Một giờ rưỡi chiều, đại sảnh khách sạn Vương Phủ.
Hơn một trăm chỗ ngồi, không còn chỗ trống.
Hàng chục máy quay, quây kín hàng ghế sau của toàn bộ sảnh tiệc.
Do ảnh hưởng của những thông tin đầu đề trước đó, vụ việc Bùi Vân Khinh đã trở thành một sự kiện nóng từ lâu.
Tất cả mọi người đang đợi câu trả lời của Bùi Vân Khinh.
Các trang web lớn, đài truyền hình. . . Đều lấy tốc độ nhanh nhất liên hệ với tòa nhà Quốc phòng, yêu cầu đưa tin trực tiếp vụ việc, thậm chí còn thu hút một số phương tiện truyền thông quốc tế.
Bùi Vân Khinh chỉ là nhân vật nhỏ, nhưng người đứng sau cô lại rất quan trọng.
Cái này nhìn như chỉ là chuyện cứu người đơn giản, nhưng lại có ý nghĩa vô cùng sâu xa, không chỉ liên quan tới chuyện thật giả của Bùi Vân Khinh, mà còn là hình tượng của Đường Mặc Trầm, tình thế phát triển tiếp theo, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến cả quá trình tuyển cử của anh.
Một giờ năm mươi, đoàn xe của Đường Mặc Trầm đến cổng khách sạn.
Đường Mặc Trầm vẫn mặc quân trang, Bùi Vân Khinh ở bên cạnh anh, nhìn qua tựa hồ là không hiển sơn lộ thủy (*).
(*) Không khoa trương, hoành tráng.
Trên thực tế, từ trang phục đến trang sức, đều là chế tạo tỉ mỉ.
Trang điểm cực kỳ nhẹ nhàng, kiểu tóc cùng váy áo đều là chỉn chu ngoan ngoãn.
Một cô gái như vậy rất dễ khiến người ta một loại cảm giác đơn thuần vô tội.
Bất kỳ lúc nào, ấn tượng đầu tiên mãi mãi cũng sẽ ảnh hưởng tới phán đoán của mọi người.
Liên quan đến hình tượng của Đường Mặc Trầm và toàn bộ cuộc bầu cử, các thành viên của tổ bầu cử rất chăm chuốt cho từng chi tiết nhỏ, cũng cố gắng đạt tới điểm mười tối đa.
"Bộ trưởng!"
Ôn Tử Khiêm thu điện thoại, đi theo sau lưng hai người tới thang máy.
"Người đã đến rồi, mọi chuyện đều đã chuẩn bị sẵn sàng!"
Đường Mặc Trầm dừng bước, đỡ lấy bả vai Bùi Vân Khinh.
"Đừng căng thẳng!"
Bùi Vân Khinh nhìn anh chớp mắt mấy cái.
"Em đã không chờ nổi muốn ra chiến trường rồi!"
Gật đầu, Đường Mặc Trầm dẫn đầu đi vào hiện trường buổi họp báo.
Hai người cùng nhau ngồi vào chỗ chủ vị, người phụ trách kiêm người phát ngôn của tổ bầu cử —— Từ Viễn Phàm bước lên bục phát biểu.
Đơn giản nói vài lời giới thiệu, anh ta nâng tay phải lên.
"Hiện tại, tôi muốn mời một vài người có liên quan tới vụ việc! Đầu tiên, xin mời ngài Đàm Duyệt —— người phụ trách trung tâm cấp cứu bệnh viện số 1 ở khu cảng Nam, Hải Thị. Người thứ hai ngài Tôn Đồng —— trưởng tàu đường sắt cao tốc. Người thứ ba, xin mời vợ chồng anh Trịnh Anh, chỉ huy trưởng của dàn nhạc Ái Nhạc, cùng với mẹ của mình!"
Nhân viên công tác kéo cửa ra, người phụ trách trung tâm cấp cứu và trưởng tàu cùng bước vào.
Sau đó, Trịnh Anh mặc một bộ âu phục dìu một bà cụ bước vào cùng vợ.
Danh tiếng người này, đương nhiên các phóng viên cũng không lạ lẫm.
Chỉ là có chút không hiểu, chuyện này sao lại liên quan đến anh ta.
Nhìn thấy bà lão được đỡ ra, các phóng viên đều kinh ngạc đứng bật dậy —— bà lão tóc hoa râm này, rõ ràng chính là người được Bùi Vân Khinh cứu trong video.
Đỡ mẹ lên sân khấu, Trịnh Anh đi lên phía trước, nhận bó hoa trong tay trợ lý, hai tay đưa đến trên tay Bùi Vân Khinh, sau đó lại lui ra phía sau một bước, cúi đầu với cô.
"Cô Bùi, thật sự là xin lỗi, không ngờ việc ngài cứu mẹ tôi lại mang đến cho ngài phiền phức lớn như vậy!"
Bùi Vân Khinh biết Đường Mặc Trầm đã tìm được người trong video, nhưng đến cô cũng không nghĩ tới, bà cụ xảy ra chuyện ở trên tàu lại là mẹ của nghệ thuật gia Trịnh Anh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT