Ngày tháng trôi qua, gần tới đêm giao thừa, Dạ Cô Tinh bận tới mức sứt đầu mẻ trán.

Đây là lần đầu tiên cô thực sự cảm nhận được sự khó khăn của việc làm nữ chủ nhân, không khỏi cảm thấy kính nể Kỷ Tình có thể làm được tất cả chuyện này.

May mà có sự giúp đỡ của Đặng Tuyết, nên cô thoải mái rất nhiều.

Ban đầu, việc này nên là do Trịnh Bình ra mặt xử lý. Nhưng từ khi hai người chia tay không vui vẻ, suốt nửa tháng, Dạ Cô Tinh cũng chưa gặp lại bà ta.

Tài liệu công việc của bộ thực phẩm cùng bộ xây dựng ứ đọng thành núi, cũng không thấy bà ta xử lý, cuối cùng, đều trình đến trước mặt Dạ Cô Tinh.

Đặng Tuyết ôm một chồng tài liệu lớn, đứng ở cửa, vào cũng không được, đi cũng không xong.

Người sáng suốt đều nhìn ra được, sắc mặt của Dạ Cô Tinh không tốt, đi vào lúc này, không khác nào tự chui vào họng súng.

“Cô Đặng, cô ở ngoài này làm gì vậy? Sao không đi vào?” Giọng bình thản của người đàn ông vang lên, như một chiếc giếng cạn, không có một gợn sóng nào.

“Anh Chiến Dã.” Đặng Tuyết gật đầu hỏi thăm: “Sắc mặt của phu nhân có vẻ như… Không được tốt lắm?”

“Ừ. Công việc nhiều quá.”

Đặng Tuyết nhìn chồng tài liệu cao ngất trong lòng mình, bất lực thở dài.

“Thôi để chốc nữa tôi đến vậy…”

“Tuyết.”

“Phu nhân gọi cô kìa.” Chiến Dã nhắc nhở.

“Hả? À…” Cô ấy vội vội vàng vàng đi vào.

Mặt Dạ Cô Tinh lạnh băng: “Những thứ này đưa đến cho Trịnh Bình, nói với bà ta, bộ thực phẩm và bộ xây dựng, có rất nhiều người muốn làm đấy.”

Đặng Tuyết vội vã đi ra.

“Phu nhân.” Chiến Dã mở miệng.

“Vào rồi nói sau.”

Người đàn ông chậm rãi đi vào, khoanh tay đứng.

“Ngồi đi.” Dạ Cô Tinh chỉ vào sô pha đối diện.

“Tôi không dám.”

“Tôi cho anh ngồi, có cái gì mà không dám?”

Sau khi cân nhắc một lúc, người đàn ông làm theo.

“Có việc gì?”

“Sang năm sẽ phải cử ám vệ đi theo triển lãm lưu động của An Kỳ, tôi…..” Mặt người đàn ông ngăm đen lại hơi đỏ lên, mặc dù nhìn không rõ lắm.

“Anh muốn đi theo làm bảo vệ à?”

Dù An Kỳ không được yêu thương, nhưng cũng là người của nhà họ An, huống hồ, An Tuyển Hoàng đối với cô em gái này không tốt nhưng cũng chẳng tệ.

Bởi vậy, mới cố ý sắp xếp hai gã ám vệ phụ trách an toàn của cô ấy.

“Hy vọng phu nhân đồng ý.”

“An Kỳ biết không?”

“Có.” Tiếng anh ta nhẹ như muỗi kêu, sợ Dạ Cô Tinh không nghe thấy, lại bổ sung: “Cô ấy biết.”

“Hai người…” Dạ Cô Tinh lộ ra ánh mắt thăm dò, rất chi là có tinh thần hóng hớt.

“Không có. Tôi và cô chủ, vĩnh viễn cũng không có khả năng.”

Một người ở trên trời, một người dưới mặt đất; một người là mây, một người là bùn.

Họ mãi mãi không thể vượt qua sự chênh lệch của thân phận.

Nếu anh ta vẫn là một trong tứ đại hộ pháp, có lẽ còn có cơ hội, hiện giờ, anh ta là kẻ bỏ đi, là tên phản bội, là rác rưởi, sớm đã mất đi quyền yêu cô ấy.

Động lực duy nhất giúp anh ta sống, chỉ là An Kỳ.

Có lẽ, chính anh ta cũng không rõ, rốt cuộc anh ta đang biết ơn hay ngưỡng mộ.

Rốt cuộc con ong vất vả gom trăm hoa thành mật là vì ai?

Anh ta cười khổ trong lòng, nhưng trên mặt lại vô cùng kiên định.

“Trên đời này, không có gì là không thể.”

Chiến Dã nhướng mày, híp mắt, không nhìn rõ vẻ mặt.

“Chuyện này, tôi sẽ bảo Minh Chiêu.”

“Nhưng, gia chủ…”

“Tôi sẽ nói với anh ấy.”

“Cám ơn phu nhân.”

“Ừ. Anh đi đi… à đúng rồi.”

Người đàn ông cước bộ một chút.

“Tuy rằng nhà họ An được xây ở trên đảo, dễ thủ khó công, nhưng vào bữa tiệc đêm giao thừa, họ hàng xa, họ hàng gần đều lên đảo, rồng rắn lẫn lộn. Để ngăn chặn tình trạng có người thừa nước đục thả câu, anh biết phải làm như thế nào rối chứ?”

“Tôi hiểu rồi.”

Dạ Cô Tinh hài lòng gật đầu, cho anh đi.

“Chị dâu đồng ý rồi chứ?”

Vừa mới ra khỏi nhà, Chiến Dã đã bị An Kỳ ngăn lại.

“Ừ.”

Hai người sóng vai đi ra ngoài.

“Vì sao lại chọn tôi?”

Yêu cầu này là An Kỳ chủ động nói ra, không phải là của Chiến Dã.

Nhưng cũng không có gì khác cả, bởi vì, chỉ cần là yêu cầu của An Kỳ, anh sẽ đồng ý.

“Tôi không quen một ám vệ nào cả.”

Người đàn ông khẽ ừ.

An Kỳ cười, đi đến trước mặt anh: “Còn có, là bởi vì… Có anh ở bên cạnh tôi sẽ có cảm giác an toàn.”

Chiến Dã ngẩng đầu lên nhìn cô một cái.

An Kỳ không tránh đi.

“Cô chủ nói đùa rồi.”

Ấn đường cô nhăn lại: “Chiến Dã, anh nghĩ tôi đang đùa với anh à?”

Môi anh mỏng nhếch lên, im lặng không nói gì.

Cảm giác tức giận bị bất lực thay thế, An Kỳ nhìn thật sâu vào mắt anh, cực kỳ phức tạp.

Hít một hơi thật sâu, cô cố gắng nở một nụ cười.

“Đi thôi, cùng tôi đi bệnh viện thăm ông ấy…”

Trong mắt Chiến Dã hiện lên vẻ do dự, cuối cùng anh nghiến răng đuổi theo.

Cô gái chợt mỉm cười.

Có anh, thật tốt…

Gió lạnh gào thét, tuyết trắng điểm xuyết cành cây, nhưng lại nhìn thấy một người con gái cùng một người đàn ông cùng bước với nhau dưới tuyết.

Sóng vai với nhau, không gần, không xa.

Tất cả đều vừa như in.

Tiếng pháo nổ vang trời, từ giã năm cũ, trong nháy mắt, đêm giao thừa đã đến như đã hẹn.

Tất cả mọi người của nhà họ An đều tham dự buổi tiệc, bao gồm Trịnh Bình, người đã lâu không gặp, và Kỷ Tình người sắp mốc meo trong nhà.

An Tuyển Thần thon thả cùng Uyển Tử Kỳ đến.

Người già trong gia tộc đều dắt tay vợ cả, trình diễn vở kịch “Gia đình hạnh phúc”.

Mỗi người đều tươi cười nói chuyện với nhau.

Trong một ngày lễ trọng đại như vậy, dường như không nên có một nỗi buồn nào cả.

Ngoài những người của nhà họ An, còn có những danh môn nổi tiếng khác cũng phái người mang quà mừng năm mới tới.

Từ trân châu san hô Nam Hải, đến bình gốm thời Thanh Hoa, đồ cổ khó tìm cực kỳ quý, đồ dùng gia đình, cái gì cần có đều có.

Lúc Dạ Cô Tinh khoác tay An Tuyển Hoàng xuất hiện trước mắt mọi người, không khó hiểu khi hai người lập tức trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Cô mặc một chiếc váy màu đỏ vô cùng quyến rũ, một màu sắc rất diễm mị, có hơi tục tằng, mặc lên người cô lại toát lên thần thái và sự sức hấp dẫn vô cùng lớn.

Cúp ngực, thiết kế cổ tay sa tanh thả và viền váy theo phong cách phương Tây, là kết hợp hoàn hảo giữa sự rụt rè của phương Đông và sự phóng khoáng của phương Tây.

Tác phẩm của Diệp Nhĩ chưa bao giờ là lỗi thời.

An Tuyển Hoàng vẫn mặc vest đen như trước, trầm ổn, nhạt nhẽo, lạnh như băng.

Tuy nhiên, những người tinh mắt sẽ thấy rằng chiếc cà vạt đã được đổi thành màu đỏ thẫm, tương xứng với chiếc váy đỏ tuyệt đẹp trên người Dạ Cô Tinh.

Phần mở đầu không thay đổi, An Tuyển Hoàng giao luôn cho An Tuyển Thần làm thay, mà mình thì dẫn vợ yêu ngồi vào vị trí.

Theo truyền thống, tiệc giao thừa luôn được sắp xếp theo phong cách Trung Hoa, bàn tiệc là hình tròn.

Chỗ ngồi cố định, chia ra cao thấp, đều hiện ra cấp bậc, địa vị cao thấp thế nào.

Cho nên, cách sắp xếp chỗ ngồi đã trở thành một phần cốt yếu

Đương nhiên, công việc này sẽ do nữ chủ nhân Dạ Cô Tinh làm.

Do đó, trong một thời gian ngắn cô cần phải làm quen với tất cả những người của nhà họ An, phân chia theo thân phận, năng lực của họ, đồng thời, cô cũng cần biết liệu những người trong bàn có mâu thuẫn cá nhân với nhau hay không. Nếu có, cô sẽ không xếp họ ngồi với nhau.

Cũng may cô được trời phú, chẳng những chỉ số IQ cao ngất ngưởng không có đối thủ, mà trí nhớ cũng rất tốt.

Không nói được làu làu, nhưng có thể đã gặp qua là không quên được.

“Mời các vị trưởng bối ngồi vào vị trí.” Sau đó quay sang hai bên, “Mời lão phu nhân ngồi, chú hai, thím hai, mời ngồi.”

Cử chỉ đoan trang, tao nhã lễ phép.

Tổng cộng có mười hai ghế ở bàn đầu, cô và An Tuyển Hoàng ngồi đầu, Kỷ Tình và hai vợ chồng An Bính Lương ngồi ở bên trái và bên phải.

Những ghế còn lại đều là những người già đáng kính của nhà họ An.

Trừ An Bính Lương, không ai trong số mười bốn trưởng lão còn lại có đủ tư cách ngồi ở bàn đầu.

Đây chính là sự khác biệt giữa vợ lẽ và vợ cả!

Đây là tôn ti trật tự!

“Vợ của Tuyển Hoàng cũng ngồi đi, đừng chỉ lo tiếp chúng ta.” Một bà lão tóc trắng xoá nói, mặt mũi hiền lành, “Vừa nhìn đã biết đứa nhỏ này rất ngoan rồi!”

“Bà cố hai quá khen rồi, cháu thấy bà mới là tốt ý! Tinh thần khỏe mạnh, phong thái không hề kém năm đó…” Dạ Cô Tinh đứng dậy, nâng ly đáp lễ.

“Ôi! Đứa nhỏ này, sao lại đứng lên? Mau ngồi xuống… Ngồi xuống…”

Dạ Cô Tinh cười nhạt gật đầu.

“Cháu vừa rồi nói ‘năm đó’? Còn nhỏ tuổi mà đã học người ta nói nặng lời như vậy?” Người phụ nữ giả vờ tức giận.

Kỷ Tình và thím Bình ở phía sau liếc nhìn nhau, vui sướng khi cô gặp họa.

Xem ra, cặp chủ tớ này vẫn chưa học được biết điều.

Dạ Cô Tinh vẫn tỉnh bơ.

“Bà cố hai trách oan cháu rồi. Chuyện của bà cháu đã nghe lão phu nhân nói vài lần, đến giờ vẫn còn vô cùng rung động…”

Bà ấy nhìn về phía Kỷ Tình: “Vậy thì tôi phải nghe xem, người ta nói gì về tôi!”

Bà cụ là một phụ nữ Bắc Kinh điển hình, một thiên kim tiểu thư, một người được nuôi dưỡng trong một gia đình thư hương gia giáo, ngay cả nói chuyện cũng toát lên khí chất thanh tao, nhẹ nhàng tao nhã khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

Dạ Cô Tinh thuận miệng nói vài câu, đều là khen, trong đó lại cố ý nói sai một chỗ, hơn nữa còn nhấn mạnh đây là Kỷ Tình nói cho cô biết.

Sắc mặt bà cụ trầm xuống, bản thân tu dưỡng tốt nên bà không tức giận ra, nhưng mí mắt chùng xuống vẫn không ngừng giật lên.

Chỉ vì, Dạ Cô Tinh đã nói sai ngày kết hôn của bà và chồng mình.

Kỷ Tình nghe được như lọt vào trong sương mù, đã bao giờ bà ta kể cho con nhỏ đó mấy chuyện này đâu?

Thím Bình cũng không nhìn ra lý do, vì vậy đứng một bên nhắm mắt lại.

Cũng không ngờ, đã bị người ta âm thầm hãm hại.

Dạ Cô Tinh cười khẽ, bà cố hai này nổi tiếng là tính tình nóng nảy, nhưng lại nói năng nhẹ nhàng trước mặt chồng mình, cho thấy tình yêu của bà dành cho người chồng đã khuất sâu sắc đến nhường nào.

Bằng cách này, Kỷ Tình đã bị đưa đến họng súng, chắc chắn sẽ bị bà ấy tóm gọn.

Quả nhiên ——

Bà ấy cười cười với Dạ Cô Tinh: “Người trẻ tuổi hiếm khi nghe những câu chuyện cổ hủ này. Cháu dâu đúng là một người phụ nữ cẩn trọng. Nhà họ An giao cho cháu, bà cũng rất an tâm.”

Trong lời nói thể hiện tình cảm yêu thích.

Kỷ Tình tức giận nắm chặt vạt áo của mình, tại sao con nhóc này chỉ nói mấy câu mà đã được yêu thích rồi?

Vậy mà bà ta còn trông cậy vào bà già kia có thể nói thay mình vài câu trong bữa tiệc để lấy lại quyền lực.

Thím Bình chọc chọc thắt lưng Kỷ Tình, nhân lúc không ai chú ý liếc mắt về phía Dạ Cô Tinh và bà già kia.

Kỷ Tình hiểu rõ, cười nói: “Bà ơi bà quá khen rồi, cô con dâu này của con rất hiếu học, dạy gì con bé cũng học rất nhanh.”

Ngụ ý, Dạ Cô Tinh học giỏi, là bởi vì có bà ta dạy giỏi.

Dạ Cô Tinh nhất thời im lặng, cô thuận miệng nói, Kỷ Tình lại nhảy ra tranh công?

Nhưng vẫn chưa biết sẽ tranh được thưởng hay họa.

“Hừ! Cô dạy?! Sai cả ngày kết hôn của tôi và ông hai của cô, cô lại còn dám đứng ra tranh công trước mặt mọi người?!”

Sắc mặt Kỷ Tình trắng bệch, lộ vẻ xấu hổ, đồng thời xin lỗi, còn không quên trừng mắt với Dạ Cô Tinh.

Rõ ràng là đào sẵn cho bà ta một cái hố mà?!

Đã coi thường con nhãi này rồi!

Trong vòng chưa đầy một năm, tất cả các thủ đoạn đấu đá trong nhà đã bị cô ta học hết rồi, đúng là bất ngờ mà.

Kỷ Tình tức giận, hận không thể xông lên tát vào mặt cô!

Thật là giống ả đàn bà kia…

Đều là hồ ly tinh mà!

Lúc trước, bà ta đã thu thập được manh mối, còn sợ không trị được cô ta sao?

Trong đáy mắt xẹt qua ý ác độc, rồi nhanh chóng được giấu đi.

“Khụ khụ…” Thím Bình ho nhẹ hai tiếng.

Kỷ Tình hoàn hồn, cười hòa ái, không hề cảm thấy tức giận vì những lời phàn nàn của người lớn.

Bao dung khiến cho người khác phải ngạc nhiên, trong nháy mắt được mọi người khen ngợi.

Chỉ có bà cố hai- người có thân phận cao nhất là không ưa, lạnh lùng hừ một cái.

“Tất cả mọi người đã đến hết rồi, thì lên món đi?” Ánh mắt nhìn về phía Dạ Cô Tinh, vào mắt người ngoài, thì là cách mẹ chồng tôn trọng yêu quý con dâu.

“Cũng được.” Cô nhìn Đặng Tuyết phía sau, gật đầu.

Đặng Tuyết khom người lui ra.

“Tất cả ngồi ở đây đều là trưởng bối cả. Dù không gặp nhau thường xuyên, nhưng mọi người đều biết cháu mới tới đây một năm, chuyện gì cũng phải học từ đầu, chưa nói đến việc phải một mình phụ trách, dù sao cũng không thể để nhà họ An xấu hổ được, đây là lần đầu tiên cháu chủ trì tiệc giao thừa. Nếu có gì sai sót mong mọi người bỏ qua ạ.”

Có lý có tình, không kiêu ngạo cũng không nịnh bợ.

Mặc dù là xin người khác bao dung, nhưng vẫn đoan trang tao nhã.

“Cháu dâu nói gì vậy? Đều là người trong nhà, đừng để ý nhiều như vậy…”

“Đúng vậy! Trong nhà nhiều việc bận bịu, chúng ta là người lớn đương nhiên sẽ hiểu cho…”

Dạ Cô Tinh nâng ly “Thế thì, cảm ơn các vị.”

Mọi người đều hưởng ứng.

Xét về thâm niên, Dạ Cô Tinh không là gì, nhưng cô lại là nữ chủ nhân của gia tộc, thân phận này thậm chí còn trên cả bà cố hai người có thâm niên cao nhất!

Giống như hoàng hậu và thái hậu vậy.

Cái thái hậu dựa vào là ‘cậy già lên mặt’; nhưng hoàng hậu mới là người có thực quyền.

Cho nên, chỉ cần là người sáng mắt thì đều biết không thể làm khó Dạ Cô Tinh trước mặt An Tuyển Hoàng.

Đương nhiên, Kỷ Tình là ngoại lệ…

“Nói như vậy cũng không đúng. Dù sao, Cô Tinh cũng đã lên đảo được gần một năm, nếu việc nhỏ ấy mà còn làm không tốt, tương lai làm sao có thể xử lý những việc lớn trong nhà?”

Dạ Cô Tinh cười yếu ớt, cũng không tức giận.

Khi nào nên ra tay, khi nào nên yên lặng, cô hiểu rõ hơn ai hết.

Tiếng gõ của quải trượng vang lên, trên mặt bà cố hai hiện lên vẻ không hài lòng.

“Vợ Bính Hiền, lời này của cô là có ý gì? Suy cho cùng con bé cũng là vợ của Tuyển Hoàng, có bà mẹ chồng nào hại con dâu mình như cô không? Hơn nữa, Cô Tinh mới lên đảo một năm, rất nhiều việc chưa thể xử lý ngay được, chưa thạo việc cũng là bình thường. Làm người không thể quá khắc nghiệt được!”

Kỷ Tình vội vàng hùa theo, trong lòng lại thầm mắng bà già này xen vào việc của người khác.

Bà ta đã hạ quyết tâm muốn khiến cho con nhỏ này phải xấu mặt trong bữa tiệc này, làm sao có thể để những người này xen vào?

Lúc này, Đặng Tuyết trở lại, nhẹ nhàng gật đầu với Dạ Cô Tinh.

“Vậy đưa đồ ăn lên đi.”

Nữ chủ nhân đã ra lệnh, cả hội trường sôi sùng sục.

Những người phục vụ rất nhanh nhẹn, nhanh chóng mang đồ ăn lên, rõ ràng là họ đã được đào tạo đặc biệt.

Khi những đĩa món ăn tinh xảo được mang lên bàn, mọi người đều nhìn nhau và cảm thán.

“Đây là nấm truffle đen của Pháp?”

“Không chỉ có thế, còn có nấm truffle trắng số lượng cực ít của Italy!”

“Những thứ này, có tiền cũng không mua được đâu!”

“Đúng vậy, có tiền cũng không thể mua được. Nấm truffle đen thì còn có thể, hàng năm toàn thế giới vẫn có mấy chục tấn, tuy rằng giá cao, nhưng vẫn có thể ăn được vài miếng. Nhưng nấm truffle trắng này, một năm chỉ có mấy tấn, mỗi bàn đều xếp một đĩa, xem ra, hôm nay chúng ta có có lộc ăn rồi!”

Mí mắt Kỷ Tình giật giật, bà ta cũng ngạc nhiên nhìn thím Bình.

Rõ ràng dự toán chỉ có mười triệu…

Sao nó có thể mua được những nguyên liệu nấu ăn này?!

“Nấm truffle này không phải là giả chứ?”

Vẻ mặt mọi người cứng đờ, ánh mắt không đồng ý nhìn Kỷ Tình.

Chưa bao giờ thấy người không hiểu chuyện như vậy!

Dựa vào khả năng tài chính của nhà họ An hiện giờ, lại không thể ăn nấm truffle chắc?

Kỷ Tình lại còn nói là giả! Hành động này không chỉ tấn công Dạ Cô Tinh, mà còn tát vào mặt toàn bộ nhà họ An!

“Vợ Bính Hiền, phải cẩn trọng trong lời nói và hành động! Uổng cho cô từng là nữ chủ nhân của gia tộc…..” Vẻ mặt bà lão có vẻ tức giận.

Quả nhiên là con nhà nghèo, không có mắt nhìn…

Kỷ Tình cười xấu hổ.

“Mọi người đừng chỉ nói chuyện, đồ ăn đã chuẩn bị xong, bắt đầu thôi! Tục ngữ có câu, năm mới hoàn cảnh mới, chúng cháu mời bà cố hai ăn cơm ——”

Bà cụ cười híp mắt, ánh mắt dịu dàng nhìn Dạ Cô Tinh.

Người ta đều nói vợ của Tuyển Hoàng chỉ là một diễn viên nhỏ không có bối cảnh gì, nhưng giờ nhìn thấy bà cụ lại thấy rất hài lòng!

Quả nhiên, không thể tin lời đồn!

Sau khi bà cụ cầm đũa lên, không khí sôi nổi hẳn, mọi người vừa ăn uống vừa trò chuyện, đúng là không khí vui vẻ của ngày Tết.

Dạ Cô Tinh cười tiếp đón mọi người, phục vụ đồ ăn cho người già, nhận được nhiều lời khen ngợi.

Kỷ Tình tức giận đến mức suýt nữa thì bẻ gãy đũa.

Thím Bình vào vai “thuốc an thần” rất đúng lúc

Sau ba tuần rượu, không khí sôi động hẳn lên.

“Vợ Tuyển Hoàng, bế hai đứa nhỏ ra cho mấy người già chúng ta xem một chút nào?”

“Đúng vậy… nhà họ An cuối cùng có người thừa kế, dù mấy ông bà già chúng ta có xuống đất cũng yên tâm rồi.”

“Nghe nói hai đứa nhỏ vừa đáng yêu lại xinh đẹp, chỉ hận không thể ôm trong lòng, đặt trong tim…”

Dạ Cô Tinh gọi điện thoại cho An Cẩn, bảo anh ta và An Du bế hai đứa nhỏ đến phòng tiệc.

Không đến 10 phút sau, hai đứa nhỏ ăn mặc như phúc tinh xuất hiện.

Bé gái thì hồn nhiên, bé trai thì yên tĩnh.

Anh trai nắm tay em gái, đi từng bước vững vàng.

An Cẩn, An Du theo sát phía sau, cảnh giác nhìn bốn phía.

Bọn họ không được bỏ qua gì, vì đó là an toàn của hai đứa bé.

Nếu có sai sót gì, chỉ một lần là đã quá muộn rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play