“Chủ tử.” Xuân Tố có chút tò mò: “Tại sao đột nhiên ngài lại có hứng thú đối với thất công tử vậy?”

Trước khi Tần Bồng đối với ai cũng chưa từng có bất kỳ nhớ mong gì, giống như bản thân nàng sẽ sống cả đời với phật tổ thanh đăng, mà Vệ Diễn càng làm cho Tần Bồng có chút sợ hãi, đối mặt với người chú em này Tần Bồng giống như có thể trốn thì sẽ trốn, có thể tránh thì sẽ tránh. Hiện giờ Tần Bồng đột nhiên hỏi về Vệ Diễn, Xuân Tố không khỏi có chút giật mình.

“Hiện giờ muốn dựa vào sự hỗ trợ của hắn.”

Tần Bồng giải thích nói: “Đương nhiên muốn hiểu biết hắn nhiều hơn một chút.”

Xuân Tố nghe nói vậy thì cười cười, trên mặt có chút ngượng ngùng: “Thất công tử... Nô tỳ biết được không nhiều lắm, đại khái thì biết không khác những cô nương ở trong Tuyên Kinh bao nhiêu...”

Xuân Tố liền nói về Vệ Diễn.

Mười hai tuổi đi theo người nhà lên chiến trường, mười bốn tuổi nam tử Vệ gia đều chết trận tiền tuyến, chỉ còn lại một mình hắn một người bởi vì tuổi nhỏ không có tham gia lần vây chiến đó nên may mắn còn sống. Khi đó tất cả mọi người cho rằng Vệ gia sắp suy sụp, Vệ gia ngoại trừ Tần Bồng, năm người tẩu tử khác đều đi tái giá, Vệ gia lạnh lẽo, mạng nhện trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, cũng chỉ còn lại Vệ lão thái quân một mình chống đỡ Vệ gia. Đến nỗi tác dụng Tần Bồng của có thể xem nhẹ bỏ qua.

Ai biết vị thiếu niên mười bốn tuổi này dẫn binh trở lại chiến trường, thế mà có thể từ đó trở thanh một nhân vật như chiến thần ở trên chiến trường, kẻ địch ở biên giới phương nam nghe thấy tên thôi là sợ vỡ mật, trở thành thần bảo hộ chiến tuyến phương nam Tề quốc.

Hắn một đường lên chức đến Đại tướng quân nhất phẩm trấn nam, trong tay nắm giữ 30 vạn đại quân, mà Vệ phủ cũng bởi vì như vậy địa vị ở trong Tuyên Kinh cũng lên như thuyền gặp nước, bởi vì Vệ Diễn không có thê tử, vì thế ban thưởng đều hướng đến trên người Tần Bồng cùng Vệ lão thái quân, hiện giờ đất phong bất động sản châu báu tiền bạc dưới danh nghĩa của Tần Bồng, thậm chí nàng cũng không biết là cụ thể có bao nhiêu.

Hiện giờ đã trôi qua mười năm, Vệ Diễn đã 24 tuổi, rất nhiều người gia đều nhìn chằm chằm vào người nam nhân hoàng kim độc thân này, muốn chờ Vệ Diễn trở về đón dâu, kết quả Vệ Diễn vẫn luôn ở mãi biên cảnh không chịu trở về, dựa theo lời hắn nói thì nước không lập thì không thành gia đình.

“Nhưng mà, mọi người đều nói, lúc này thất công tử phải về nhà thành thân.”

Xuân Tố nói, cũng không biết tại sao lại đỏ mặt, Tần Bồng tò mò đánh giá nàng, giả vờ làm như không thấy trên mặt Xuân Tố đang đỏ bừng: “Tin tức từ đâu ra?”

“Bởi vì tộc Bách Hối đã đầu hàng, hiện giờ biên cảnh phương nam đã an ổn trở lại, nếu như thất công tử còn nắm trong tay nhiều binh ở biên cảnh đợi như vậy, sợ là triều đình sẽ không lớn vui vẻ. Cho nên thất công tử chắc là sẽ trở về Tuyên Kinh.”

“Hiện giờ nếu chiến sự đã ổn định, dựa theo lời hứa hẹn của thất công tử năm đó, tất nhiên là muốn thu xếp việc hôn nhân.”

Xuân Tố thật cẩn thận liếc mắt nhìn Tần Bồng một cái, trong tay ần Bồng ôm lò sưởi, thấy ánh mắt chờ mong kia của Xuân Tố, nhịn không được phì cười ra tiếng tới: “Ánh mắt này của ngươi là gì? Chẳng lẽ là còn nghĩ rằng ta sẽ đem ngươi đưa cho Vệ Diễn làm nha hoàn thông phòng sao?”

“Chủ tử dừng có nói đùa như vậy!”

Xuân Tố cuống quít mở miệng: “Thất công tử làm sao nhìn trúng nô tỳ được?”

“A?” Trong mắt Tần Bồng có ánh sáng chuyển động, cười như không cười nói: “Ngươi thật sự là có ý này sao?”

“Chủ tử...” Xuân Tố thở dài: “Chỉ sợ những cô nương nào còn chưa gả ở trong Tuyên Kinh là đều có ý này. Nhưng nô tỳ biết thân phận, thất công tử như ngôi sao trên bầu trời, nô tỳ không dám vọng tưởng, chỉ cầu phụng dưỡng chủ tử sống quãng đời còn lại là tốt rồi.”

Tần Bồng vuốt lò sưởi trong tay, cũng không dây dưa chuyện Xuân Tố có ý gì với Vệ Diễn hay không nữa, thiếu nữ hoài xuân là chuyện thường, năm đó cho dù Tần Thư Hoài là một con tin, nhưng cao môn quý nữ, nha hoàn kỷ tử, đều giống như thiêu thân lao đầu vào trong lửa, chỉ muốn đón lấy gió xuân.

Năm đó ở Yến Kinh thậm chí còn có bài ca dao hát Tần Thư Hoài:

(*)Bắc Yến có Nam lang.

Thành có sáu mươi phố.

Thân như tu trúc lập, mắt tựa nguyệt lưu quang.

Hận không thể ngày đêm tơ tưởng, chẳng trách xuân khuê phiền muộn.

Nguyện trân châu ngàn hộc, thập lý hồng trang, đổi hắn xuân phong nhất độ, mây mưa một hồi.

Đến ngữ lẩm bẩm đâu, Tần lang Tần lang.(*)

(*) Bắc Yến có nam nhân phía Nam

Thành có sáu mươi phố

Thân như cây trúc thẳng đứng, ánh mắt tựa trời sao

Hận không thể mong nhớ ngày đêm, chẳng trách những cô gái phiền muộn

Nguyện đem vạn ngọc trân châu, mười vạn hồng trang đổi lại một làn gió xuân từ hắn, mây mưa một hồi

Thì thầm nói một hồi, Tần lang ơi Tần lang.(*)

Khi đó Tần Bồng vẫn luôn cảm thấy bài ca dao này rất thú vị, thường hát ở trước mặt Tần Thư Hoài.

Năm đó da mặt mỏng Tần Thư Hoài, nàng cứ hát như vậy thì hắn nhất định sẽ đỏ mặt, giả vờ như không nghe được, chỉ nhìn chằm chằm xem sách.

Cuối cùng nhịn không được nữa, lập tức đem nàng khiêng lên giường, đè lên nàng đỏ mặt nói: “Ngươi còn hát nữa, không cần trân châu ngàn hộc, thập lý hồng trang, ta cũng làm ngươi kêu Tần lang.”

Năm đó Tần Thư Hoài nghèo túng đến như vậy, chỉ dựa vào một khuôn mặt là có thể làm cho nhiều cô nương hoài xuân như vậy, huống chi là Vệ Diễn hôm nay?

Có mặt có tiền lại có tài, nếu như Xuân Tố không có một chút ý nghĩ nào với Vệ Diễn thì Tần Bồng mới cảm thấy không bình thường.

Tần Bồng lại từ trong miệng Xuân Tố hỏi thăm một vài chuyện khác của Vệ Diễn, cùng Vệ Diễn trong trí nhớ của mình kết hợp lại một chút, lúc này mới bảo Xuân Tố gõ cửa tiến vào Vệ phủ.

Mở cửa chính là một hạ nhân, thấy Tần Bồng thì vội kêu quản gia Vệ Thuần lại đây.

Tần Bồng rất ít khi trở về, Vệ Thuần vội vàng từ hậu viện ra tới, sốt ruột nói: “Đại phu nhân.”

Tuy là Tần Bồng là người nhỏ tuổi nhất trong nhà, nhưng Vệ Dương lại là đích trưởng tử, bởi vậy mọi người đều kêu Tần Bồng là đại phu nhân.

Tần Bồng gật gật đầu, nói với Vệ Thuần: “Ta tới tìm mẫu thân.”

Vệ Thuần nghe Tần Bồng nói chuyện, nhịn không được hướng về phía trước nhìn thoáng qua, vị này phu nhân này rõ ràng không giống với người năm đó rời khỏi Vệ gia đi lên chùa Hộ Quốc, nhưng Vệ Thuần không dám nhiều lời, gật đầu nói: “Lão phu nhân đang ở phòng ngủ nghỉ ngơi, ngài thỉnh.”

Nói xong, Vệ Thuần liền đi ở phía trước dẫn đường, dẫn theo Tần Bồng đi vào bên trong. Tần Bồng mới vừa tiến vào hậu viện, liền thấy có một hàng đậu đinh nhỏ ở trong góc tường, những hài tử đó lớn nhất không vượt qua mười hai tuổi, mỗi người đều mang trang phục Hồ gia nhìn rất thông minh, hình như là mới đi từ võ trường trở về, trên người còn dính đầy cát bụi.

Tổng cộng năm hài tử, đều đang bí mật nhìn nàng, Tần Bồng giả vờ không nhìn thấy bọn họ, cùng tổng quản đi vào phòng ngủ của Vệ lão phu nhân.

Vừa đi đến cửa, trong phòng ngủ liền truyền đến một mùi thuốc nồng nặc, Vệ lão phu nhân ho khan dồn dập, bên trong truyền đến tiếng kêu sợ hãi của nha hoàn: “Lão phu nhân ngài nôn ra máu!”

Tần Bồng nghe vậy, đi nhanh bước vào trong, thấy Vệ lão phu nhân đang nằm ở trên giường, hướng tới trong bồn ho ra máu, nàng quay đầu liền nói: “Nhanh chóng đi mời đại phu mời đến! Thuốc đâu? Đại phu không có chuẩn bị một ít thuốc khẩn cấp sao?”

Nói xong, Tần Bồng đem Vệ lão phu nhân nâng ngồi dậy, dựa vào trên người mình, để tiện nôn ra máu cùng thở dốc.

Lượng máu Vệ lão phu nhân ho ra không có nhiều, sau một lúc lâu bà hòa hoãn lại, nhìn thấy là Tần Bồng, Vệ lão phu nhân có chút cảm khái nói: “Là tức phụ lão đại đã trở lại...”

“Mẫu thân.” Tần Bồng cùng Vệ lão phu nhân nói về chuyện của Vệ Diễn, đỡ Vệ lão phu nhân nằm xuống, giơ tay dùng khăn ướt rửa sạch máu trên mặt cho bà, có chút bất đắc dĩ nói: “Ngài bệnh nặng đến như vậy, tại sao không nói với ta một tiếng?”

“Cũng không phải là chuyện gì lớn...”

Vệ lão phu nhân suy yếu nói: “Ngươi từ trước đến nay không phải người thích gây chuyện... Ta còn có thể chống đỡ được một chút.”

Tần Bồng mím môi, nhìn bộ dáng Vệ lão phu nhân, trong lòng có chút không đành lòng.

Hiện giờ Vệ gia có một đống hài tử nhỏ, mặt trên chỉ có một mình Vệ lão phu nhân, nguyên thân lại vẫn luôn mặc kệ mọi chuyện, vị lão phu nhân này cho dù bệnh nặng, ngoại trừ chống đỡ ra thì có thể làm như thế nào?

Tần Bồng thở dài, nắm tay Vệ lão phu nhân nói: “Mẫu thân, ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi, lần này ta đã trở về thì sẽ không đi nữa. Mọi việc đã có ta.”

Vệ lão phu nhân nghe vậy, hoảng hốt mở to mắt ra, trong đôi mắt vẩn đục của bà tràn đầy sự vui mừng, nhìn Tần Bồng cảm khái ra tiếng: “Trưởng thành rồi...”

Tần Bồng mím môi: “Tiểu thúc biết chuyện này không?”

“Không đâu...” Vệ lão phu nhân lắc lắc đầu: “Ta không muốn làm hắn nhọc lòng. Nhưng mà... Ngươi kêu hắn trở về đi.”

Trong mắt Vệ lão phu nhân tất cả đều là sự hiểu rõ: “Hiện giờ thập lục hoàng tử đăng cơ, Tần Thư Hoài luôn luôn cường thế, A Diễn còn không trở lại thì ngươi phải làm sao bây giờ.”

Nghe được lời Vệ lão phu nhân nói, Tần Bồng cũng không biết như thế nào, trong lòng chợt có chút chua xót.

Chút chua xót này chắc là cảm xúc của nguyên thân này để lại, làm Tần Bồng có chút không thích ứng được, nhưng ngẫm lại cũng có thể hiểu được. Thân mụ cái gì cũng đều không thể giúp, lại là bà bà suy nghĩ xem nàng có bao nhiêu khó khăn. Hốc mắt Tần Bồng liền cứ như vậy mà đỏ lên, người bên cạnh cũng lộ ra biểu tình “Lại tới nữa rồi”.

Gương mặt Vệ lão phu nhân cũng cứng đờ, nắm tay Tần Bồng tay nói: “Đừng khóc! Thật vất vả có cơ hội trưởng thành, tức phụ của ta, đừng có khóc nữa!”

Tần Bồng: “...”

Nước mắt của Tần Bồng cứ như vậy mà bị lão phu nhân này nhét nghẹn trở về.

Thấy Tần Bồng không khóc, mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, Tần Bồng cũng biết đại khái biết phong cách Vệ phủ này là cái gì.

Nàng thở dài, nói với Vệ lão phu nhân: “Tạ mẫu thân thông cảm, ta đây liền đi truyền tin cho tiểu thúc.”

Vệ lão phu nhân gật gật đầu, rõ ràng là đã mệt mỏi.

Tần Bồng đắp lại chăn cho bà, sau đó đứng dậy, đi được vài bước đột nhiên Tần Bồng nhớ tới một loạt tiểu đậu đinh kia: “Mẫu thân, những hài tử đó cứ để cho ta dạy dỗ một thời gian đi?”

Nhiều hài tử như vậy, Vệ lão phu nhân chắc là thật sự không còn tinh lực để quan tâm bọn nhỏ nữa rồi.

Thật ra trước khi Tần Minh đăng cơ, chắc là Tần Bồng cũng không có quá nhiều chuyện để làm, cho nên Tần Bồng ngẫm lại muốn nương nhờ sức lực của Vệ Diễn, thì có thể giúp đỡ.

Vệ lão phu nhân gật gật đầu, lúc này Tần Bồng mới đi ra ngoài.

Nàng đi đến thư phòng cách vách, nhớ lại chữ viết của nguyên thân, viết ra một phong thư tin tức Vệ lão phu nhân bệnh nặng gửi đi. Lại ở cuối thư đem thế cục ở Tuyên Kinh giải thích một phen, kể từ đó, chỉ cần Vệ Diễn có một chút đầu óc, liền biết lần này tới Tuyên Kinh là muốn làm cái gì.

Nếu hắn không biết, thì đầu óc này... Tần Bồng cảm thấy nàng vẫn là sớm từ bỏ gian tà đi theo chính nghĩa sớm một chút, đổi một chỗ dựa.

Sau khi viết thư xong, con đường đưa tin nhanh nhất chính là bồ câu đưa thư.

Biên cảnh núi cao sông dài, cho dù là bồ câu đưa thư, thì cũng là phải mất thời gian hai ngày, chuyện này một đi một về, vốn dĩ Tần Bồng cảm thấy khi nàng thu được hồi âm thì chắc là khoảng bốn ngày sau. Nhưng mà không ngờ, cách một ngày, Tần Bồng liền nhận được thư tín của Vệ Diễn.

Thời điểm Tần Bồng nhận được tin còn có chút ngạc nhiên, nói với Thu Tố đưa tin: “Nhanh như vậy sao?”

“Đúng vậy đâu.” Thu Tố cũng có chút kỳ quái: “Cũng không biết con bồ câu này là bay như thế mà, tại sao lại nhanh như vậy? Nghe người nhận tin nói, trước kia đưa tin đến phía nam nhanh nhất cũng phải hai ngày một đêm đó...”

Tần Bồng không nói chuyện, trực giác của nàng cảm thấy không đúng, nhanh chóng mở thư tín ra.

Quả nhiên liền nhìn thấy chữ trên mặt giấy:

Mẫu thân an tâm dưỡng bệnh, tám ngày sau đến.

Thời gian đề ở dưới thư, thế nhưng mà là ba ngày trước!

Ba ngày trước Tần Bồng vẫn còn ở trong cung, mới vừa rồi là cung biến ngày thứ ba, mà thư tín Vệ Diễn đã nhận được, không chỉ có để hắn trở về, còn báo cho hắn biết bệnh tình của Vệ lão thái quân?!

Là ai để hắn trở về? Muốn hắn trở về làm cái gì?

Tần Bồng nắm chặt thư tín trong tay, trong đầu chợt hiện lên lời nói Xuân Tố nói mấy ngày trước.

Bộ tộc Bách Hối đã đầu hàng, biên cảnh phương nam hiện giờ đã an ổn trở lại, thất công tử nếu như còn nắm giữ nhiều binh lính ở biên cảnh đợi như vậy, sợ là triều đình sẽ không vui vẻ nổi. Cho nên thất công tử chắc là sẽ phải hồi Tuyên Kinh…

Bộ tộc Bách Hối đã đầu hàng, trong cung ấu đế đăng cơ, một tướng lĩnh chỉ có uy hiếp lại không có tác dụng gì...

Tần Bồng nhắm mắt lại, hít sâu mấy hơi, quay đầu lại nói: “Mau lấy giấy bút tới đây cho ta!”

Hết chương 5.
TYT & Phương team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play