Bí thư Ôn lén thở phào một hơi nhẹ nhõm, đi qua mở cửa xe ra, đỡ cánh tay Bùi Vân Khinh, để cô ngồi ở ghế sau.

Đường Mặc Trầm nghiêng người ngồi vào chỗ bên cạnh cô, đôi mắt giống như máy quét, nhìn cô một lượt từ đầu đến chân.

“Còn có chỗ nào bị thương không?”

Bùi Vân Khinh nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Đường Mặc Trầm không yên tâm mà đánh giá cô một lần nữa, xác định không còn miệng vết thương nào khác, lúc này mới đem tầm mắt trở lại cánh tay của cô.

Trên cánh tay trắng nõn có mấy vết cào màu đỏ vô cùng rõ ràng, nhìn vết cào trên làn da không chút tì vết kia làm lông mày người đàn ông nhíu chặt lại lần nữa.

“Có đau không?”

Thật ra chỉ là một vết cào bình thường, có hơi nóng rát một chút, nhưng loại vết thương nhỏ này Bùi Vân Khinh cũng không để trong lòng.

Nhưng không, đó là ở trước mặt người khác.

Còn ở trước mặt chú nhà cô thì sao?

Đó chắc chắn là một vấn đề!

“Có một chút.”

Lông mày Đường Mặc Trầm lập tức nhíu chặt lại.

Bí thư Ôn cũng không có thấy rõ vết thương, nghe Bùi Vân Khinh nói là đau, cũng lo lắng mà quay mặt lại muốn nhìn thử vết thương của cô như thế nào.

Liếc mắt một cái nhìn qua, liền nhìn thấy hay bàn tay to của quan chỉ huy nhà mình đang nhẹ nhàng nâng cánh tay của Bùi Vân Khinh lên, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc giống như đang nâng một món đồ sứ bảo vật quốc gia, còn hơi phồng má nhẹ nhàng thổi một luồng hơi lạnh về vết thương của cô, mà cái gọi là miệng vết thương kia chẳng qua cũng chỉ là một vết xước chưa đến 1cm.

Vốn dĩ bí thư Ôn còn muốn lấy điện thoại chuẩn bị gọi cho bác sĩ, nhìn thấy tình cảnh bây giờ lại lập tức dời ngón tay ra khỏi nút gọi, nếu như vì vết thương này mà gọi bác sĩ đến, có khi còn bị đối phương cười đến rụng cả răng ấy chứ.

Hơi thở của anh xẹt qua miệng vết thương, lạnh lạnh mát mát rất thoải mái, lưng dựa vào ghế dựa, mắt Bùi Vân Khinh híp lại, giống như con mèo nhỏ đang hưởng thụ sự cưng chiều của anh.

“Chú, sao chú cũng tới đó vậy?”

“Tôi tới gặp ông La, ngày hôm qua không có thời gian đến đó.”

Bây giờ cô cũng đã là người của La gia, lúc trước anh đưa cô trở về, hiện tại anh muốn đưa người đi thì như thế nào cũng phải nói với đối phương một tiếng, người La gia anh cũng không để ý, nhưng mà cho dù nói như thế nào cũng là người lớn trong nhà của cô.

Lúc trước anh đưa cho giao cho ông La, đối phương giúp đỡ anh chăm sóc Bùi Vân Khinh một năm, một chút mặt mũi này vẫn phải cho.

Chỉ là hôm qua công việc quá bận rộn, hôm nay mới có chút thời gian để qua đây, không ngờ đúng lúc gặp được cảnh cô “bị đánh”.

Nhớ tới lúc đó bộ dạng cô bị người ta đuổi “hớt hải chạy trốn”, trong lòng anh không nhịn được có chút tức giận, nếu không phải sợ cô bị thương nặng, làm sao anh có thể dễ dàng bỏ qua như vậy được. nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

“Chúng ta trở về nhà hay là trở về bộ chỉ huy Liên Minh?” Bí thư Ôn hỏi.

Đường Mặc Trầm cũng không ngẩng mặt lên.

“Băng dán cá nhân!”

Bí thư Ôn giật mình, nhanh chóng phản ứng lại: “Tôi nhớ ở ngã rẽ phía trước có một tiệm thuốc.”

Xe dừng ở bên đường, bí thư Ôn vội vàng xuống xe đi mua băng dán cá nhân, sau đó lấy một miếng dán đưa cho Đường Mặc Trầm.

Làn da của đàn ông thô ráp, nhưng động tác tay lại vô cùng nhẹ nhàng mềm mại, cẩn thận giúp cô dán băng keo cá nhân lại, lúc này mới thả cánh tay của cô ra.

Nhìn nhỏ thấy lớn, lần này người La gia dám đánh cô, vậy thì một năm nay chỉ sợ cô đã bị bắt nạt không ít lần.

Nếu như anh vẫn luôn giữ cô ở bên người, thì cô đâu đến nỗi phải chịu sự tủi thân này?

Bàn tay to nâng lên, dừng ở trên cái đầu nhỏ xù xù của Bùi Vân Khinh, Đường Mặc Trầm nhẹ nhàng xoa xoa tóc cô, âm thanh không lớn nhưng giống như đang thề thốt.

“Sau này, tôi sẽ không đuổi em đi nữa.”

Bùi Vân Khinh thuận thế nghiêng người qua, dựa vào ngực của người đàn ông đó.

“Em muốn ở bên chú mãi mãi.”

Mãi mãi?

Ánh mắt người đàn ông mềm mại lại, bàn tay vô cùng tự nhiên trượt xuống đầu vai của cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ.

“Được.”

Khóe môi Bùi Vân Khinh cong lên, cơ thể càng thêm thả lỏng, đem mặt dán lên lồng ngực anh, nghe tiếng tim đập dồn dập của đối phương…

Cô nghi ngờ ngước mắt?!

Nhịp tim của anh sao lại nhanh như vậy?!

Bùi Vân Khinh: Chú, sao tim chú lại đập nhanh như vậy?

Đường Mặc Trầm: Em nói xem?

Bùi Vân Khinh: Động dục sao?

Đường Mặc Trầm: Phát sốt!

Ngủ ngon!

TYT & Captivator team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play