa, nàng nâng lên tay, đem Bạch Chỉ kéo vào trong lòng ngực, vỗ về lưng nàng ấy nói: “Đừng khổ sở, coi như ta là công chúa của ngươi đi.”

Bạch Chỉ lần đầu tiên không trào phúng nàng, nàng ấy bị Tần Bồng ôm lấy, trong một cái chớp mắt liền cảm thấy giống như thật sự là Triệu Bồng đang ôm nàng.

Nước mắt dâng lên trong hốc mắt nàng ấy, một lúc lâu sau, rốt cuộc nàng ấy nói: “Được.”

Chọn xong địa điểm, Tần Bồng chuẩn bị rất mau, không bao lâu liền đến ngày mở yến tiệc mùa xuân.

Đây đúng là khoảng thời gian sau khi hoa đào nở trước khi hoa đào tàn, vừa đúng là khoảng thời gian tốt nhất, khắp núi đồi hoa đào nở rộ.

Tần Thư Hoài vẫn luôn chờ thiệp của Tần Bồng, gần như là mỗi ngày đề hỏi Giang Xuân: “Thiệp mời của công chúa đã đưa lại đây chưa?”

Giang Xuân rất nhiều lần muốn nhắc nhở Tần Thư Hoài, có lẽ... Người ta không định đưa thiệp qua thì sao?

Tần Bồng thật sự là không tính đưa cho Tần Thư Hoài.

Nàng nghĩ tới, mục đích tổ chức yến tiệc mùa xuân ở chỗ này là bước đầu tiên nàng xây dựng quan hệ của mình ở Tế quốc, chuyện nàng cùng Tần Thư Hoài là đối thủ mọi người đều hiểu rõ, nàng không cần mượn thế lực của Tần Thư Hoài. Tần Thư Hoài không tới, có lẽ càng tốt hơn. Rốt cuộc mọi người sẽ ít câu nệ hơn một ít.

Cho nên tuy rằng nàng đã cân nhắc qua thái độ gần đây của Tần Thư Hoài với nàng không tệ, không phát thiệp có phải không tốt lắm hay không, cuối cùng vẫn là cảm thấy, chắc là Tần Thư Hoài sẽ không để ý việc nàng có phát thiệp cho hắn hay không, vì thế không phát thiệp.

Tần Thư Hoài lại luôn cảm thấy Tần Bồng sẽ phát thiệp cho hắn, liền mỗi một giây phút đều chuẩn bị để nhận thiệp. Mãi cho đến buổi tối trước một ngày mở yến tiệc, hắn gần như là thức trắng đêm không ngủ, chỉ chờ Tần Bồng tới đưa thiệp cho hắn.

Tuy rằng hắn trong lòng cũng hiểu rõ, sợ là Tần Bồng sẽ không tới đưa thiệp.

Chờ đến buổi sáng ngày hôm sau, đúng là nghỉ tắm gội ngày, hơn một nửa con cái của vương công quý thần Tuyên Kinh đều đi qua đó.

Yến tiệc mùa xuân giống như là mở tiệc chiêu đãi cho những người trẻ tuổi dưới ba mươi tuổi, mọi người mặc đồ lụa và sa tanh, tỉ mỉ trang điểm, sau đó thừa dịp mang theo xe ngựa của nhà mình chạy đến địa điểm Tần Bồng định ra.

Tần Thư Hoài sống ở hẻm Huyền Vũ đều là quan to quý tộc, bên ngoài vô cùng náo nhiệt, Tần Thư Hoài đã sớm biết được, hắn ngồi ở chính đường, chà lau thanh kiếm của mình, không nói một lời.

Giang Xuân có chút lo lắng, tiến lên, nghĩ muốn nói: “Vương gia, nếu không... Chúng ta vẫn đi đi?”

“Không có thiệp.” Sắc mặt Tần Thư Hoài lãnh đạm: “Đi như thế nào?”

“Chúng ta không thiệp.” Giang Xuân đem lời nói như đâm qua tim chôn ở trong lòng thốt ra: “Nhưng mà những đại nhân khác có nha!”

Triệu Nhất ở một bên đang xoa cây cột: “...”

Đúng là đâm xuyên qua tim.

Tần Thư Hoài không nói lời nào, không khí xung quanh lại lạnh thêm vài phần.

Triệu Nhất thở dài một tiếng, rốt cuộc nói: “Thật ra có vài vị đại thần quan trọng cũng chưa nhận được thiệp, ta nghĩ chắc là công chúa là sợ mời người người cũng không tới, Vương gia nếu không thì mang theo các đại thần đi xung quanh vài vòng, ta đi nhìn chằm chằm tình huống bên trong yến tiệc mùa xuân này, nếu như xảy ra chuyện gì ta lại kêu Vương gia.”

Tần Thư Hoài vẫn như cũ không nói lời nào, Giang Xuân bất đắc dĩ, nôn nóng nói: “Chủ tử, ngươi rốt cuộc là muốn làm sao bây giờ, cho ta một lời đi!”

“Ta muốn đi yến tiệc mùa xuân.”

Tần Thư Hoài từng câu từng chữ nói ra rất nghiêm túc.

Giang Xuân cắn răng một cái, nói thẳng: “Thôi được rồi, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, chúng ta tới cửa đi, ta cũng không tin công chúa sẽ đem chúng ta đuổi về!”

“Ta cảm thấy...” Triệu Nhất sờ sờ cái mũi: “Ngươi nói, công chúa có khả năng thật sự sẽ làm như vậy. Vẫn là mang theo mấy tên đại thần nữa làm bảo hiểm đi.”

Tần Thư Hoài cảm thấy lời Triệu Nhất nói thật sự rất có đạo lý, vì thế hắn lập tức đem những thân tín không có nhận được thiệp kêu tới, có vài phần thông cảm nói: “Các ngươi đều không có nhận được thiệp của công chúa, ta mang các ngươi cùng nhau đi yến tiệc mùa xuân đi.”

Nghe xong lời này, Hình Bộ thượng thư Chu Ngọc có chút tò mò: “Ngài nhận được thiệp sao?”

Tần Thư Hoài nhàn nhạt liếc mắt nhìn Chu Ngọc một cái, bình tĩnh nói: “Quan hệ của ta cùng với trưởng công chúa, không cần cố ý dùng loại thiệp thô tục này. Đi thôi.”

Chúng đại thần: “...”

Bọn họ không nhận được thiệp, bọn họ cũng không muốn đi. Vương gia, ngươi muốn đi, thì ngươi nói thẳng ra nha!

Mang theo người, cuối cùng trong lòng Tần Thư Hoài có chút tự tin.

Tự mình mang theo hai người Lục bộ thượng thư, Ngự Sử Đài, cộng thêm hai người quốc công, ba người tước gia, chắc là... Không có vấn đề gì chứ?

Cân nhắc một chút, Tần Thư Hoài mang theo người, rất có tự tin xuất phát.

Mà nơi Tần Bồng bố trí, nghênh đón vị khách nhân đầu tiên của nàng.

【 Rạp hát nhỏ 】

Nhật ký Tần Thư Hoài: Ngày đầu tiên chờ thiệp của Bồng Bồng

Tần Thư Hoài: “Giang Xuân, thiệp của tức phụ cho ta đâu?”

Giang Xuân: “Không có đưa tới.”

Tần Thư Hoài: “A, thân phận của ta tương đối tôn quý, nhất định là nàng dự định cuối cùng mới đưa.”

Nhật ký Tần Thư Hoài: Ngày thứ năm chờ Bồng Bồng đưa thiệp

Tần Thư Hoài: “Giang Xuân, thiệp tức phụ đưa ta đâu?”

Giang Xuân: “Không có đưa.”

Tần Thư Hoài: “Những người khác đều đã đưa xong rồi sao?”

Giang Xuân: “Đã đưa xong rồi.”

Tần Thư Hoài: “Ta đối với nàng mà nói thì quá quan trọng, nàng nhất định là định đưa ta một thiệp cực kỳ tinh tế tuyệt đẹp.”

Nhật ký Tần Thư Hoài: Một ngày cuối cùng chờ Bồng Bồng đưa thiệp tới

Tần Thư Hoài: “Tức phụ của ta có đưa thiệp tới không?”

Giang Xuân: “Không...”

Tần Thư Hoài: “A, quan hệ của ta và nàng quá tốt, không cần thiệp, chúng ta tới cửa đi.”

Giang Xuân: “...”
TYT & Phương team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play