Cùng Đường Mặc Trầm bình an trở về, chính là chấp niệm hai đời của Bùi Vân Khinh.

 Nam nhân này, thực sự quá ưu tú, quá lóa mắt, quá thâm trầm, cho dù là sống hai đời, cô vẫn nhìn không thấu suy nghĩ thật sự đằng sau đôi mắt đen như mực kia.

 Thế cho nên, mỗi một bước đều là vô cùng thận trọng, sợ chính mình làm sai, lại làm anh ta tổn thương, càng là làm anh nổi giận.

 Đường Mặc Trầm ngước mắt, liền thấy đôi mắt đen nhánh của cô hướng về anh, pha thêm vài phần kính sợ cùng một chút mong đợi không thể che giấu.

 Nha đầu này, sợ anh ta tới mức nào?

 Xem ra, trước kia đối với cô đã quá nghiêm khắc.

 Nghĩ nghĩ, anh nâng lên đôi khuỷu tay chống ở trên bàn, đem cằm đặt khẽ lên đôi bàn tay, hơi nghiêng trái, nhìn chăm chú vào đối diện Bùi Vân Khinh, hướng về phía trước cong lên khóe môi, thả chậm ngữ điệu.

 “Em nói đi?”

 Thái độ như vậy, đủ thân thiết ôn hòa đi?!

 Nam nhân hơi nghiêng đầu, dương khóe môi, ngữ khí lười biếng, ngày thường ngưỡng mộ như núi cao khuôn mặt, giờ phút này bằng thêm mấy phần tà mị khí chất.

 Cái gọi là nhất tiếu khuynh thành, cùng lắm cũ

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play