Nhớ lại năm đó, Tần Thư Hoài nhắm mắt lại, cả người đều run nhè nhẹ.

Giang Xuân phát hiện Tần Thư Hoài không khoẻ, vội vàng nói: “Đại nhân!”

Bị Giang Xuân gọi cho giật mình, Tần Thư Hoài chậm rãi mở to mắt, thở ra một hơi: “Không sao.”

Nói xong, Tần Thư Hoài đi ra ngoài, lãnh đạm nói: “Tìm mấy người thích hợp với vị trí thứ sử Dương Châu và thuận thiên phủ Doãn* cho ta.”

Tần Thư Hoài đi rồi, Tần Bồng ngồi trong phòng, trong đầu nghĩ đến những gì Tần Thư Hoài vừa nói.

Lời Tần Thư Hoài nói, nàng đương nhiên không tin. Nhưng nàng có một thói quen, dù là những việc chính mình tự nhận định, nàng cũng sẽ tự mình đi xác minh nhiều lần. Nàng nhớ lại cảnh tượng lúc trước, một lát sau, Bạch Chỉ đi đến, Tần Bồng ngẩng đầu, nghe Bạch Chỉ nói: “Tần Thư Hoài nhờ người nói với công chúa, nói rằng khi công chúa đem chứng cứ giao cho hắn, hắn sẽ thả Lục Hữu ra.”

“Để người báo cho hắn biết” Tần Bồng không đặc biệt chú ý đến việc này, nếu hai người đã nói với nhau, Tần Thư Hoài sẽ không làm gì quá đáng với Lục Hữu. Sự tín nhiệm này, Tần Bồng vẫn cho hắn. Vì thế nàng chống cằm, chậm rãi nói: “Chờ người của ta tiếp nhận vị trí thứ sử Dương Châu và thuận thiên phủ Doãn, ta sẽ giao chứng cứ cho hắn. Trong lúc đó nếu Lục Hữu thiếu một sợi tóc, đừng trách ta không khách khí.”

Bạch Chỉ gật đầu, ngồi quỳ bên cạnh Tần Bồng: “Hắn đã nói gì?”

Tần Bồng đang chờ Bạch Chỉ hỏi nàng, nàng ngẩng đầu, trong mắt mang theo trào phúng: “Hắn nói Triệu Bồng là do Khương gia giết, cho nên hắn mới giết Khương gia.”

Nghe xong lời này, Bạch Chỉ cười khẽ ra tiếng, trong âm thanh tất cả đều là trào phúng và lạnh nhạt.

“Hắn thật sự càng sống càng thụt lùi.”

“Hửm?” Tần Bồng ngẩng đầu nhìn Bạch Chỉ: “Bạch cô nương vì sao lại nói như thế?”

“Giết một người còn muốn hàng vạn lý do, chỉ riêng điểm này thì đã không có dũng khí rồi, như vậy không phải Tần Thư Hoài càng sống càng thụt lùi sao?”

“Bạch cô nương” Trong mắt Tần Bồng mang theo nghi hoặc: “Thật ra ta không hiểu, vì sao người lại luôn kiên trì cho rằng Tần Thư Hoài là hung thủ? Theo ta được biết, năm đó người không đi theo Triệu Bồng đến nước Tề.”

Thật ra Tần Bồng vẫn luôn thấy rất kỳ lạ, Bạch Chỉ luôn nói rằng nàng ấy tận mắt nhìn thấy Tần Thư Hoài giết Triệu Bồng, nhưng trên thực tế năm đó khi Bạch Chỉ gả cho Hạ Hầu Nhan, nàng đã để Bạch Chỉ ở lại, theo lý mà nói, Bạch Chỉ không thể nhìn thấy. Hơn nữa Bạch Chỉ chẳng những thấy, mà còn thề sắt son rằng Tần Thư Hoài làm vậy để cưới Khương Y.

Bạch Chỉ là một người hay nói về chứng cứ, vô duyên vô cớ, nàng ấy tuyệt đối sẽ không có suy đoán như vậy.

“Năm đó ta thật sự đã ở lại Bắc Yến” Bạch Chỉ gật đầu, trong mắt mang theo tiếc nuối: “Khi đó ta vừa thành hôn, công chúa hy vọng ta có thể có cuộc sống của chính mình, muốn ta ở lại Bắc Yến làm một phu nhân nhà quan. Ta không thể bỏ lại trượng phu, đã để công chúa một mình ra đi. Sau đó có một ngày, Ngũ điện hạ hốt hoảng tới tìm ta, báo cho ta rằng công chúa gặp nạn, muốn ta đi cứu nàng ấy.”

“Ngũ điện hạ…… Triệu Ngọc?”

Tần Bồng có chút kinh ngạc, năm đó chẳng lẽ Triệu Ngọc đã biết trước Tần Thư Hoài muốn giết hắn sao?

“Đúng vậy.” Bạch Chỉ gật đầu, tiếp tục nói: “Ngũ điện hạ đưa người cho ta, ta đã chạy đi trong đêm tối, nhưng chỉ kịp nhìn thấy mặt công chúa lần cuối cùng. Khi ta đi vào, Tần Thư Hoài đã tự tay đút thuốc độc cho công chúa, trên tay đều là những vết cào, có thể thấy được lúc ấy công chúa cực kỳ thống khổ, đã từng ra sức giãy giụa……”

Nói tới đây, trong mắt Bạch Chỉ nổi lên ánh nước.

Tần Bồng không nói gì, lời kể của Bạch Chỉ tương ứng với ký ức của nàng, không khác biệt nhiều lắm, Bạch Chỉ hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Lúc ấy ta muốn đoạt lại thi thể của công chúa, nhưng Tần Thư Hoài lại gắt gao ôm chặt, không chịu buông tay, ta đến rất vội vàng, chỉ dẫn theo vài người, căn bản không phải đối thủ của thị vệ Tần Thư Hoài, vì thế vội vàng rời đi. Ta bị bọn họ đuổi giết vào tận rừng sâu, ở lại bên trong trị thương không ra nữa. Khi ta ra ngoài, thì ra Ngũ điện hạ đã tìm được Tần Thư Hoài, hắn muốn mang thi thể của công chúa trở về, Tần Thư Hoài không đồng ý, kiên trì nói đây là thê tử của hắn, không ai có thể mang nàng đi.”

Bạch Chỉ nói, hừ lạnh ra tiếng: “Tự tay giết người, lại giả vờ thâm tình không chịu giao thi thể ra, ngoại trừ việc che giấu hành vi lang sói của hắn, thì còn có thể là cái gì?”

“Ta nghe nói hắn cố chấp canh giữ bên cạnh thi thể của công chúa bảy ngày, lúc này người của Khương gia tới cửa, không biết đã nói gì với hắn, rồi sau đó Ngũ điện hạ lại tới, không biết lại nói gì đó, hắn đem thi thể trả về nước Tề. Ngỗ tác đã kiểm nghiệm thi thể của công chúa, nhưng Ngũ điện hạ lại không đành lòng phá hư thi thể của công chúa, nên chỉ có thể căn cứ theo đặc thù trên thi thể để nghiệm chứng, công chúa thật sự đã chết vì trúng độc, nhưng cụ thể là loại độc nào thì lại không biết được.

“Nhưng việc này không quan trọng.” Tần Bồng thở dài ra tiếng: “Ngươi đã thấy hung thủ giết người.”

“Đúng vậy.” Bạch Chỉ cười lạnh mở miệng, trong mắt mang theo sát ý: “Tần Thư Hoài giết người, hắn dùng loại độc nào, một chút cũng không quan trọng. Chỉ là khi ta trở về, công chúa đã được hạ táng, Tần Thư Hoài đã chạy đến nước Tề. Ngũ điện hạ nghe xong lời ta nói, liền nhốt mình cả đêm, sau đó hắn mang theo kiếm, muốn đi tìm Tần Thư Hoài.”

“Lúc này ta đột nhiên hiểu được, điện hạ không thể tìm Tần Thư Hoài. Nếu Tần Thư Hoài đã trở về nước Tề, dù nước Tề đối đãi với hắn như thế nào, địa vị của hắn ở nước Tề ra sao, hắn đều là hoàng thân quốc thích của nước Tề. Ngũ điện hạ đã cố hết sức để tranh đoạt, không thể có bất cứ sai lầm gì. Tâm huyết cả đời của công chúa đều dành hết cho Ngũ điện hạ, công chúa đã chết, ta không thể để điện hạ gặp nguy hiểm.”

Nghe xong lời Bạch Chỉ nói, Tần Bồng thở phào nhẹ nhõm.

Xưa nay nàng đều biết người đệ đệ này xem nàng là người quan trọng nhất, chuyện năm đó nàng lo lắng quan tâm nhất, chính là sau khi nàng chết, Triệu Ngọc phải làm sao bây giờ?

Có thể khổ sở hay không, có thể đau lòng hay không, có thể khóc lóc thảm thiết hay không.

Chỉ cần nghĩ đến tâm tình của đứa bé kia, Tần Bồng liền cảm thấy đau lòng.

Chỉ là đã trọng sinh ba lần, người cũng đã thấy, Triệu Ngọc cũng đã trưởng thành, nghe nói hắn làm hoàng đế Bắc Yến, sống rất tốt, nàng cũng yên lòng, không hề nhớ mong.

Tần Bồng gật đầu, khen ngợi Bạch Chỉ: “Ngươi làm rất đúng.”

“Điện hạ không thể làm gì, nhưng không đại biểu cho việc ta cũng không thể làm gì. Ta trở về từ biệt trượng phu, sau đó mang theo người và tiền đi đến Bắc Yến, sau khi ta đến Bắc Yến không lâu, liền nghe thấy Tần Thư Hoài cầu hôn Khương gia. Vì thế ta vẫn luôn ẩn nấp bên cạnh Tần Thư Hoài, vẫn luôn muốn tìm hiểu mọi việc đã xảy ra năm đó.”

“Vì thế ta đi đến Khương gia, lúc này đại tiểu thư của Khương gia là Khương Y đang chiêu binh mãi mã, nàng ta làm rất cẩn thận, rất ít người biết. Ta dịch dung thành thuộc hạ của nàng ta, chấp hành nhiệm vụ mà nàng ta giao. Nàng ta dường như đang đối đầu với Tần Thư Hoài, toàn bộ tổ chức vận hành đều quay việc làm thế nào để tiến hành ám sát Tần Thư Hoài. Ta vô cùng không hiểu vì sao nàng ta lại làm như vậy, thế nhưng ngươi cũng biết,” Bạch Chỉ uống một ngụm trà, chậm rãi nói: “Công chúa quên biết Lục Hữu, nên biết, Khương Y cũng không phải chủ động gả cho Tần Thư Hoài, nàng ta cũng bị bắt buộc bất đắc dĩ. Tần Thư Hoài là người đến cửa cầu hôn, phụ thân nàng ta đã sớm có lòng muốn mưu phản, nhìn trúng thân phận của Tần Thư Hoài, vì vậy bắt ép Khương Y phải gả cho Tần Thư Hoài. Có thể Khương Y bất mãn với mối hôn sự này, cũng có thể là vì ngăn cản phụ thân mình mưu phản, tóm lại nàng ta một lòng muốn giết chết Tần Thư Hoài.

Tần Bồng đã từng là Khương Y trong ba năm khi nghe những lời này xong, tâm tình vô cùng phức tạp.

Nàng đột nhiên cảm thấy Bạch Chỉ có chút không đáng tin.

Trên thực tế, năm đó khi nàng xuyên vào người Khương Y, đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, dường như không hề kế thừa được bất cứ ký ức gì của Khương Y, đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng vẫn luôn giả vờ bệnh không chịu trở về Khương phủ. Tuy nhiên, cô vẫn nhớ rõ lời dặn của phụ thân và ca ca Khương Y trước khi xuất giá, trong lời nói của hai người, dường như Khương Y không có gì bất mãn với mối hôn sự này, ngược lại còn rất tích cực chủ động.

Vì thế Tần Bồng chỉ có thể nói: “Những việc này là ai nói với ngươi?”

“Người hiểu rõ Khương Y nhất trong ám bộ của nàng ta, Lục Hữu.”

Tần Bồng: “……”

Lão tử bị bệnh mới tin tưởng ngươi.

Tần Bồng nghẹn lại xúc động muốn mắng chửi người, tiếp tục nói: “Vậy khi ở bên người Khương Y ngươi làm sao biết được Tần Thư Hoài liên thủ với Khương gia giết hại Triệu Bồng?

Vẻ mặt Bạch Chỉ vô cùng nghiêm túc: “Theo lời chính miệng Khương Y nói.”

Tần Bồng: “……”

*Triều đại nhà Thanh cai quản 24 quận và hạt bao gồm huyện Đại Hưng, huyện Vạn Bình, Thông Châu và Trác Châu.
TYT & Phương team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play