“Tôi không nghĩ rằng chuyện lại phát triển thành thế này, tin đồn xấu cũng không cần phải làm sáng tỏ nữa. Lúc này đây, tôi muốn gửi lời xin lỗi đến cô Bùi Vân Khinh, không ngờ rằng, chúng tôi chỉ là ăn một bữa cơm bàn bạc tính chất thương vụ nhưng lại mang đến phiền toái lớn cho cô ấy đến vậy.”
Đôi mắt của Phương Mê dừng ở dưới đài, thắt lưng thẳng tắp, nhìn về phía Bùi Vân Khinh đang ngồi ưu nhã ở dưới, cô mỉm cười nhìn anh từ xa.
Thu hồi ánh mắt, Phương Mê nhìn về phía phóng viên đang ngồi phía xa.
“Về loại thuốc mới, mấy vị đây cũng đã nói về loại thuốc đó nên tôi không muốn lắm lời nữa. Ở đây, tôi muốn tâm suự vài điều về cô Bùi Vân Khinh. Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau là tại buổi dạ hội ở Phủ Tổng thống, cô ấy đã có bài diễn thuyết đầy cảm động, để nói cho những đứa trẻ bị thiệt hại bởi chiến tranh. Gây ấn tượng đến tất cả những người đần ông ở buổi dạ hội, thành côngnhận được ‘Miss Rose’. Lần gặp thứ hai là ở trên đường cao tốc, trên người cô đều là vết bẩn do người bệnh lưu lại, nhưng cô ấy không hề để ý, mà là chiến đấu giành giật từng giây với tử thần, cứu hơi thở cuối cùng của một sinh mệnh quay lại.….. Cô ấy là học sinh xuất sắc nhất trong những học sinh của tôi, là tấm gương mẫu mực cho phụ nữ trẻ tuổi. Trong xã hội này, phụ nữ thường bị rất nhiều định kiến, tôi cảm thấy điều này rất không công bằng, hy vọng mọi người hiểu… Họ theo đuổi sự nghiệp của chính mình, nỗ lực vì ước mơ của mình, chứ không phải coi thành công của họ là nhờ những người đàn ông bên cạnh. Càng không nên dùng cách lấy lòng mọi người mà tấn công họ, chửi bới họ. Vì vậy, bây giờ, mọi người cho cô Bùi Vân Khinh một tràng pháo tay. Là nhờ cô ấy, đã thúc đẩy hiệp nghị hợp tác này, cũng là nhờ cô ấy mới biến không thể thành có thể!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT