Ly Hôn Năm Thứ Năm

Chương 54: Chúng ta là chồng chồng một nhà


2 tuần

trướctiếp

Cảm xúc qua đi, Tần Vị Ký cầm ô ngồi bên cạnh tôi. Ở phim trường có quá nhiều kẻ ra người vào, sợ bị chụp phải nên anh chỉ lặng lẽ nắm chặt tay tôi không để ai thấy.

Đã lâu lắm rồi tôi không có được phút giây thả lỏng như lúc này, chỉ muốn ngồi đây với anh không làm cũng chẳng nói gì. Dù cho xung quanh có có giông tố thế nào, trong mắt tôi duy nhất chỉ có một người là Tần Vị Ký.

Lòng bàn tay tôi đã đầy mồ hôi, đột nhiên nghe thấy có người hô lên: "Anh Tạ! Sắp bắt đầu quay rồi!"

Tần Vị Ký nhìn tôi, chậm rãi buông tay ra, nhẹ giọng nói: "Đi đi, khi nào xong việc anh sẽ đi chào đạo diễn Vương."

"Không cần, Tần ca."

"Ừ." Anh hạ giọng, cười nói: "Chúng ta là chồng chồng một nhà."

Mặt tôi đỏ bừng, dưới ánh trăng càng thêm hấp dẫn: "Đoán chừng phải tới gần sáng, anh về khách sạn trước đi."

"Anh ở đây chờ em."

Chỗ tôi quay cách anh không xa, vừa vặn liếc mắt liền thấy Tần Vị Ký đang nhìn mình, ánh mắt trìu mến, trong nóng ngoài lạnh, khiến tôi cực căng thẳng.

Người khác không biết, chỉ mình tôi biết.

Bí mật và tình thú.

"Anh Tạ, tập trung đi, anh cười nhiều quá." Tiểu Trần không chịu nổi nhìn tôi chằm chằm.

Tôi cười tươi hơn, cúi đầu thấp giọng nói: "Nếu có bản lĩnh, mời được bạn trai tới dỗ em không?"

Tiểu Trần lườm tôi: "Anh tưởng ai cũng giận dỗi như anh sao? Đừng có mà ra vẻ, coi chừng có ngày thầy Tần không thèm anh nữa."

"Chua ngoa."

"Em không có."

"Em chỉ là chua."

"Em đã nói là không có."

Đạo diễn Vương đi tới nhờ tổ đạo cụ cột dây cho tôi để chuẩn bị cho cảnh quay trên không: "Tiểu Tạ, tối nay cố gắng quay cho xong cảnh này, ngày mai chúng ta đổi cảnh."

Tối nay là cảnh diễn chung với Lý Đồng.

Tôi không chút dấu vết liếc Tần Vị Ký cách đó không xa. Nếu Lý Đồng chịu phối hợp thì có thể kết thúc trong vài tiếng, còn không thì chắc phải bị dày vò cho đến gần sáng. Tôi thì không vấn đề gì, chỉ là không muốn để Tần Vị Ký phải đợi như vậy.

"Lời này ngài nên để dành mà nói với Lý Đồng."

Đạo diễn Vương có lẽ nhìn thấy tâm trạng tôi không tốt, liền nói với giọng giảng hòa: "Tiểu Tạ, tôi biết cậu không được khỏe. Lý Đồng này dù diễn với ai cũng phối hợp rất ăn ý nhưng đến cậu thì liền không cao hứng. Cho nên cậu bớt kích thích cậu ta lại đi, chúng ta quan trọng nhất vẫn là quay phim có phải hay không?"

Tôi không đáp, cúi đầu không biết đang nghĩ gì, đạo diễn Vương vừa rời đi vừa cau mày, có chút cáu kỉnh vì không nhận được phản hồi.

Hôm nay tôi hóa trang thành bộ dạng Phó Thanh Vân hắc hóa. Khi gió nổi, bộ trang phục màu đen tôn lên đường nét dáng người của tôi. Dưới ánh trăng mờ nhạt, tôi bỏ ngoài tai những gì đạo diễn nói. Nỗi lòng tích tụ mấy nay cũng chậm rãi tan ra, ý cười nhuộm từ khóe mắt đến chân mày.

"Thầy Tạ, thầy có thấy căng không?"

Thầy đạo cụ giúp tôi buộc chặt dây quanh eo, tôi cười lắc đầu.

Lý Đồng không biết đã tới trước mặt tôi từ lúc nào, nhìn tôi hai lần, hạ giọng trêu chọc: "Anh Tạ, vòng eo của anh khá nhỏ, chắc bình thường hay uốn éo trên giường lắm nhỉ?"

Ỷ vào việc trong đoàn không ai quản được mình nên Lý Đồng gần đây càng ngày càng khiêu khích tôi. Tôi cúi đầu không nói, tâm tư đã sớm chạy tới chỗ của Tần Vị Ký, lần đầu tiên tôi chỉ mong dỗ cho xong tên nhóc ngu ngục này để còn quay cho nhanh.

Tôi ngước mắt lên, nụ cười đã treo trên môi, cậu ta liền sửng sốt: "Hôm nay cậu có thể hợp tác với tôi quay cho xong có được không?"

Chắc là ngữ khí của tôi từ trước đến nay chưa từng nhẹ nhàng đến vậy nên khiến Lý Đồng thoáng dừng một chút, cười lạnh nói: "Thầy Tạ sao lại nói thế, có ngày nào tôi không phối hợp với thầy sao?"

Tôi mím môi, gượng cười lần nữa: "Tôi nói thật đấy, bạn trai tôi đến rồi, tôi đang vội."

Lý Đồng liếc tôi một cái, nhíu mày, lại liếc mắt thấy Tần Vị Ký đeo khẩu trang ngồi trên ghế của tôi, hừ lạnh một tiếng: "Người đàn ông đó? Dáng người không tệ, anh kiếm đâu ra tiểu Cường đó vậy?"

Tôi không quay đầu lại, ý cười trong mắt cũng dần nhạt đi: "Có thể phối hợp sao?"

Lý Đồng nghiêng đầu, "Tôi đương nhiên là phải phối hợp với thầy Tạ rồi. Xem ra anh thật sự rất vội, lần sau có vội thì không cần phải gọi bạn trai tới đâu, tôi cũng có thể giúp anh nha."

Cậu ta lại gần một chút, tôi đưa tay đẩy nhẹ, thấp giọng nói: "Tôi không cần, bạn trai tôi rất lợi hại."

Lý Đồng ngước mắt nhìn tôi một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh đúng là một tên hoang dâm lăng loàn..."

Tôi cong môi nhướng mày: "Quá khen."

Đã quay hai tiếng, có một động tác mà tôi phải thực hiện hơn trăm lần nhưng vẫn không thể quay xong được một cảnh.

Dây treo khiến eo tôi hơi đau, lần đầu tiên rơi xuống đất trán tôi vì đau mà đã lấm tấm mồ hôi.

Tiểu Trần đi tới đưa cho tôi chai nước, lấy tay lau mồ hôi cho tôi: "Lý Đồng này chính là cố ý đấy. Một lúc thì làm bộ, một lúc thì bật cười, còn muốn dằn vặt tới khi nào nữa?"

Sắc mặt đạo diễn Vương ngày càng xấu đi, còn Lý Đồng thì tệ hơn cả bình thường.

Tôi ngước lên, Lý Đồng mỉm cười khiêu khích tôi.

Tôi đã lôi tổ tiên cả nhà cậu ta ra mắng hết tám trăm lần.

Khi liếc xéo Tần Vị Ký, tôi nhận ra chiếc ghế trống không, không còn ai ở đó.

Tim tôi thắt lại, tôi thì thầm: "Anh Tần đâu?"

Tiểu Trần cũng quay đầu lại, nghi hoặc hỏi: "Mới nảy thầy ấy vẫn còn ở đó, chắc là về khách sạn trước rồi hay sao ấy?"

Đúng là đã quá muộn...

Trạng thái quay phim sau đó càng ngày càng tệ, Lý Đồng không gây rắc rối nữa nhưng tôi cảm thấy thể lực của mình đang dần giảm sút, eo đau liên hồi, nhất là khi có gió lạnh thổi qua, toàn thân khó chịu.

"Tiểu Tạ, bị cái gì?"

Đạo diễn Vương tức giận, giọng điệu cũng trở nên khó nghe. Tôi mím môi, vừa rồi không nổi giận được với Lý Đồng liền có thể trút giận lên bất cứ ai.

Càng nóng ruột, càng hỏng chuyện.

"Xin lỗi đạo diễn Vương, trước tiên chúng ta nghỉ ngơi một chút... "

"Anh Tạ, anh muốn nghỉ thì được nhưng đừng lãng phí thời gian của mọi người!" Lý Đồng cao giọng, nhân viên đều nhìn tôi.

Tiểu Trần có chút tức giận: "Ai làm mất thời gian của mọi người, cậu có biết không?"

Lý Đồng cười nói: "Tôi biết mình luôn làm lỡ thời gian của mọi người nhưng tôi đang cố gắng bù đắp đây. Đêm nay tôi nhất định sẽ kiên trì quay cho xong."

Ai đâu rảnh ở đây cả đêm với hắn.

Tôi thầm mắng, uống một hớp nước rồi đưa cho Tiểu Trần: "Tiếp tục đi."

Tôi vừa mới nói xong, liền cảm thấy bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói ấm áp: "Còn đòi làm cái gì?"

Tôi sửng sốt, quay lại thì bắt gặp ánh mắt của Tần Vị Ký. Anh cầm áo khoác lên vai cho tôi, còn đặt vào tay tôi đồ làm ấm tay.

Tim tôi thắt lại, anh đến mà không hề đeo khẩu trang.

"Vị Ký?" đạo diễn Vương đứng dậy, một lúc sau mới đi tới: "Cậu đến lúc nào vậy? Sao không gọi tôi?"

Tần Vị Ký không thèm nhìn lại, đưa tay chậm rãi kéo khóa áo cho tôi, lạnh giọng nói: "Tôi tới Hoành Điếm có chút việc, qua đây xem một chút."

Đạo diễn Vương còn chưa kịp cất lời, Tần Vị Ký lạnh lùng nhìn Lý Đồng cách đó không xa, bình tĩnh nói: "Tôi chưa từng thấy qua nam diễn viên này."

Đạo diễn Vương có chút xấu hổ, há miệng không biết nên nói thế nào.

Tiểu Trần mím môi nhỏ giọng nói: "Diễn viên cái khỉ gì, hắn chỉ là một tên khốn vô lại..."

Tôi đụng tay cô ấy, làm cho cô ấy im lặng.

"Anh Tần, cậu ấy là người mới."

Tần Vị Ký mím môi, có chút không vui: "Công ty nào?"

Đạo diễn Vương vội vàng tiến lên cứu viện, vẫy tay với Lý Đồng: "Tiểu Đồng, mau đến chào thầy Tần đi."

Lý Đồng khó chịu miễn cưỡng đi tới liếc nhìn Tần Vị Ký: "Chào thầy Tần."

Tần Vị Ký không nói nhưng Lý Đồng lại cau mày nhìn tôi, tôi hướng cậu ta liếm liếm khóe môi, sắc mặt cậu ta càng trở nên thúi hơn.

"Tiểu Đồng là nghệ sĩ của Universal, kỹ năng diễn xuất tốt đến lạ thường." Đạo diễn Vương liếc Lý Đồng: "Khi nào rảnh thì xem phim của thầy Tần nhiều hơn đi, rất đáng để học hỏi."

Tần Vị Ký hơi quay đầu nhìn về phía Lý Đồng, thanh âm lạnh lùng xuyên qua gió lạnh: "Biết diễn hay không cũng không quan trọng, quan trọng là đạo diễn dạy như thế nào."

Đạo diễn Vương lúng túng cười, nhưng Lý Đồng lại nghiến răng không nói.

"Dao Dao."

Nghe Tần Vị Ký gọi mình, tôi sửng sốt một lúc mới nhận ra, đáp: "Hửm?"

"Trước đây anh cũng nói rồi, trong đoàn có diễn viên khiếm khuyết kỹ năng diễn xuất thì nhất định phải giúp đỡ. Không phải em từ chối bộ phim của thầy Từ là vì ân tình với đạo diễn Vương sao? Nếu đạo diễn Vương không quản được thì em nên thay mặt ông ấy chiếu cố người mới, có đúng không?"

Tôi cúi đầu, khỏi phải nói là mình rất hiểu chuyện: "Hiểu rồi, anh Tần."

"Tiểu Tạ đã giúp tôi rất nhiều. Với một diễn viên giỏi như vậy, tuy làm ít mà hiệu quả nhiều."

Tần Vị Ký mỉm cười: "Em ấy da mỏng, rất ngại khi phải đắc tội người khác, vẫn cần đạo diễn Vương chỉ bảo nhiều hơn."

"Đó là đương nhiên."

Lý Đồng ngẩng đầu nhíu mày nhìn tôi, ánh mắt như muốn nói, da nào của anh mỏng?

Tôi nghiêng đầu cười, mặt tôi đương nhiên mỏng.

"Thật ngại vì đã làm gián đoạn quá trình quay phim của ngài, tôi có thể xin phép đưa Dao Dao đi có được không? Tôi nghĩ thắt lưng em ấy bị đau nên đưa em đến bệnh viện. Nếu không có gì nghiêm trọng, ngày mai tôi sẽ đưa em về."

Đạo diễn Vương nhíu mày, lo lắng nhìn tôi: "Eo cậu có sao không?"

Tôi cười nói: "Không có gì nghiêm trọng, đạo diễn Vương cứ yên tâm sẽ không làm chậm trễ tiến độ quay phim đâu."

"Mấy ngày qua cậu đã luôn đuổi theo tiến độ không chịu nghỉ ngơi, tiện thể thì nghỉ mấy ngày đi."

"Cám ơn đạo diễn Vương."

Khi Tần Vị Ký cùng tôi đến phòng tẩy trang, đạo diễn Vương từ ngoài bước vào: "Vị Ký, cậu ở lại Hoành Điếm bao lâu?"

"Gần sáng, có chuyến bay vào sáng sớm."

Lòng tôi chùng xuống, không thèm quay lại nhìn anh, trong lòng dâng lên cảm giác mất mát.

"Vội vàng như vậy? Mọi người đang định cùng nhau đi ăn đấy."

Tần Vị Ký cười nói: "Còn đến nữa, lần sau sẽ mời ngài bữa cơm."

Sau khi nghe điều này, đạo diễn Vương liếc tôi, cười nói: "Cũng được."

Đạo diễn Vương do dự một lúc rồi xấu hổ nói: "Hôm nay khiến cậu chê cười rồi. Lý Đồng là người của Universal, bình thường cũng hay không hợp với Tiểu Tạ nhưng tôi cũng đã cố gắng dạy dỗ hết mức có thể rồi."

Tôi liếc nhìn đạo diễn, trong lòng cười thầm. Lão cáo già này, ông ta không dám động đến Phó tổng, lại còn giật dây khiến anh Tần giúp gã.

"Tôi tin là ngài biết cách dạy người mới như thế nào cho tốt, vì thế giao Dao Dao cho ngài tôi rất yên tâm."

Đạo diễn Vương sững sờ một lúc, sau đó gom lại ý cười: "Đừng lo lắng, tôi đối với Tiểu Tạ cưng như cưng trứng hứng như hứng hoa vậy."

Khi đạo diễn rời đi, Tần Vị Ký đưa tay xoa đầu tôi trước khi tôi kịp thu lại ánh mắt lạnh lùng.

Nhìn vào mắt anh trong gương, ánh mắt tôi dần dịu lại.

May mắn thay, tâm anh tựa lòng tôi.

_____

#Bly

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp