An Bính Hiền trúng gió, hôn mê bất tỉnh!

Như vậy, tất nhiên phải quay về trước thời hạn.

Dạ Cô Tinh và An Tuyển Hoàng lên trực thăng ngay đêm hôm đó, cuối cùng hạ cánh xuống đảo vào lúc bình minh.

Sau khi khuấy đục vũng nước trong tại Mỹ, đôi vợ chồng này phất tay áo, cứ vậy mà biến mất.

Trong giới giải trí lưu lại một đoạn truyền kỳ.

Thế giới ngầm có một bài học lớn.

Chiêm Ngao, bệnh viện trung tâm đảo.

Mười lăm trưởng lão đều đến đông đủ, chờ đợi bên ngoài phòng phẫu thuật.

Xa xa, truyền đến tiếng bước chân.

“Gia chủ.”

“Tình hình sao rồi?”

“Đang tiến hành cấp cứu, đã hơn năm tiếng rồi.”

Sắc mặt An Tuyển Hoàng u ám, “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Một người phụ nữ trung niên chen lên trước, chính là chị Ma- người chuyên phụ trách đưa cơm cho An Bính Hiền.

“Khi tôi đưa cơm trưa đến thì vẫn bình thường, nhưng đến buổi chiều đã phát hiện lão gia chủ ngã xuống đất không dậy nổi.”

“Sau đó, chú với chú năm, chú bảy đưa anh cả tới bệnh viện.” An Bính Lương bổ sung.

Lúc này, cửa lớn phòng phẫu thuật được mở ra, y ta đẩy giường bệnh ra ngoài, không dừng lại mà đẩy thẳng vào phòng ICU bên cạnh, theo sau là người mặc áo choàng trắng.

“An Khê, bác cả không sao chứ?”

Người tới có thân hình cao gầy, khuôn mặt thon dài, tóc búi tròn sau đầu, cũng không làm mất đi vẻ xinh đẹp thanh tú.

Đưa tay kéo khẩu trang xuống, lộ ra nửa khuôn mặt xinh đẹp bên dưới.

Dạ Cô Tinh nhận ra, cô con gái duy nhất của chi thứ sáu, An Khê.

“Anh cả, chị dâu.” Gật đầu với An Tuyển Hoàng, Dạ Cô Tinh, rồi mới quay sang các chú các bác, “Mọi người yên tâm, phẫu thuật rất thành công.”

Mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Nhưng mà —” Trái tim vừa mới hạ xuống lại lần nữa treo cao.

“Có để lại di chứng gì hay không, tạm thời vẫn không thể nói trước được, chỉ có thể đợi bác cả tỉnh lại, tiến hành kiểm tra mới có thể xác định được.”

“Vậy… có nguy hiểm gì đến tính mạng không?”

“Cái đó thì không.”

“Bây giờ là…”

Khóe mắt liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của An Tuyển Hoàng, lòng An Khê chùng xuống, cuối cùng vẫn nói thật — “Nằm viện tĩnh dưỡng.”

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía người đứng đầu.

“Hoàng, cháu xem…” An Bính Lương làm một người chú, người nằm bên trong là anh ruột của ông ta, dưới áp lực, mở miệng dò hỏi.

Dù sao, lúc trước vở kịch cha con tranh giành quyền lực, đã kết thúc bằng việc An Bính Hiền bị giam lỏng, hiện giờ, người cần nằm viện là một “tù nhân”, đương nhiên cần An Tuyển Hoàng cho phép mới được.

Dạ Cô Tinh kéo tay áo người đàn ông.

An Tuyển Hoàng vứt lại một câu, “Cứ làm vậy đi.” Ôm vợ, sải bước rời khỏi.

Hai người về đến biệt thự, vừa vào cửa, một thân thể tròn xoe bổ nhào đến.

Cô bé ôm chân mẹ, la hét đòi được bế.

Tuyệt tiểu gia tiến lên, “Cha, mẹ.”

Trên gương mặt non nớt, đều là vẻ điềm tĩnh.

Dạ Cô Tinh ném túi xách, cúi xuống ôm con gái, thân hình nhỏ nhắn thơm mùi sữa, tròn xoe, cao hơn rồi, còn nặng hơn nữa!

“Bé cưng của mẹ, hôn một cái!”

Nói xong, hôn chụt một cái, chọc cô bé con cười khanh khách.

“Húc nhi nhớ mẹ, nhớ lắm luôn!”

Dạ Cô Tinh ấm lòng, “Mẹ cũng nhớ bé cưng.”

“Thế không nhớ cha à?” Người nào đó lạnh lẽo nói một câu.

“Nhớ!” Giọng trẻ con lanh lảnh, siêu cấp nhõng nhẽo, lập tức khiến trái tim kiên cường của người đàn ông cũng mềm nhũn ra.

Toàn bộ quá trình, bé Tuyệt lẳng lặng đứng ở một bên, yên lặng quan sát, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, lộ vẻ bình tĩnh.

Người phụ nữ trong lòng vừa chua xót lại vừa êm ái, đưa con gái trong lòng cho An Tuyển Hoàng bên cạnh, bản thân thì cúi người kéo cái người lạnh lùng nào đó ôm vào trong lòng.

Cái ôm này, suýt nữa trật thắt lưng.

“Con trai, gần nửa năm nay ăn nhiều lắm hả? Sao chắc nịch thế này, mẹ sắp bế không nổi rồi…”

Đồng tử màu tím lóe lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, “Con ăn nhiều hơn em gái.”

Cục bột nhỏ đang thỏa thích làm nũng trong lòng cha vừa nghe thấy, hai tay che mặt, “Anh trai hư!”

Hai người nhìn nhau cười, hạnh phúc cùng lắm chỉ như thế này thôi.

Một nhà bốn người cuối cùng cũng có thể ngồi chung bàn ăn, hai nhóc càng thêm phấn khởi, ríu rít chút chít, nói không ngừng.

Dạ Cô Tinh gắp cho con gái một miếng đậu phụ, cô bé sửng sốt, híp mắt cười tiếp nhận, đợi mẹ chuyển mắt, dùng thìa múc lấy, đổ vào bát bên cạnh của anh trai, đậu phụ thoáng cái chuyển nhà.

Động tác cực nhanh, vừa nhìn đã biết là được huấn luyện hằng ngày, rõ ràng, là đã nhiều lần ‘phạm tội’.

Bé Tuyệt không lên tiếng, im lặng ăn cơm và đậu phụ, dĩ nhiên cũng không phải lần đầu làm việc này.

An Tuyển Hoàng nhìn thấy, không nói gì.

Trong tiềm thức, anh thiên vị con gái, nếu không thích, vậy thì cứ vứt đi, rất bình thường.

“Húc nhi, đậu phụ đâu rồi?”

Cô bé con chép miệng, nhai nhai, “Ăn rồi ạ.”

“Ngon không?”

“Ngon ạ!”

Đặt đũa xuống, sắc mặt Dạ Cô Tinh lập tức trầm xuống, “An Húc, là ai dạy con nói dối?!”

Bé con choáng váng, lần đầu tiên thấy mẹ tức giận, cái miệng bẹp bẹp, nước mắt rơi xuống.

Tuyệt Nhi vỗ vỗ sau lưng cô bé, “Em gái ngoan, không khóc không khóc…”

“Hu oa oa — Mẹ hư! Hung dữ quá!”

Đôi mắt rưng rưng nhìn về phía An Tuyển Hoàng, vươn hai cánh tay mũm mĩm: “Hu hu — Cha, bế!”

An Tuyển Hoàng đang muốn dơ tay, bắt gặp ánh mắt sắc bén của người phụ nữ, hoàn toàn bất động.

“An Tiểu Tuyệt.”

Bàn tay đang vỗ về em gái cứng đờ giữa không trung, dừng lại, ngượng ngùng thu hồi.

Trong tình huống bình thường, khi mẹ gọi một tiếng “An Tiểu Tuyệt”, tức là gió lớn mưa bão sắp tới.

Cô bé con nhìn trái một cái, nhìn phải một cái, thấy hai người đàn ông trong gia đình đều không giúp mình, càng tủi thân hơn, nước mắt càng tuôn rơi không ngừng nghỉ.

Dạ Cô Tinh nhìn thấy, cũng không dỗ.

Nhàn nhạt buông một câu, “Ăn cơm.”

Người đàn ông liếc nhìn con gái, rồi nhìn sang vợ, lại cầm đũa lên.

Cậu chủ nhỏ An Tuyệt lập tức gắp rau, ăn hết một bát, lại để ngươi giúp việc lấy thêm bát thứ hai.

Cùng đồng hành là tiếng khóc của cô bé, chỉ là ngày càng yếu, ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại tiếng nức nở.

Đôi mắt nhỏ ai oán nhìn chằm chằm mẹ, cái miệng nhỏ nhắn móp méo.

Nhấc lên mí mắt, Dạ Cô Tinh hỏi một câu, “Còn muốn ăn nữa không?”

Cô bé quay đầu, cằm hất lên.

“Không ăn!”

Nuốt nước miếng, thật ra cô bé mới ăn được mấy miếng, vẫn còn đói!

Bé hứa, chỉ cần mẹ dỗ bé, bé nhất định sẽ ngoan ngoãn ăn cơm.

Đói quá…

“Mọi người ăn no chưa?”

Người lớn gật đầu, người nhỏ cũng gật đầu.

“Cho người dọn dẹp bàn ăn sạch sẽ, đã khuya rồi, về phòng nghỉ ngơi.”

Nói xong, đẩy ghế, ra khỏi phòng ăn, đi thẳng lên lầu.

Ba người trên bàn, ngơ ngác nhìn nhau, đột nhiên —

“Mẹ! Con đói— bé đói—”

Tiếng khóc kia long trời lở đất, dọa An Tuyệt suýt chút nữa lật úp bát đũa.

Đôi chân nhỏ đạp một cái, một cục bột gạo nếp lăn khỏi phòng ăn, nghiêng ngả lảo đảo lăn về phía mẹ mình.

“Hu hu— con muốn ăn cơm tiếp!”

Ngừng bước, Dạ Cô Tinh đứng lại.

Cô bé lập tức ôm chân mẹ, sống chết không buông tay.

“Hu Hu… con sai rồi! Con đói!”

Hai người đàn ông lớn bé lúc này mới vội vàng chạy ra phòng khách, lau mồ hôi.

Mặt Dạ Cô Tinh Lạnh lùng, không cười.

“Con nói con sai rồi?”

Cô bé vội vàng gật đầu, “Con sai rồi! Hu hu…”

“Vậy con sai ở đâu?”

“Ăn trắng trắng, con sẽ ăn trắng trắng…”

Cô bé không biết đó là “đậu phụ”, ngay từ đầu thấy nó màu trắng nên gọi là “trắng trắng”, cũng không có ai sửa cho cô bé, nên cứ liên tục gọi như vậy.

Khẽ thở dài, nhìn thấy con gái từ trước đến giờ luôn được nuông chiều lại khóc thành như vậy, người làm mẹ cuối cùng cũng mềm lòng.

Ngồi xổm xuống, hai mẹ con nhìn nhau.

Cô bé ngừng khóc, cô bé biết, mẹ muốn nói chuyện.

Trong mắt Dạ Cô Tinh lộ ra vui mừng.

Con gái của cô tuy sinh ra đã yếu ớt, nhưng so với đứa trẻ cùng tuổi lại thông minh và tỉ mỉ hơn.

Có lẽ chỉ số IQ không cao bằng anh trai, nhưng chỉ số EQ lại ngang bằng.

Biết nhận sai, đôi khi kiêu ngạo, nhưng vẫn biết xem xét tình thế.

“Hôm nay, con phạm phải ba lỗi sai.”

Dù không đành lòng, nhưng khi cần nghiêm khắc, Dạ Cô Tinh tuyệt đối không qua loa đại khái.

Nhìn sắc mặt lạnh băng của mẹ, cô bé tủi thân nước mắt vòng quanh, lại không rơi xuống.

“Thứ nhất, con không nên nói dối. Ăn rồi, là ăn rồi, chưa ăn, thì là chưa ăn.”

“… Con đưa anh trai ăn rồi.”

“Thứ hai, khóc là biểu hiện hèn nhát nhất, không có bất kỳ tác dụng gì.”

Cô nhóc sụt sịt mũi, tuy rằng không hiểu “hèn nhát” là gì, nhưng chắc chắn không ngon!

Vậy nên, không khóc, không khóc…

“Thứ ba, kết quả của giận dỗi là đói bụng, sẽ không ai đi dỗ con.”

“Con đói, chưa ăn no…”

Dạ Cô Tinh cười, đưa tay lau khô nước mắt trên khuôn mặt nhỏ, “Bây giờ, mẹ hỏi lại lần nữa, con còn muốn ăn cơm không?”

“Ăn!”

“An Du, cho người nấu một bát trứng hấp.”

“Vâng, phu nhân.”

Dạ Cô Tinh bế con gái, lên lầu, đi được nửa đường, quay người trầm ngâm nhìn người dưới lầu.

“Con trai, lời lúc nãy mẹ nói, con nghe hiểu chưa?”

“Nghe hiểu rồi ạ.”

“Không phải chỉ nghe hiểu, còn cần phải ghi nhớ trong lòng.”

Một lát sau, An Du mang trứng vào phòng ngủ.

Cô nhóc con đã tắm rửa sạch sẽ, đang nằm lăn lộn trên giường mẹ, đúng là một viên thịt nhỏ sống động.

An Tuyệt tắm xong về đến phòng, không thấy em gái đâu.

Quay người, gõ cửa phòng cha mẹ.

Hai anh em một trái một phải làm tổ hai bên mẹ, Dạ Cô Tinh hát những bài thiếu nhi.

“Mẹ thơm quá!” Cô nhóc ủi ủi quanh cô như một chú heo con.

Luôn miệng nói “thơm quá”, chép chép miệng, nghe chừng một bát trứng hấp còn chưa đủ lấp đầy cái bụng nhỏ kia.

So với vẻ vui sướng của Húc nhi, Tuyệt tiểu gia yên lặng nằm bên mẹ, dưới ánh đèn, khuôn mặt tuấn tú càng mê người, giữa hai hàng lông mày có sự bình yên và an tâm, dường như trong một thoáng đã cởi bỏ sự lãnh đạm.

Tiền đề là, bỏ qua bộ móng nhỏ đang gác lên bộ ngực trắng mềm của mẹ.

Từ nhỏ, bé Tuyệt đã rất bảo vệ đồ ăn, năm đó, mộng đẹp vuốt ve âu yếm của anh An nhà ta chính là bị cậu nhóc này phá hủy.

Nhấm nháp bên này, nhưng không quên bảo vệ bên kia, chỉ cần An Tuyển Hoàng chạm một cái, lập tức khóc lớn.

Điển hình của việc, hố cha chuyên nghiệp.

Lúc này, An Tuyển Hoàng đẩy cửa đi vào, vừa thấy ‘móng vuốt’ kia đang đặt ở đâu, lập tức đen mặt, lửa giận bốc thẳng lên não.

“An Tuyệt, tay con đặt ở đâu vậy?”

Tiếng quát này, dọa cô bé con đặt mông ngồi xuống giường, choáng váng.

Trái lại tên kia, vẻ mặt thích thú, thậm chí còn bóp nhẹ hai cái.

Ra oai đúng cách!

“Về phòng của các con đi.”

Cô bé phản ứng lại, đạp chân chơi xấu, “Không đâu! Không đâu! Con với anh muốn ngủ cùng mẹ cơ!”

Người đàn ông sải bước đến bên giường, tiện tay nhấc một đứa.

Tuyệt nhi kéo lấy nơi mềm mại không buông tay, Dạ Cô Tinh hít sâu một hơi, nghiêng người về phía trước.

“Bỏ tay ra.” Gân xanh người đàn ông nhảy lên, hiển nhiên sắp bùng nổ rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play