Gần đây, văn phòng giám sát rất bận, nhiều lần nhận được khiếu nại từ bộ phận nhân sự, bộ phận tài chính, bộ phận ăn uống, bộ phận mua bán và các bộ phận khác.

Bộ phận nhân sự khiếu nại bộ phận tài chính về việc thiếu hụt công quỹ và nợ lương.

Bộ phận tài chính khiếu nại bộ phận mua hàng về việc dùng tiền vô độ, lạm chi.

Bộ phận mua bán thì khiếu nại bộ phận ăn uống chi phí chi tiêu cho nguyên liệu quá cao, vốn lưu động cạn kiệt, không còn cách nào khác đành phải báo cáo với bộ phận tài chính để xin kinh phí.

Bên trong nhà kho cũng là một mớ hỗn độn.

“Cô gái, cô ở phòng nào?”

Đối phương dùng tay làm động tác thể hiện số sáu.

“À, hóa ra là hầu hạ bên cạnh bà sáu, sao trước kia tôi không thấy cô nhỉ?”

“Tôi mới lên đảo nửa tháng trước, cô là…?”

“Tôi lớn hơn cô, gọi tôi là chị Chân được rồi. Trước kia tôi làm mấy việc vặt ở nhà bếp, sau đó chuyển sang làm cho bà tám. Mối quan hệ của bà sáu và bà tám rất tốt, biết đâu sau này chúng ta sẽ còn thường xuyên gặp nhau.”

“Vậy tốt quá rồi, em mới đến đây, đất khách quê người, có thể gặp được chị, là phúc phận tu tám kiếp.”

Chị Chân cười nói: “Đúng rồi, em đến kho lấy gì vậy?”

“Bà sáu vừa đi khám Đông y, bác sĩ có kê đơn thuốc, nhưng thiếu mất một loại, bảo em đến nhà kho lấy.”

“Trời, loại thuốc này e là rất hiếm?” Có thể được nhập vào kho, không phải có giá trị liên thành thì chính là những thứ có tiền cũng chưa chắc đã mua được.

Cô gái hạ thấp giọng, “Là nấm linh chi trăm năm tuổi.”

“Ôi trời ơi…”

“Chị Chân, chị thì sao?”

“Bà tám xem chương trình dưỡng sinh, nói muốn thử nấu đông trùng hạ thảo, bảo chị đến kho lấy một ít.”

“Đó là thoại thuốc cực quý hiếm đó.”

“Đúng vậy, những quý bà này đều hơn 40, có người còn sắp 50, nhưng trông họ chẳng khác nào mới 30 vậy. Không phải do dùng một đống tiền đắp lên sao? Thế mới nói, phụ nữ ấy à, là cần phải được cưng chiều.”

“Chị Chân, sắp đến lượt chúng ta rồi.”

“Thuần, hôm nay em trực ban sao?” Chị Chân cười tươi như đóa hoa cúc.

Nói đến cô gái tên Thuần, không biết gặp phải thứ xui xẻo gì, lại bị chuyển đến hầu hạ phu nhân ở nhà chính, sau nhiều lần thay đổi, lại bị điều đi phụ trách công việc ghi chép ra vào ở nhà kho, làm rất nhiều người đều vô cùng ghen tị.

Bây giờ, ngay cả cô ta cũng phải khom lưng cúi chào, vội vàng cười xòa.

“Là chị Chân phải không, đến lấy đồ giúp bà tám sao?”

May mắn thay, cô gái này là người hiền lành, không hề kiêu căng ngạo mạn chút nào.

“Đúng vậy, đến lấy một ít đông trùng hạ thảo.”

Thuần cười cười mở sổ kiểm kê, “Chị đợi một chút, để em xem có còn hàng tích trữ không…”

“Không phiền không phiền… em cứ từ từ xem. Hôm trước chị qua đây, người trực ban nói không còn hàng tích trữ, chị nghĩ đợi hai hôm nữa quay lại, chắc là sẽ có hàng…”

Nhà họ An không thiếu tiền, thường thì tình trạng thiếu hàng sẽ không tiếp diễn quá một ngày, huống hồ hai ngày sau mới qua lấy.

“Chị Chân, thật xin lỗi, lại hết hàng rồi.” Cô gái hơi tiếc nuối trả lời.

“Hết, hết hàng rồi ư?”

Cô ta gật đầu: “Hôm qua mới lấy về, kết quả là vẫn chưa kịp cất vào kho thì thím Bình đã đến lấy đi, để bà tám phải đợi rồi, dù sao cũng là lão phu nhân cần.”

Cô ta còn nói gì được nữa, gật đầu, chán nản bước đi.

Lại trở về tay không, bà tám không chừng lại nổi giận cho coi.

“Cô thì sao? Muốn lấy gì?”

“Bà sáu muốn sắc thuốc, cần ba tiền linh chi loại hơn trăm tuổi. Chắc, chắc là sẽ không bị hết đâu ha?”

Nhìn cô ta một cái rồi nói: “Yên tâm, trong kho vẫn còn. Đại Hải, lên phòng bảo quản thuốc ở lầu ba, cần ba tiền linh chi trong hộp số 248. Cô đăng kí ở đây trước đã.”

“Thuần này.” Đại Hải gãi đầu, “Sáng nay thím Bình đến lấy đồ…”

Thuần nghe vậy thì thấy có linh cảm không lành, quả nhiên…

“Bà ấy nói phải dùng tuyết liên hầm với gà ác, vào trong nhà kho chọn tới chọn lui, bà ấy tìm được linh chi, rồi mang đi luôn rồi…”

Cô ta vội vàng kiểm tra hồ sơ ghi chép xuất hàng, miệng suýt nữa phun ra máu, tất cả hai trang hóa đơn đều là những dược liệu và gia vị quý, như tổ yến, lộc nhung, xạ hương,… cứ thế bị tuôn ra như nước.

“Cậu cứ để bà ta lấy đi như vậy sao?” Cô ta nghi ngờ hỏi.

“Nếu không thì phải làm sao?” Đại Hải cúi đầu nói.

“Cậu nói xem cậu…” Cô ta hận rèn sắt không thể thành thép.

“Chị Thuần, em cũng không còn cách nào khác, thím Bình đó cũng không phải dạng vừa.”

“Cậu cao lớn như vậy, lại bị một bà thím dọa cho sợ hãi, tay chân mềm nhũn, không sợ sao?” Cô ta có chút tức giận, chỉ chưa đến nửa tháng đã hết hàng rồi, cho dù muốn bổ sung cũng không có nhiều vốn như vậy, huống hồ những dược liệu bị lấy đi đều rất đắt, là chi phí chi tiêu trong ba tháng của cả nhà.

“Chị, em cũng không muốn như vậy! Vấn đề là thím Bình là người của lão phu nhân, em làm sao dám nói không được. Hơn nữa, cách đây không lâu, phu nhân đã căn dặn phải chăm sóc lão phu nhân ở bên đó chu đáo. Em cũng khó xử mà.”

Cô ta cũng không nói nên lời.

Hồi lâu mới ý thức được người của bà sáu vẫn đang đợi, nên chỉ đành lại nói xin lỗi, “Thật sự xin lỗi, cô cũng thấy đấy, chuyện này tôi cũng không ngờ tới, hay là ngày mai hoặc ngày kia cô lại tới, chuyện này tôi cũng không thể tự quyết định, nếu muốn bổ sung thêm hàng thì phải hỏi ý kiến phu nhân…”

“Nhưng bệnh tình của bà sáu không thể trì hoãn, chúng tôi là người hầu cũng không còn cách nào khác.” Cô gái vẻ mặt khó xử.

Cô ta cố gắng thuyết phục cô ấy mới rời đi, thở ra một hơi nặng nề, ngồi bịch xuống ghế.

“Chị, chị đừng làm em sợ!” Đại Hải lộ vẻ lo lắng.

“Đừng ồn ào, để tôi nghỉ ngơi một lúc.”

“Chị nói xem tình hình này rốt cuộc phải làm thế nào?” Đại Hải vò đầu.

Cô ta bỗng nhiên đứng dậy, “Cậu trông kho giúp tôi, tôi sẽ tới nhà chính một chuyến. Nếu thím Bình lại tới, giữ bà ta lại, không được để cho bà ta lấy bất cứ thứ gì nữa.”

“Đến nhà chính?” Đại Hải ngẩn người, “Chị đi tới đó làm gì?”

“Còn làm gì nữa, chuyện này tôi không thể quyết định, chỉ có thể đi báo cáo…”

Vừa từ nhà kho đi ra, chị Chân kể cho Tống Á Thu nghe không sót một từ, không lâu sau, Úc Khải Luân tìm đến cửa.

“Chị sáu, sao chị lại tới đây? Không phải đang bị bệnh sao?” Bà ta vội vàng đưa tay ra đỡ, ở khoảng cách gần quan sát đối phương, mới phát hiện sắc mặt Úc Khải Luân rất tệ.

“Hừm, cô cũng biết tôi bị bệnh sao, vậy mà còn có người giả câm giả điếc, chỉ mong tôi chết đi.”

Tống Á Thu sững sờ, đây là lần đầu tiên bà ta thấy Úc Khải Luân tức giận như vậy.

“Ấy, chết gì mà chết! Đừng có nói bừa….”

“Không chừng còn không nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa ấy chứ, tôi còn sợ mấy thứ này sao?” Úc Khải Luân cười lạnh, thực sự tức giận.

Tống Á Thu vội vàng giúp bà ta nguôi giận, rất quan tâm đỡ bà ta ngồi xuống sofa, “Chị đừng tức giận nữa, nói xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cái gì mà chết với không chết, đừng nói mấy lời tức giận đó nữa.”

Úc Khải Luân uống một ngụm nước ấm, sắc mặt khá hơn một chút.

Đang chuẩn bị nói, Tống Á Thu xua tay, “Chị đừng nói, cô gái kia, đúng rồi, chính là cô đấy, nói rõ mọi chuyện đầu đuôi thế nào cho tôi nghe.”



“Chị cảm thấy… là chị cả cố ý làm vậy?” Làm rõ ngọn ngành, Tống Á Thu mở miệng thăm dò.

“Nếu như bà ta không cố ý, tại sao lại chọn hết chỗ dược liệu đó làm gì? Ngoài linh chi, ngay cả tổ yến và đông trùng hạ thảo đều bị lấy sạch.” Úc Khải Luân nghiến răng tức giận, cảm thấy hơi choáng váng mặt mày, làm sắc mặt càng tái nhợt thêm.

Tống Á Thu thở dài nói: “Hôm trước em tự nhiên muốn nấu chút canh, sai người đi đến nhà kho lấy một ít đông trùng hạ thảo, ai biết được đã hết rồi. Hôm nay lại sai người đi hỏi, vẫn là không còn. Nếu là không kịp lấy hàng thì thôi đi, đằng này đã nhập hàng một lần rồi mà vẫn hết, em thật sự không biết bà ta muốn làm cái gì?”

“Thím nói xem, bây giờ bà ta chỉ như một con phượng hoàng rụng lông, dựa vào cái gì mà kiêu ngạo chứ?” Úc Khải Luân ho khan một tiếng, có chút mệt mỏi.

Tống Á Thu không biết nghĩ đến cái gì, cười lạnh, “Mấy ngày này, mấy món ăn nhà ăn mang đến chất lượng cũng giảm đi một bậc, muốn ăn một bát cháo tổ yến cũng không có, lần trước miễn cưỡng đem đến một chén, thế mà lại pha với nước!”

“Còn có cả chuyện này sao?! Ôi trời.” Úc Khải Luân trợn mắt, giàu có như nhà họ An mà lại pha yến với nước. Đúng là mới nghe lần đầu…

“Lúc đó em rất tức giận, sai người gọi người phụ trách nhà bếp đến, chị đoán xem anh ta nói gì?” Tống Á Thu có chút tức giận, lồng ngực phập phồng lên xuống, cười mỉa mai, “Anh ta thế mà lại nói phải đưa cho chị cả trước, không kịp nấu cho em! Nên đã lấy phần thừa lại pha với nước, đưa cho em cái thứ chất lượng kém đó.”

“Kỷ Tình làm như vậy thật quá đáng! Căn bản không quan tâm sự sống chết của chúng ta.”

“Hiện tại bà ta không được quản lý việc nhà, ngay cả những biểu hiện bên ngoài cũng lười làm, bà ta cũng không thèm giả vờ hiền lành tao nhã nữa rồi.”

Úc Khải Luân cười bí ẩn: “Bà ta cho rằng bà ta vẫn là Kỷ Tình của trước kia chắc, đừng quên bây giờ ai là người quản lý cái nhà này.”

Tống Á Thu như hiểu ra điều gì, đắn đo hỏi, “Ý của chị là…”

“Nếu bị oan, khắc sẽ được giải oan, đừng nghĩ tôi sẽ nuốt cục tức này!”

“Đi tìm Dạ Cô Tinh? Nhưng chị đừng quên, không lâu trước đó cô ta còn dặn dò phải hầu hạ Kỷ Tình chu đáo, đáp ứng mọi yêu cầu của bà ta.” Nói một hồi, Tống Á Thu đột nhiên mở to mắt, kêu lên: “Cô ta… cô ta cố ý…”

“Suỵt! Úc Khải Luân lên tiếng nhắc nhở: “Nếu mục đích của cô ta đạt được rồi, thì cũng là lúc đến lượt chúng ra mặt…”

Vì thế, chiều hôm đó, căn nhà im lặng gần hai tháng nay bỗng sôi động hẳn lên.

Thím Bình đứng chặn ngoài cửa, thân hình to béo của bà ta không thể chống lại được sự xô đẩy của mọi người, bà ta run rẩy đứng đó, hai chân đập loạn xạ, mồ hôi ướt đẫm áo, khuôn mặt già nua trắng bệch.

“Lão phu nhân đang nghỉ ngơi, mời các phu nhân trở về cho.” Vẫn là câu nói đó.

Không những Tống Á Thu, Úc Khải Luân đến, mà ngay cả mấy người Uông Mẫn Tiệp, Khâu Thục Đình, Trần Cẩn cũng đang đợi bên ngoài, những người trẻ tuổi hơn như Lương Kha không hung hãn như vậy, họ chỉ đứng gần đó quan sát, tuy không dám bước lên phía trước nhưng cũng không rời đi.

Không còn nghi ngờ gì nữa, những gì Kỷ Tình đã làm trong thời gian này xâm phạm đến lợi ích của không ít người, nói cách khác, nói đã gây ra sự phẫn nộ trong công chúng.

Tất nhiên, trong đó không thể thiếu sự đóng góp của Dạ Cô Tinh.

Chắc hẳn đến giờ phút này Kỷ Tình vẫn cảm thấy mình bị oan.

Không phải Dạ Cô Tinh muốn làm con dâu tốt sao, khắp nơi đều coi trọng bà ta sao? Kỷ Tình biết thời biết thế, cũng thuận theo nguyện vọng tốt đẹp này của cô.

Ngày thứ hai, lập tức bảo thím Bình đến nhà kho chuyển đồ, lấy hết những thứ quý giá trong kho.

Kỷ Tình không ngốc, ngược lại bà ta rất thông minh, chỉ có điều, là tự bà ta cho là mình thông minh.

Theo dự đoán, một là có thể làm cho Dạ Cô Tinh chán ghét, mặt khác nhân cơ hội đó để kích động sự bất mãn của Tống Á Thu và những người khác. Phải biết rằng, sự đối đãi đặc biệt này, không phải bà ta muốn, mà là do chính miệng người nào đó nói, vội vang muốn đưa những thứ đồ quý hiếm đó đến cho bà ta cơ mà.

Không thể không nói, thủ đoạn này của Kỷ Tình không tính là khôn khéo, hãm hại cũng không triệt để, ngược lại còn tự đào hố chôn mình.

Dạ Cô Tinh đưa hay không là một chuyện, Kỷ Tình nhận hay không lại là chuyện khác.

Cái trước vì lòng hiếu thảo nên mới như vậy.

Cái sau thì là tầm nhìn hạn hẹp, không hiểu đạo lý.

Cũng như một người mời bạn ăn cơm, gặp bạn, hỏi vài câu, là xuất phát từ phép lịch sự, cũng không có ý mời bạn ăn thật.

Từ chối, người ta sẽ nói bạn biết trên dưới, nhận lời, người ta sẽ nói bạn là người chẳng biết điều.

Vừa đúng, Kỷ Tình là người không biết điều.

Cuối cùng, thím Bình không trụ nổi nữa, Tống Á Thu giận giữ nhìn chằm chằm, dẫn đầu đám người, đỡ Úc Khải Luân xông vào nhà, trực tiếp khai chiến với Kỷ Tình. Miệng lưỡi sắc bén, như một thùng thuốc súng hơn 30 năm, khiến cho Kỷ Tình câm như hến.

Có một câu nói như thế này: “Song quyền khó địch tứ thủ”, ý nói là một người không thể đấu lại một đám người, Kỷ Tình quả thực bị đánh bại trong trận đấu này, trợn mắt ngoác mồm, tức giận đến choáng váng.

An Tuyển Thần sau khi nghe tin lập tức đến, Uyển Tử Kỳ cũng đi theo, hành động của hai người khá thân mật.

“Các thím, bình tĩnh chút đi ạ, chúng ta ra ngoài rồi nói.” An Tuyển Thần cười dịu dàng.

Đây là đứa cháu trai họ yêu quý từ nhỏ đến lớn, lanh lợi thông minh, sắc mặt của mọi người cũng dịu đi nhiều.

Bà tư Khâu Thục Đình là người nhiều tuổi nhất trong các chị em dâu, luôn hết sức cưng chiều An Tuyển Thần, nên cũng ra mặt nói mấy lời tốt đẹp, đám người mới dừng lại, rời khỏi phòng.

“Cảm ơn thím tư.”

Khâu Thục Đình cười nhã nhặn, “Đứa trẻ ngốc, cảm ơn gì chứ! Lát nữa ra ngoài bình tĩnh nói chuyện với các thím, đừng tức giận.”

An Tuyển Thần gật đầu, “Con biết rồi.”

“Vậy thím ra ngoài trước.”

An Tuyển Thần nháy mắt ra hiệu, thím Bình vội vàng đỡ Kỷ Tình, “Cô chủ, để tôi dìu cô chủ nằm xuống nghỉ ngơi.”

Nhìn vẻ mặt kinh hãi của Kỷ Tình, ánh mắt An Tuyển Thần lóe lên một loại cảm xúc khác, không rõ là thất vọng hay lo lắng, anh ta bước ra ngoài.

Uyển Tử Kỳ thuận tiện khoác tay người đàn ông: “Thần, em cũng đi…”

An Tuyển Thần nhàn nhạt nhìn cô ta: “Em ở lại đi.”

Uyển Tử Kỳ ngoan ngoãn buông tay, cười ngọt ngào, “Đi sớm về sớm.”

Người đàn ông kiên định bước đi.

Khóe môi nhất thời nở nụ cười, vẻ ngọt ngào trong mắt trở nên kỳ quái, xoay người bước đến bên giường, quan sát Kỷ Tình từ trên xuống dưới.

Thím Bình tỏ ra ghê tởm, “Tránh ra!” Đưa tay ra đẩy cô ta.

Uyển Tử Kỳ đứng không vững, lùi lại một bước, trên mặt không có chút khó chịu nào, thay vào đó cô ta mỉm cười, nhìn thím Bình từ đầu đến chân, cười như không cười.

Da đầu thím Bình tê dại, nụ cười của người phụ nữ này, đúng là làm người ta kinh sợ.

“Ở đây không cần cô giúp.” Hàm ý là mau cút đi, đừng có đứng ở chỗ này.

“Nhưng…” Cô ta tỏ vẻ khó xử, “Thần bảo tôi ở lại đây trông coi chỗ nãy, làm sao bây giờ?”

Thím Bình nghiến răng, nhịn không được muốn xông lên xé rách khuôn mặt đạo đức giả của cô ta, hừ lạnh một tiếng, “Cậu hai chẳng qua không tiện mang cô theo mà thôi, tưởng mình là mợ hai sao?”

Nụ cười của Uyển Tử Kỳ lộ vẻ gian ác, một giây sau đã bình tĩnh trở lại, “Thôi bỏ đi.” Cô ta lộ vẻ đáng tiếc, “Chỉ là một người hầu mà thôi, tôi sẽ không tính toán…”

“Cô nói ai là người hầu?” Đ môi mắt của thím Bình xanh mét, một người tình nhân không có liêm sỉ, ngay cả danh phận cũng không có, dựa vào đâu mà ở đây khoa tay múa chân?

“Lẽ nào thím không phải là người hầu sao?” Cô cười cười, hỏi ngược lại.

“Cô!”

“Tôi nói rồi, tôi không chấp vặt với người như thím, đi lấy chậu nước tới đây, tôi lau mồ hôi cho bà ấy.”

“Những thứ này không đến lượt cô làm.”

Nụ cười của cô ta lập tức chùng xuống, Uyển Tử Kỳ nheo mắt lại, ánh mắt lộ vẻ tàn nhẫn, vươn tay bóp cái cổ mập mạp của thím Bình, “Bà già, tôi khuyên bà, tốt hơn hết là bà nên ngậm cái miệng thối của bà lại, nếu không thì bà chắc chắn không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai được đâu.”

Thím Bình kinh hãi, vì bà ta nhìn thấy lưỡi dao lam ẩn hiện dưới những ngón tay của người phụ nữ đó, mỏng như cánh ve sầu, nhưng phản chiếu ánh sáng rực rỡ.

“Cô đừng có làm loạn…”

An Tuyển Thần đến phòng khách, chào một tiếng “thím” với mọi người, nụ cười ôn hòa, như gió xuân tháng ba tràn về trên khuôn mặt.

Đây là điều mà An Tuyển Hoàng không thể làm được.

Cho nên không có gì khó hiểu khi mọi người nhà họ An yêu quý An Tuyển Thần hơn, còn với An Tuyển Hoàng thì là kính sợ.

Một người là ánh mặt trời, một người là băng lạnh.

Bất cứ ai cũng sẽ hướng đến nơi ấm áp.

Quả nhiên.

Vẻ mặt của mọi người dịu đi rất nhiều, ngay cả Tống Á Thu đang rất tức giận cũng bị tiếng chào “Thím tám” làm cho nguôi giận, ngồi ỉu xìu uống trà, tuy rằng chưa đạt đến mức “Sau cơn mưa trời lại sáng”, nhưng dù sao chuyện này cũng đã chấm dứt.

“Tuyển Thần, không phải các thím cố ý làm khó con, nhưng việc làm của chị cả thật quá đáng, các thím cũng hết cách.” Bà năm Trần Cẩn lên tiếng.

Bà năm từ trước đến nay đều khá thân thiết với Kỷ Tình, tuy hiện tại không còn nể mặt nữa, nhưng tình cảm của bà ta đối với đứa trẻ này vẫn không thay đổi, lời nói không còn vẻ cứng nhắc nữa.

“Thím nói đúng, con ở đây thay mặt mẹ con xin lỗi mọi người.” Anh ta cúi đầu 90 độ, vẻ mặt thành khẩn.

Trái tim của Khâu Thục Đình đã mềm giờ còn mềm hơn, “Thật làm khó cho con quá…”

An Tuyển Thần nhìn về phía bà ta cười cười, “Không sao đâu ạ.”

Khâu Thục Đình chỉ thở dài, Kỷ Tình mặc dù cái gì cũng không tốt, thứ tốt duy nhất bà ta có, chính là đứa con trai hiếu thuận, tháo vát này.

“Bỏ đi, chuyện này chúng ta cũng không muốn truy cứu nữa, chị dâu không gây chuyện nữa là được, hiện tại đã khác xưa, thời thế thay đổi, có một số chuyện cũng phải nhìn thoáng một chút. Con khuyên mẹ con đừng gây chuyện nữa, đúng thật là không ra làm sao…” Tống Á Thu đặt tách trà xuống, cũng xem như khoan hồng đại lượng nói.

Sắc mặt Úc Khải Luân trắng bệch, ho nhẹ một tiếng, muốn nói nhưng rốt cuộc không nói ra, chỉ xua tay tỏ ý sẽ không truy cứu nữa.

An Tuyển Thần bước lên hai bước, nắm tay làm bà ta nguôi giận.

Anh ta làm hài lòng mọi người, điều đó không phải nói nữa, hiện ngay trước mặt, có thể thấy bất cứ lúc nào.

Nói dễ nghe một chút, đó gọi là biết đối nhân xử thế.

Nói hơi khó nghe, thì đó gọi là đạo đức giả.

Úc Khải Luân vỗ vỗ tay anh ta, “Không sao…” Quả nhiên, rất hữu dụng.

Cuối cùng, An Tuyển Thần chỉ với một hai câu nói đã xử lý xong đám người trước cửa.

Đến như một con gà mái, đi như một con chim nhỏ.

Dạ Cô Tinh đứng trước cửa, chứng kiến một màn kịch như vậy, tấm tắc khen ngợi, không thể không thừa nhận, An Tuyển Thần quả thật là một người có năng lực, ít nhất anh ta cũng là một kẻ rất được những người phụ nữ đã có gia đình thiên vị.

“Bộp bộp bộp”

Cô vỗ tay, “Thủ đoạn của cậu hai đúng là không tầm thường.”

An Tuyển Thần nhướng mắt, đôi mắt đen thâm túy nhưng nụ cười lại dịu dàng, “Làm sao sánh được với chị dâu.”

“Quá khen.” Dạ Cô Tinh khiêm tốn rất đúng lúc.

“Chị, khiêm, tốn, quá, rồi.” An Tuyển Thần mang hàm ý phẫn nộ.

“Nói mới nhớ, cậu hai trở về đảo cũng được một thời gian rồi, sao không đến nhà chính dùng bữa cơm? Để người làm chị dâu như tôi đây chiêu đãi chu đáo một bữa. Ánh mắt Dạ Cô Tinh chân thành, nhưng lại nhấn mạnh bốn chữ “chiêu đãi chu đáo” thêm vài phần.

“Tôi gọi chị một tiếng “chị dâu”, chị lại gọi tôi là “cậu hai”, có phải hơi xa lạ không?”

“Chỉ là một cái tên mà thôi, gọi như thế nào không quan trọng, cái quan trọng, là con người.”

“Không ngờ chị còn là một nhà triết học.”

Dạ Cô Tinh vuốt cằm, đột nhiên quay đầu, “Thực ra, so với làm một nhà triết học, tôi lại muốn làm người có dã tâm hơn.” Trong ánh mắt ánh lên vẻ khác lạ.

An Tuyển Thần theo bản năng nheo mắt, “Vậy sao?” Không rõ hàm ý.

Cô kiên định gật đầu, “Một cuộc sống không ngừng chiến đấu, chẳng phải rất thú vị sao?”

“Vậy chị dâu chắc chắn là người không thể đánh bại.”

Dạ Cô Tinh khẽ cười, nhướng mi, trong mắt chợt hiện lên vẻ sắc bén, “Thật ra, tôi đã thua một lần.”

“Xin rửa tai lắng nghe.”

“Tiếu Tuyệt bị bắt cóc…” Dạ Cô Tinh bình tĩnh quan sát biểu hiện của người kia.

Thấy ánh mắt người đàn ông hơi siết lại, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, “Hiện tại thằng bé đã không sao rồi, chữ “thua” này, sao lại nói vậy?”

“Để cho người ta lợi dụng cơ hội, chính là thua rồi.”

“Vậy đã bắt được kẻ bắt cóc chưa?”

“Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.” Đôi mắt Dạ Cô Tinh mờ mịt, nhưng lại mang theo ý cười.

Nụ cười trên môi An Tuyển Thần cứng đờ, nhưng ngoại trừ anh ta, không ai nhận ra.

Dạ Cô Tinh dậm dậm chân, “Chính là ở dưới này.”

“Vậy là sao?”

Cô thở dài, giọng nói chậm rãi, nói từng từ một, “Bọn họ, đều ở dưới địa ngục rồi.”

An Tuyển Thần trong chốc lát sững sờ.

“Thần.” Một giọng nữ dịu dàng, một từ đơn giản, nhưng lại được cô ta gọi với giọng nhẹ nhàng, quyến rũ và lãng mạn.

An Tuyển Thần vươn cánh tay thôn dài ra, ôm người phụ nữ vào lòng mình, mỉm cười giới thiệu, “Bạn gái tôi, Uyển Tử Kỳ.”

Sau đó, quay sang người phụ nữ trong vòng tay, ánh mắt cưng chiều, “Chị dâu của anh, Dạ Cô Tinh.”

“Người cùng nghề cả, vinh hạnh.” Uyển Tử Kỳ đưa ta ra.

Diệp Cô Tinh cầm tách trà, rót cho mình một ly nước sôi để nguội, bình tĩnh né tránh bàn tay đang giơ ra của đối phương.

“Người mới được đề cử cho giải Oscar, tiếng tăm lẫy lừng ở Hollywood, chúc mừng cô.”

“Chị quá khen rồi.”

Dạ Cô Tinh nhướn mi: “Tôi chỉ nói sự thật thôi.”

Uyển Tử Kỳ có chút ngượng ngùng, “Tôi đã xem những bộ phim mà chị đã diễn. Chúng đều là những tác phẩm hiếm có. Thật đáng tiếc, nó chỉ được giới hạn ở Trung Quốc, nếu không thì chị đã có chỗ đứng ở Hollywood.”

Dạ Cô Tinh nhướn mày, cô ta đang mỉa mai sao?

“Không vội, tôi thích mọi thứ diễn ra một cách từ từ, nước ấm từ từ nấu thì ếch mới ngon, cô nói xem?”

Uyển Tử Kỳ ánh mắt khẽ động, “Cách nghĩ rất mới lạ.”

“Không làm phiền hai người nữa, tôi đi trước.” Cuối cùng ánh mắt thẩm thúy rơi trên người Uyển Tử Kỳ, khóe miệng cong lên một tia châm chọc.

Thú vị đấy…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play