Dọc đường đi thật nhanh, khi vào thang máy cùng Đường Mặc Trầm, Bùi Vân Khinh nhìn vẻ mặt của người đàn ông một cách cẩn thận: "Chú, em xin lỗi, vừa rồi đều là tại em!"
Ánh mắt Đường Trầm Mặc trở nên dịu dàng, anh đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Họ nhắm vào tôi, vốn dĩ là tôi muốn đuổi Diệp Thiên Thanh đi, nhưng lại khiến em phải chịu oan ức rồi".
Cảm nhận được sự dịu dàng của người đàn ông, Bùi Vân Khinh nhếch mép: "Dù sao thì em đã lập được công lớn như vậy, vậy có phải là chú nên thưởng cho em hay không?"
"Được"
Nếu trẻ con phải chịu oan ức mà cho chúng chút phần thưởng động viên, an ủi thì cũng là hợp lý.
"Em muốn chú trao huân chương quân công cho em!"
"Nhưng em đâu phải là quân nhân!'
"Vậy thì…chú hôn em một cái, coi như là đóng dấu cho em"
"Tôi là chú của em đấy!"
"Nhưng chú là đàn ông, không được nuốt lời!". Thấy anh vẫn còn đang do dự, Bùi Vân Khinh chủ động ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: "Em mặc kệ, em chỉ muốn huân chương quân công của chú!"
Chú hôn lên mặt cháu gái, cũng không coi là quá đáng.
Đường Mặc Trầm hít nhẹ một hơi rồi cúi người xuống.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh tiến lại gần, cô không khỏi cảm thấy căng thẳng rối bời, đây chính là lần đầu tiên anh chủ động hôn cô!
Sợ rằng sự bối rối sẽ bán đứng mình, Bùi Vân Khinh vội vàng cụp mí mắt xuống.
Hơi thở của người đàn ông chậm rãi tiến lại gần, cuối cùng môi anh chạm vào má cô, cảm nhận được sự đụng chạm của anh, tim Bùi Vân Khinh đập càng lúc càng nhanh.
Làn da của cô vừa thơm vừa mềm mại khiến anh không kìm nổi mà muốn nhiều hơn nữa, anh hơi ngẩng mặt lên, ánh mắt không khỏi dừng lại trên môi cô ...
Ting——
Thang máy đã đến nơi.
Đường Mặc Trần lấy lại tinh thần.
Việc chú hôn lên mặt cháu có lẽ cũng không có gì đáng nói nhưng hôn lên môi là điều chỉ có ở tình nhân, làm sao anh lại có thể có suy nghĩ không nên có ấy chứ?
Thả cô ra, Đường Mặc Trầm nhanh chóng bước ra khỏi thang máy.
Bùi Vân Khinh đuổi theo anh với khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, tâm trạng tràn đầy vui sướng - ít nhất thì anh cũng bằng lòng hôn cô.
Theo anh vào phòng làm việc, cô đặt hộp thuốc xuống, chủ động đi tới định giúp anh cởi áo, Đường Mặc Trầm lách mình né tránh.
"Để tôi tự làm!"
Cô đã không còn là trẻ con, sau này anh phải chú ý giữ chừng mực.
Không có cách nào khác, Bùi Vân Khinh đành phải lùi về bên cạnh bàn, mở hộp thuốc ra chuẩn bị, vừa xoay người cầm đôi găng tay vô trùng, cô liền nhìn thấy Đường Mặc Trầm đang cởi cúc áo sơ mi thứ hai.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi bó sát màu đen, khí chất hơn rất nhiều so với bộ đồng phục công đoàn thường ngày của anh.
Những ngón tay thon dài trắng nõn đang vân vê trên vạt áo màu đen, các đốt ngón tay uốn cong đẹp không thể tả. Theo động tác của anh, từng chiếc cúc áo được cởi ra, vạt áo sơ mi tự động trượt sang hai bên sườn, phần ngực cường tráng của người đàn ông cũng thuận theo đó mà lộ ra từng chút một trước mắt Bùi Vân Khinh...
Chú cởi áo, cảnh tượng đó thực là đẹp mắt!
Bùi Vân Khinh không khỏi thất thần.
Vắt áo lên lưng ghế, Đường Trầm Mặc nghiêng người ngồi vào chỗ, thấy Bùi Vân Khinh vẫn đứng nguyên tại chỗ, anh nhướng mày khó hiểu:
"Còn chờ gì nữa?"
"À... không có gì..."
Bùi Vân Khinh vội vàng lấy găng tay vô trùng ra đeo vào, bước tới giúp anh tháo băng gạc.
Với sự điều trị tỉ mỉ của cô, lại thêm khả năng chữa lành của anh hơn xa so với người thường, so với hôm qua rõ ràng vết thương đã có chuyển biến tốt, dễ xử cũng lý hơn, không quá hai ba phút, cô đã hoàn tất giúp anh băng bó lại vết thương.
Chế thuốc chống viêm xong xuôi, cô lại ra lệnh.- đọc
"Cởi quần ngay!"
"Cởi quần?"
"Đúng thế!" Bùi Vân Khinh lắc lắc ống tiêm trong tay: "Em muốn tiêm thuốc chống viêm cho chú".
Đường Mặc Trầm nhíu mày: "Không cần thiết".
Để một cô bé tiêm vào mông, việc này thực sự là hơi xấu hổ.
"Thuốc chống viêm nhất định phải dùng đủ một đợt điều trị mới được".
"Tôi có thể uống thuốc".
TYT & Captivator team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT