Dưới vực trống trải, có hơi lạnh. Tần Thư Hoài lẳng lặng nhìn Tần Bồng, Tần Bồng nghe lời hắn nói, hít sâu một hơi, cắn răng nói: “Được, ta cõng.”

Tần Thư Hoài không nói chuyện, liền nâng lên tay ra, một bộ dạng ta đã chuẩn bị xong rồi.

Tần Bồng đi đến trước mặt hắn, khom lưng đem hắn khiêng lên, cõng ở trên lưng.

Thân thể này của nàng không tốt, cõng một người nam nhân to lớn như vậy thì vẫn là rất nặng, Tần Thư Hoài phát hiện nàng cố hết sức, nhíu nhíu mày: “Ngươi đã học võ công, lại không học vững nền móng?”

“A, đúng.” Về điểm này, Tần Bồng đã sớm chuẩn bị lời nói dối tốt: “Trước kia có một cao nhân đến ở trong cung một khoảng thời gian, học mấy tháng, đi rồi thì không tiếp tục nữa.”

Sư phụ Triệu Bồng chính là một cao nhân như vậy, cả ngày du sơn ngoạn thủy, gặp được thứ gì vừa lòng, thì lại học một chút. Võ công của Triệu Bồng là tự mình đáng, dù sao thì Bắc Yến thượng võ, những bài học cơ bản đề có bao gồm cả võ học, nhưng nếu tiến thêm một bước nữa thì lại là sư phụ nàng là Lâm Sương dạy nàng thêm những điều khác.

Nghe lời Tần Bồng nói, trên mặt Tần Thư Hoài có chút gợn sóng, hắn bị nàng cõng, tay giấu ở phía dưới tay áo, nắm chặt tay áo của mình, gian nan nói: “Sư phụ ngươi tên là gì?”

“Lâm Sương?” Tần Bồng nghĩ nghĩ: “Hắn chỉ nói với ta tên của hắn một lần, thời gian cũng lâu lắm rồi, cũng không nhớ rõ.”

Tần Thư Hoài không nói gì, hắn cảm thấy ngọn lửa bùng phát trong lòng như bị thứ gì đó dập tắt, khôi phục lại trạng thái lạnh như băng.

Thật ra cũng đúng, nàng là chết ở trong lòng ngực hắn, hắn đã xác nhận hơi thở của nàng, tự mình đem nàng đưa vào hoàng lăng Triệu thị, nhìn hoàng thổ mai táng nàng.

Sức mạnh kỳ lạ trước giờ luôn là làm loạn lòng người, mất rồi chính là mất rồi, làm sao lại còn sống lại chứ? Nếu như còn sống, tại sao lại không đi tìm hắn, không tới hỏi hắn.

Cho dù là không tìm hắn không hỏi hắn, vậy Triệu Ngọc (cái thằng hầu thân cận của nam 9 ó) thì sao? Dù sao nàng nên là muốn gặp hắn chứ.

Tần Thư Hoài bình tĩnh nghĩ, trong lòng chậm rãi bình tĩnh trở lại.

Dù sao cũng không có gì mất mát thất vọng, dù sao… Hắn đã quen.

Nàng chết mấy năm nay, cái dạng tâm thái gì hắn chưa thấy qua?

Đã từng còn điên cuồng tin tưởng hơn bất cứ ai hết rằng nàng sẽ chuyển thế, nuôi một số lượng lớn đạo sĩ hòa thượng, suy tính canh giờ chuyển thế của nàng, cuối cùng ôm về một hài tại, nhưng lại bị người ta nhân cơ hội ám sát thọc cho một đao.

Máu chảy ra tới, hắn nhìn sát thủ dịch dung từ trước mắt hắn điên cuồng giết ra ngoài thì trong lòng hắn đặc biệt rõ ràng.

Như vậy sẽ hại chết hắn.

Tìm không thấy Triệu Bồng, cũng báo không được thù.

Người đã chết thì cũng chết rồi, cho dù là chuyển thế đầu thai, cũng không phải là người kia.

Tần Thư Hoài nhắm mắt lại, buộc bản thân mình không được nghĩ quá nhiều, Tần Bồng cõng hắn từng bước một đi ra ngoài, nàng cực kỳ mệt, lại sợ truy binh phía sau đuổi theo, căn bản không dám nghỉ ngơi, cắn răng đi phía trước.

Tần Thư Hoài cảm giác được hơi thở của nàng có chút loạn, mở mắt ra nhìn nàng, nhìn thấy người này lạnh mặt đi ở phía trước, nhìn bộ dáng ra rất mệt mỏi.

Tần Thư Hoài đột nhiên có chút hiểu được vì sao Lâm Sương lại thu nhận Tần Bồng làm đồ đệ, người này cùng Triệu Bồng trên nhiều khía cạnh vẫn là thật sự rất giống nhau. Ví dụ như nói nàng nếu như chịu đựng không nổi, thì sẽ xụ mặt. Nàng muốn có một phần sức lực, thì sẽ nghĩ cách chọc ngươi nổi giận.

Hắn ghé vào đầu vai nàng, bởi vì mất máu nên đầu óc có chút choáng váng, Tần Bồng cảm giác người trên đầu vai giống như muốn ngủ đi, nhịn không được nói: “Ngươi sẽ không muốn chết chứ?”

“Không chết được.”

Tần Thư Hoài chống mở miệng, Tần Bồng nghe hắn nói xong, cười lạnh ra tiếng tới: “Xem ra là sắp chết.”

Tần Thư Hoài phàm là còn có một phần sức lực như vậy, ngữ điệu cũng sẽ không yếu ớt thành như vậy.

Sau khi bị thấu lúc, Tần Thư Hoài cũng không hoảng loạn, tuy rằng hắn cùng Tần Bồng hiện giờ ở vào vị trí đối địch nhau, cũng không biết như thế nào, trước sau hắn vẫn cảm thấy người này cũng không làm được gì với hắn cả.

Tần Bồng thấy hắn không mở miệng, trong lòng có vài phần bất an như vậy. Gió núi gào thét lướt qua, hiện giờ là vào đêm, có chút đáng sợ như vậy, Tần Bồng tìm đề tài nói: “Ngươi đừng ngủ nha, ta không biết đường.”

Tần Thư Hoài chống trợn mắt, nhìn sự chột dạ trong mắt cô nương bên cạnh.

Triệu Bồng sợ bóng tối.

Hắn mơ hồ nhớ ra.

Năm ấy Triệu Bồng bị Hoàng Hậu đơn độc nhốt ở trong một gian phòng tối đóng cửa ba ngày, từ đấy sau khi thả ra thì đặc biệt sợ bóng tối. Đặc biệt là một người ở một mình trong phòng, nàng càng sợ hãi hơn. Sau này lớn lên thì đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng mà đêm tối đối với Triệu Bồng mà nói, thì vẫn là một điểm chết như cũ.

Hiện giờ tuy rằng Tần Bồng chưa nói, nhưng rõ ràng là cũng có chút sợ hãi, nhìn qua một cô nương giương nanh múa vuốt lại sợ màn đêm buông xuống.

Tần Thư Hoài nhịn không được cười, nhất thời có chút phân không rõ được trước mặt người cùng quá khứ khác nhau. Hắn dựa vào nàng, khàn khàn nói: “Ta không ngủ.”

“Ngươi nói rồi đó.” Tần Bồng chạy nhanh nói: “Nào chúng ta tâm sự đi, ngươi tuyệt đối đừng có ngủ.”

“Được.”

“Tần Thư Hoài.” Tần Bồng vắt hết óc để nghĩ xem muốn hỏi chút gì đó, xuất phát từ tò mò của nàng đối hắn nhiều năm qua, chỉ có thể hỏi một ít tin tức tình ái: “Ngươi thích người khác sao?”

“Ừ.”

“Ngươi thích ai nha?”

“Vì sao phải nói cho ngươi?”

“Tần Thư Hoài.” Tần Bồng cắn răng: “Ngươi nói chuyện phiếm như vậy, một chút cũng không thành khẩn.”

Tần Thư Hoài: “...”

“Ngươi nói một chút đi.”Tần Bồng quấn lấy hắn, sợ hắn ngủ mất: “Không nói tên cũng được, chỉ cần nói thử xem nàng là người như thế nào, làm sao mà quen được, linh tinh.”

“Nàng...” Tần Thư Hoài mở miệng, không biết như thế nào, âm thanh có chút khô khốc.

Hắn đã rất nhiều năm không cùng người khác nói về nàng, tên người kia chôn sâu ở trong lòng hắn, không đề cập tới sợ quên, nhắc tới lại đau lòng. Tất cả mọi người cho rằng đây là một cái cấm kỵ, chưa bao giờ dám cùng hắn hỏi về người kia. Mà hắn cũng không am hiểu ngôn ngữ, cũng như vậy từ trước đến nay không nói với người khác về nàng.

Chợt có người hỏi tới, còn là một người tương tự với nàng, hắn không thể hiểu được, thế mà hắn thật sự nghiêm túc đi suy nghĩ vấn đề để trả lời đối phương.

Nàng là người như thế nào sao?

“Nàng... Rất xinh đẹp.” Tần Thư Hoài rơi vào hồi ức, miêu tả người kia: “Rất ôn nhu, rất thông minh, rất chu đáo...”

Vừa nghe xong những từ hình dung, Tần Bồng liền sửng sốt.

Xong rồi, năm đó người Tần Thư Hoài thích, tuyệt đối không phải nàng.

Tần Thư Hoài đem sử dụng hết những từ hình dung đẹp đẽ nhất mà mình biết, cái gì...

Tâm địa lương thiện, đạo đức cao thượng, trừ bạo giúp kẻ yếu, người gặp người thích...

Đã thông minh lại mang theo chút ngu si đáng yêu, đã yêu diễm lại còn thanh thuần...

Nghe được cuối cùng, Tần Bồng vẻ mặt không chút biểu tình chờ Tần Thư Hoài kết thúc hoạt động xây từ ngữ tốt đẹp của hắn, Tần Thư Hoài nói mệt rồi, rốt cuộc mới phát hiện thế mà Tần Bồng vẫn luôn không trả lời hắn, hiếu kỳ nói: “Tại sao ngươi không nói gì?”

“Ta có hơi nghi hoặc.”

“Hả?”

“Ngươi nói người này vẫn là người sao?”

Một tập mỹ mạo, thông tuệ, thiện lương, còn mang theo chút đáng yêu, tiểu ngu si, am hiểu sử dụng âm mưu quỷ kế và những thứ đặc biệt khác...

Một người mâu thuẫn và hoàn hảo như vậy thật sự còn tồn tại sao?

Nghe xong thắc mắc của Tần Bồng, Tần Thư Hoài nghĩ nghĩ, rất nghiêm túc mà trả lời nàng: “Có lẽ trong mắt người khác nàng không phải như vậy, nhưng trong lòng ta, nàng chính xác là như vậy.”

Nàng thật là vì nữ nhân kia mà cảm thấy bi ai... Càng vì Tần Thư Hoài cảm thấy bi ai.

Tần Bồng thở dài, suy tư người mà Tần Thư Hoài thích, phỏng chừng cũng chưa chân chính đi vào thế giới của người nọ, nói không chừng chính là ở thật xa nhìn qua vài lần, liền bắt đầu si tâm vọng tưởng.

Nhưng mà nàng vẫn rất là tò mò, rốt cuộc Tần Thư Hoài thích ai?

Nhiều năm như vậy nàng vẫn luôn mai phục ở bên người hắn, cũng chưa từng nghe qua hắn cùng nữ tử có quan hệ với nhau. Hơn nữa nữ nhân khiến Tần Thư Hoài phải nhìn lên, trong thiên hạ trừ bỏ Triệu Bồng nàng, còn có thể có ai?

Tuy rằng lại nói tiếp có như vậy chút không biết xấu hổ, nhưng Triệu Bồng tự nhận là người nữ nhân nổi tiếng nhất, ưu tú nhất trong những nữ nhân mà nàng biết.

Bắc Yến Trấn Quốc trưởng công chúa Triệu Bồng, nhắc tới có ai mà không biết chứ?

Trong lòng Tần Bồng hiếu kỳ, trò chuyện câu được câu không cùng Tần Thư Hoài.

Hai người bọn họ giống như một đôi bằng hữu bình thường, hời hợt trò chuyện cuộc đời.

“Ngươi lúc trước cất giấu năng lực thật sự, là sợ Hoàng Hậu cảnh giác sao?”

“A, không phải, đơn giản chính là tương đối lười.”

“Vậy ngươi thủ tiết mười năm vì Vệ Dương, là bởi vì rất yêu hắn?”

“Vệ gia khá tốt.”

Tần Bồng nghĩ nghĩ, nếu chính mình thật sự là Tần Bồng, chắc là cũng sẽ làm lựa chọn như vậy.

“Hơn nữa, Vệ Dương cũng khá tốt.”

Đối với người phu quân này, ấn tượng của Tần Bồng vẫn là rất tốt. Tuy rằng chỉ thấy mặt một lần, nhưng người này đối nàng lại rất chăm sóc. Sau khi đi chiến trường, mỗi tháng thư từ không ngừng, ngôn ngữ ôn hòa.

Tần Bồng nguyện ý vì Vệ Dương thủ tiết mười năm, thật ra trong lòng cũng không có không vui.

Đối với người chưa bao giờ được quan tâm như Tần Bồng mà nói, lần đầu tiên được người khác ôn nhu chăm sóc như vậy, nội tâm tự nhiên tràn ngập cảm kích cùng ái mộ, sau khi Vệ Dương chết, nước mắt Tần Bồng là thiệt tình thiệt lòng.

Không chỉ là vì nàng chưa biết tiền đồ, càng là vì chút ôn nhu dịu dàng này.

“Trước kia không ai đối tốt với ta, Vệ Dương là người duy nhất rất tốt với ta.”

Tần Bồng mở miệng, ký ức hỗn tạp của nguyên thân làm câu này nói đến vô cùng ôn nhu, Tần Thư Hoài mở mắt ra, hắn nhạy bén bắt giữ được phần nhiệt tình thật lòng của người kia.

Chút ôn nhu này đã làm tiêu tan một tia hy vọng trong lòng hắn.

Nàng thật sự là Tần Bồng.

Triệu Bồng cả đời này, không nên đối với những người khác nói ra câu ôn nhu như vậy.

Nếu nàng nói ra, người kia, duy nhất, chỉ có một người, chắc là Tần Thư Hoài hắn.

Là hắn cùng nàng đi qua những thăng trầm và vinh quang trong cuộc sống, là hắn cô đơn trống rỗng trong sáu năm khi nàng chết đi.

Nàng sống là thê tử hắn, đã chết cũng vậy.

Tần Thư Hoài nhắm mắt lại, lúc này đã đi ra khỏi vách núi, Tần Bồng thấy một cái sơn động, nàng đem Tần Thư Hoài lắc lắc, đi tới hướng sơn động kia, đem Tần Thư Hoài đặt ở trên mặt đất, lau mồ hôi nói: “Chúng ta nghỉ ngơi đi, ta thật sự đi không nổi nữa, bọn họ chắc là cũng đuổi không kịp tới nơi này.”

“Ừ.”

Tần Thư Hoài dựa vào tường, nhắm hai mắt, vô cùng chăm chú.

Tần Bồng nhịn xuống xúc động muốn động thủ, nhìn ánh trăng bên ngoài, cân nhắc xem có nên đi nhặt chút củi lửa hay không.

Nhưng bên ngoài đen như mực, trong lòng nàng có chút sợ hãi, cuối cùng vẫn là quyết định, chờ hừng đông rồi nói sau.

Vì thế nàng liền cùng Tần Thư Hoài dựa vào trên tường, chờ hừng đông.

Trong sơn động rất tối, cũng chỉ có tiếng hít thở của Tần Thư Hoài làm nàng yên ổn một chút, nghỉ ngơi trong chốc lát, Tần Bồng có chút lạnh. Trong lòng nàng nôn nao nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, liền hướng lại gần Tần Thư Hoài cọ cọ một chút, rón rén dựa vào trên vai của hắn.

“Cách xa ta ra một chút.” Tần Thư Hoài đột nhiên mở miệng, âm thanh bình tĩnh: “Rụt rè chút.”

“Ta liền không rụt rè!” Tần Bồng hướng về phía hắn cọ cọ: “Buổi tối lạnh, đừng làm ra vẻ.”

Tần Thư Hoài: “...”

Hơi ấm của Tần Thư Hoài cách lớp quần áo xuyên qua, trong lòng Tần Bồng an ổn hơn rất nhiều.

Từ trước đến nay nàng không nghĩ tới, có một ngày cảm giác an toàn của nàng thế mà lại là từ tên hung thủ giết nàng đem lại cho nàng.

Nàng đối với bản thân không biết cố gắng của mình có chút tuyệt vọng, nhưng quay đầu lại, thấy khuôn mặt Tần Thư Hoài ở trong đêm tối cau mày, nàng đột nhiên cũng hiểu rõ...

Có lẽ, đến chính bản thân nàng cũng không biết, thật ra mình là một mỹ nhân cười cũng có thể làm cho làm cho gió nổi lửa bốc lên.

Nếu như vậy mà nói thì với diện mạo của Tần Thư Hoài, đừng nói giết nàng ba lần.

Giết một trăm lần, chắc là cũng có thể giết được.

Hết chương 18.
TYT & Phương team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play