Ánh mắt xa xăm của Dạ Cô Tinh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô rất tò mò, không biết cảm giác như thế nào khi phải giương súng chĩa vào người thân.
Hổ thẹn? Bất lực? Bi thương?
“Không đâu.”
“Anh biết em đang nghĩ gì?” Nhướng mày ngạc nhiên.
“Không khó đoán.”
“Vậy… anh lúc đó…”
“Anh làm tất cả những điều này chỉ để sống.”
Dạ Cô Tinh biết rõ, nhưng cô không thể nén được nỗi xót xa trong lòng.
Mạnh hiếp yếu, thắng làm vua thua làm địch, anh không được lựa chọn.
Có lẽ từ khi bị đưa vào hội trưởng lão, cũng đã định sẵn không có đường lui.
Cuộc đời của An Tuyển Hoàng quang vinh hiển hách, nhưng anh không thể rút lui, chỉ có thể thẳng tiến qua giông bão.
“Tuyệt Nhi, thằng bé…”
“Không.” Người đàn ông ánh mắt nghiêm túc như đinh đóng cột. “Anh sẽ không để chuyện đó xảy ra.”
“Nhưng vẫn phải huấn luyện đặc biệt.” Dạ Cô Tinh có chút đau khổ.
“Đây là trách nhiệm của thằng bé.”
“Em biết.” Cô khẽ thở dài, “Có được ắt có mất.”
Xuất thân cao siêu đã khiến bé Tuyệt mất tự do.
Cậu bé đã được định sẵn là không thể có cuộc sống an ổn như những đứa trẻ bình thường.
“Vậy nên, em chưa bao giờ có ý định uốn nắn tính tình lãnh đạm của con.”
Chỉ có như vậy, con trai cô mới có thể chịu đựng được sự dày vò của nỗi cô đơn trong những năm tháng trống vắng dài dằng dặc.
Tâm lặng như nước, lạnh lùng như băng.
Đây chính là con đường tương lai An Tuyệt phải đi.
Ngày hôm sau, Dạ Cô Tinh lại đến bệnh viện.
Lần này chỉ có mình cô.
An Tuyển Thần và Uyển Tử Kỳ cũng không có ở đó.
“Cô tới rồi?” Đôi mắt ông lão đột nhiên mở to khi cô vừa đẩy cửa ra, trong mắt tràn đầy ánh sáng.
“Ông dường như đã lường trước được?” Dạ Cô Tinh chậm rãi bước về phía trước.
“Khụ khụ… cô là con gái của bà ấy, đương nhiên cũng thông minh như bà ấy.”
An Bính Hiền gắng gượng ngồi dậy, Dạ Cô Tinh dìu ông dậy.
“Bà ấy là ai?”
Sắc mặt ông trầm xuống, “Con dâu à, cha không thích vòng vo.”
Dạ Cô Tinh đột nhiên bật cười, “Vừa hay tôi cũng không thích vòng vo.”
Một già một trẻ, hai mắt đối diện nhau, một bên uy nghiêm lẫm liệt, một bên bình tĩnh như nước.
“Tôi muốn biết mối quan hệ của ông với Nina, và… cha ruột của tôi là ai?”
“Tôi và Nina…” Đôi mắt của ông hiện lên vẻ khao khát, lẩm bẩm như thể đang nhìn vào một giấc mơ không thể chạm tới.
“Chúng tôi… từng là những người tình thân mật nhất, tay trong tay cười nói về cuộc đời…”
Người phụ nữ đó như tuyết trắng trên vách núi, vô cùng tao nhã, không ai sánh bằng.
Ngay cả các công chúa hoàng gia cũng phải tự thẹn kém cỏi.
“Bính Lương, đây là Nina, bạn gái anh.”
“……Xin chào.”
Cứ như thế, ông đã mang bảo bối đáng ra phải giấu riêng đến trước mặt người anh em thân thiết của mình, nhưng không ngờ rằng vì thế mà mất cô.
“Anh trai, chị dâu đẹp quá.”
Đúng vậy… đẹp đến nỗi vừa nhìn đã trỗi dậy lòng tham.
“Sau đó thì sao?” Ánh mắt Dạ Cô Tinh sắc bén, “Bà ấy và An Bính Lương đã ở bên nhau? Tự nguyện sao?”
Ông đau đớn nhắm mắt lại, một giọt nước mắt trong veo rơi xuống khóe mắt, ông run rẩy lau đi.
“Cô đi đi…”
“Cha ruột của tôi là ai?”
“…”
“Nếu ông không muốn nói thì cứ để tôi đoán, chỉ cần ông nói đúng hay sai…”
Đôi mắt An Bính Hiền khẽ chuyển động.
“Tôi năm nay 24 tuổi, Hoàng 32 tuổi, ông và Nina đã yêu nhau khi ông còn học ở Pháp, có nghĩa là Nina đã sinh tôi sau khi chia tay ông ít nhất tám năm. Trong khoảng thời gian đó, hai người đã gặp nhau và có một mối quan hệ thân thiết, phải không?!”
Ông mím chặt môi, không nói nên lời.
“An Bính Lương không phải là cha ruột của tôi, càng không thể là ông.”
An Bính Hiền mí mắt giật giật, “Hình như cô rất chắc chắn?”
“Tất nhiên. Rốt cuộc thì báo cáo xét nghiệm ADN cũng sẽ không nói dối.”
An Bính Hiền nhìn cô thật lâu, “Cô rất thông minh.”
Dạ Cô Tinh nhướng mày và chờ đợi kết quả.
“Tôi thật sự không rõ cha ruột của cô là ai.”
“Bà ấy chưa từng nói chuyện này với ông?”
“Chưa từng.”
“Lần cuối cùng ông nhìn thấy bà ấy là khi nào?”
“Chưa gặp.”
“Ý ông là gì?”
“Lần cuối cùng tôi nhận được tin tức từ bà ấy là vào ngày hai anh em Tuyển Hoàng đầy tháng, tôi say khướt nên không nghe máy…”
Ra khỏi bệnh viện, Dạ Cô Tinh lái xe về phía nhà chính.
Nhớ lại trước khi rời đi, An Bính Hiền dựa vào đầu giường với vẻ mặt ủ rũ.
“Con dâu, khi nào có thời gian thì đến thăm cha…”
Dạ Cô Tinh sống mũi bỗng cay cay.
Trong đôi mắt của ông, cô nhìn thấy sự bi thương lưu luyến nhưng lại chẳng thể làm gì.
Trái tim ông đã chết, nhưng vẫn còn lưu luyến và không chịu buông bỏ.
Nina, bà rốt cuộc nợ ông ấy bao nhiêu…
Đi như bay đến cửa nhà chính, Dạ Cô Tinh chạy lướt qua, chạy tới thẳng nơi ở của An Bính Lương ở bên cạnh.
Ngươi giúp việc mở cửa kính cẩn thưa: “Phu nhân.”
Dạ Cô Tinh dừng xe, “Chú hai có nhà không?”
Một người quản gia già trong bộ vest bước tới và hơi cúi đầu, “Ông ấy đang ở sảnh phụ. Cho phép tôi dẫn đường cho phu nhân.”
Dạ Cô Tinh xua tay, “Không cần. Tôi tự đi vào được.”
“Điều này……”
“Có vấn đề gì à?”
Phải đối diện với ánh mắt sắc bén như vậy, quản gia già vô thức tránh đi, mặt mày ủ rũ, “Không, không có vấn đề gì.”
Dạ Cô Tinh đi thẳng, bỗng cô dừng bước.
“Đừng nói với chú hai và thím hai, ta sẽ đích thân đi tới đó gặp mặt.”
Người quản gia già cất chiếc điện thoại vừa lôi ra vào trong túi.
“Vâng.”
Dạ Cô Tinh cong môi cười nhạt, cô không bỏ qua sự hoảng hốt mà đối phương đã cố gắng che giấu dưới sự bình tĩnh.
Xem ra cô đến không đúng lúc…
“An Bính Lương, ông đúng là lòng lang dạ sói, nhiều năm rồi, chúng ta đến một đứa con cũng không có, ông không thấy có lỗi với tôi à, không thấy có lỗi sao?”
Vừa bước vào sảnh phụ, cô đã nghe thấy những lời trách móc của Trịnh Bình.
Dạ Cô Tinh dừng bước, nghĩ một hồi rồi chầm chậm bước vào.
“Tôi không muốn cãi nhau với bà.” Âm thanh trầm mạnh, có chút ẩn nhẫn khó nói.
“Ha ha… ông lại như vậy! Lần nào cũng vậy! Ông rõ ràng oán giận tôi, sao không nói ra. Ông không yêu tôi, sao không chịu ly hôn.”
“Bình, đủ rồi.”
“Tôi chọc trúng vết sẹo của ông chứ gì? Vì nhà họ An, vì người đàn bà đấy, ông gượng ép bản thân, chịu uất ức, nhưng cuối cùng ông nhận lại được thứ gì?”
An Bính Lương cầm chiếc áo khoác trên ghế sô pha mặc vào, “Bà bình tĩnh lại đi, tôi đi trước đây.”
Trịnh Bình nắm lấy cánh tay của người đàn ông, nước mắt giàn giụa.
“Cầu xin ông đấy, đừng đi…”
An Bính Lương vỗ nhẹ tay bà ta, rồi thở dài một tiếng, “Tôi chỉ đi sang thăm anh cả một chút, Tuyển Thần đã trông cả đêm qua, tôi bảo thằng bé về nghỉ ngơi rồi. bây giờ trong phòng bệnh không có ai…”
“Tôi không muốn nghe những lý do quang minh chính đại của ông! Không được phép đi! Ông không được phép đi.”
“Bình, bà học thói gây sự vô cớ từ khi nào vậy?”
An Bính Lương thực sự nổi nóng.
Lúc nãy Trịnh Bình rõ ràng vẫn còn bình thường, tự khen nghệ thuật thưởng trà của mình, thoải mái, không ngừng cười.
Vậy mà cứ nghe ông ta nói muốn đến bệnh viện để thăm anh cả là lại trở mặt.
An Bình Lương cũng bối rối.
Ông ta nhìn đồng hồ, cau mày nói: “Tôi đi trước đây, bà ngủ một giấc đi…”
Cười khẩy hai tiếng, bà ta lớn tiếng nói, “Tôi đang gây sự vô cớ?!”
“An Bình Lương, tôi thấy ông là chột dạ thì có!”
“Tôi không biết bà đang nói nhảm cái gì!”
“Vừa rồi là ai gọi cho ông?”
“Ám vệ.”
“Nói gì?”
Ông nhướng mày, “Bà không cần biết.”
“Là báo vợ của Tuyển Hoàng đang ở đó đúng không?” Trịnh Bình nhẹ giọng nói, trong giọng nói mang đầy ý giễu cợt.
An Bính Lương không nén được, ánh mắt chùng xuống, “Bà muốn nói gì?”
“Ông chẳng phải vì muốn đi gặp con bé sao?”
Trong mắt Trịnh Bình loé lên tia quyết liệt: “Đừng nói với tôi là ông không thấy vợ của Tuyển Hoàng giống bà ta nhé?”
Ông ta toàn thân run rẩy, không nén được cơn giận
Chát.
Trịnh Bình bị tát một cái nghiêng đầu, một lúc lâu vẫn chưa định thần lại được.
An Bình Lương cũng nhất thời rơi vào trạng thái bàng hoàng.
Dung mạo giống nhau như vậy, ngay từ bữa tiệc đầy tháng của hai đứa trẻ, lần đầu tiên nhìn thấy Dạ Cô Tinh, ông ta đã biết…
Con gái của bà ấy!
“Di tình sao? Đừng nói với tôi là ông đã yêu luôn cháu dâu của mình nhé!”
“Bà!” Giơ tay định đánh.
“Ông đánh đi? Sao ông không đánh nữa đi? Năm đó ông vì bà ta mà đánh tôi. Bây giờ lại vì con gái của bà ta mà vung tay với tôi! An Bính Lương, ông là đồ vô dụng! Thảo nào ngay từ đầu bà ta đã không yêu ông! Đáng đời!”
Những điều bối rối, xấu hổ, phẫn nộ không muốn cho người khác biết bỗng chốc bị vạch trần, máu chảy đầm đìa dưới ánh mặt trời, và ông ta như âm hồn nhìn thấy ánh sáng sẽ chết.