Họ nói chuyện chán lắm, tôi chỉ ngồi đó và suy nghĩ lung tung.
Nhìn những bộ vest và giày da của họ đều lộng lẫy sa hoa. Tôi chợt cảm thấy thô tục.
Tôi thậm chí không biết Tần Vị Ký đối phó với nhóm người này như thế nào.
"Tiểu Tạ?"
Tôi định thần lại, sững người một lúc: "Hả?"
"Từ đạo diễn đang hỏi về lịch trình của cậu."
Tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn có chút lơ đễnh. Tôi chưa từng hợp tác với đạo diễn Từ, mặc dù vẫn luôn muốn nhưng ông ấy không thích những minh tinh lưu lượng như tôi.
Tề Liễm Dụ có lẽ là minh tinh lưu lượng duy nhất có thể đóng phim của ông ấy.
Tôi không muốn trở thành người thứ hai, cũng không muốn đứng sau Tề Liễm Dụ.
"Xin lỗi đạo diễn Từ, lịch trình của tôi còn phụ thuộc vào sắp xếp của đạo diễn Vương."
Đạo diễn Vương sửng sốt một chút, sau mới phản ứng lại, cười nói: "Cậu đã cân nhắc chưa?"
"Vâng, bất quá tôi tiếp theo còn phải đi tuyên truyền cùng Chu đạo diễn, chờ kết thúc mới có thể vào đoàn."
Đạo diễn Vương cười nói: "Thời gian khai máy bên này là năm sau. Nếu cậu nghĩ kỹ, chúng ta sẽ ký hợp đồng trước một năm."
Tôi gật đầu: "Được."
Tần Vị Ký khẽ nhíu mày, tôi vờ như không thấy. Tôi biết ý của Vị Ký, đạo diễn Vương có thể nâng tôi lên đỉnh lưu nhưng đạo diễn Từ lại có thể phong cho tôi ảnh đế. Có đỉnh lưu thế nào thì giới đạo diễn cũng đều khinh thường, nhưng ở giới giải trí dù phim truyền hình hay điện ảnh thì có khác gì đâu.
Đạo diễn Từ có chút không vui nhìn Tần Vị Ký: "Xem ra Tiểu Tạ không có thời gian."
Tần Vị Ký khẽ nhìn tôi, không nói gì.
Tôi không nói gì thêm, nghiêng đầu liền thấy một nhóm nhỏ chen chúc cách đó không xa. Nhìn kỹ thì thấy đó là Chu Lận, đứng bên cạnh là Cá voi xanh mà tôi thấy qua ảnh.
Còn đẹp hơn trong ảnh, chân mày và mắt bảy tám điểm đều giống Giang Lăng, nhưng so với Giang Lăng không chỉ kém về ngoại hình mà còn thua cả về sự quyến rũ. Sức hút của Giang Lăng là tự nhiên, không khoa trương và câu nệ. Chính là nghệ sĩ với khuôn mày lạnh lùng nhưng tổng thể không quá quạnh quẽ.
Đây là lần đầu tôi thấy con cá voi này, tôi cảm thấy việc so nó với Giang Lăng chính là làm nhục Giang Lăng.
Sự khác biệt giữa hàng giả và hàng thật.
Không phải Cá voi xanh đang quay chương trình ở nước ngoài với Giang Lăng sao?
Tôi cúi đầu, mở điện thoại gửi tin nhắn Wechat cho Giang Lăng:【Về nước rồi à?】
Một lúc sau, Giang Lăng trả lời:【Làm sao có thể, hôm nay mới đến Lyon.】
Tôi tính một chút, giờ này là khoảng hai giờ chiều ở Lyon.
[Còn cá voi xanh thì sao?】
[Nói là có một quảng cáo cần về nước? Chuyện gì vậy?】
Tôi lạnh lùng nhìn những người cách đó không xa, nhân dịp này lại gọi Cá voi xanh về nhưng không gọi Giang Lăng, Chu Lận sẽ không ngu đến mức từ bỏ Giang Lăng để thúc đẩy một lưu lượng mới nổi, đúng không?
[Không sao, chơi có vui vẻ không? 】
Giang Lăng một lát sau mới trả lời: 【So với quay phim thì mệt hơn, có lẽ là lần đầu quay gameshow nên có chút cảm giác lực bất tòng tâm.】
Tôi tắt máy, thở dài và cảm thấy có gì đó chặn đứng trái tim mình.
Quay đầu lại nhìn bên kia, Chu Lận đã bị một đám người vây quanh, ngoại trừ đạo diễn cùng một ít diễn viên quen thuộc, còn có không ít các nhãn hàng quảng cáo.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói từ đằng kia truyền đến:
"Chu tổng, sao Giang Lăng không tới?"
Chu Lận dựa vào bàn, xoay chai rượu đỏ trong tay ngược chiều kim đồng hồ và mím môi: "Cậu ấy có thông cáo."
Thông thường, vào những dịp thế này bên người Chu Lận sẽ không thể thiếu Giang Lăng. Nhìn thái độ của Chu Lận giờ đây liền có thể biết vị trí của Giang Lăng trong công ty cũng biến động rồi.
Những người kia đã quen với việc xem mặt đoán ý, ngay lập tức bắt đầu leo lên: "Chu tổng luôn có con mắt tinh tường. Cá voi xanh chỉ mới một bộ phim đã trở nên nổi tiếng. Điều này là rất hiếm trong ngành."
Cá voi xanh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhướng đôi mày: "Ý anh là tôi nổi tiếng nhờ vận may?"
Đạo diễn tâng bốc sửng sốt một chút: "Cậu cũng không biết có bao nhiêu nghệ sĩ thiếu vận khí đâu, cậu xem Giang Lăng có tài nguyên tốt như vậy cũng phải qua từng bộ phim tích góp lại mới có được như ngày hôm nay."
Cá voi xanh trên mặt có chút không vui: "Tôi không bằng Giang Lăng sao?"
"Giang Lăng đã vào ngành hơn mười năm, cậu chỉ mới vào hai năm, tương lai của cậu là vô tận."
"Nghĩa là bây giờ không bằng Giang Lăng?"
Đạo diễn kia nhất thời không nói nên lời, bên cạnh có người vội vàng nói: "Cậu tại sao phải cùng Giang Lăng so sánh? Cậu tuổi còn trẻ, còn rất nhiều cơ hội. Giang Linh già rồi, hai năm nữa gương mặt đó cũng sụp xuống thôi."
Cá voi xanh nghe xong lời này, sắc mặt cũng tốt lên đôi chút: "Cũng không thể nói như vậy, kỹ năng diễn xuất của Giang Lăng vẫn rất tốt, tôi cũng nên học tập."
"Dạo này không nhiều diễn viên khiêm tốn như cậu, Giang Lăng chỗ nào cũng tốt nhưng anh ta quá tự cao. Sau khi lấy thị đế, anh ta cảm thấy không ai giỏi bằng mình, nói chuyện với Chu tiên sinh cũng không lễ phép. Chu tiên sinh có phải là tốt bụng quá hay không, còn không mau vứt hắn đi."
Sắc mặt Chu Lận âm trầm không nói.
Sau khi nghe đủ, tôi từ từ đứng dậy, cầm ly rượu và bước tới.
"Nói vui chứ?" Giọng tôi không lớn nhưng lại khiến mấy người đó đều phải quay đầu lại: "Có phiền để tôi nghe không?"
Chu Lận cau mày: "Cậu làm gì ở đây?"
"Tôi." Tôi chậm nâng ly lên uống: "Tôi nghe bên này nói chuyện có vẻ thú vị nên lại đây mua vui."
"Cậu là Tạ Dao Ngâm?" Cá voi xanh ngẩng đầu nhìn tôi.
"Cậu phải gọi tôi là anh."
Hắn hừ lạnh một tiếng: "Nghe nói cậu hiện tại đến cả người đại diện còn không tìm được, cần tôi giới thiệu không?"
Tôi cười nhạt: "Ồ? Cậu muốn giới thiệu ai cho tôi?"
Hắn khiêu khích nhìn tôi: "Tinh Mông có mấy quản lý còn chưa có nghệ sĩ, cậu có thể chọn."
Tôi chậm rãi gật đầu: "Chu tổng, đây có phải là ngôi sao đang lên mà ngài bỏ tiền mua không?"
Chu Lận ánh mắt lạnh lùng: "Không liên quan đến cậu, cũng đừng tới đây tìm chết."
"Không phải một hai lần tôi tìm đến cái chết, lần này cũng không tệ." Tôi cười khẽ nhìn Cá voi xanh: "Tôi chỉ cảm thấy mắt nhìn của Chu tổng càng ngày càng kém. Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa, lấy gì so với Giang Lăng?"
Tôi nhướng mày: "Không phải cậu hỏi cậu không bằng Giang Lăng chỗ nào sao? Để tôi nói cho cậu biết."
"Trước khi Giang Lăng tiến vào Tinh Mộng, giá trị của Tinh Mộng chỉ là trăm vạn. Sau khi Giang Lăng vào, giá trị đã tăng gấp mấy lần, chắc không cần tra Baidu đâu ha?"
"Giang Lăng đường hoàng là xuất thân chính quy, là diễn viên kinh kịch xuất sắc nhất Trung Quốc, có đạo diễn nào cậu ấy hợp tác qua nói không tốt không?"
"Đừng quá nông cạn! Khuôn mặt của cậu còn đang ở tuổi hai mươi có thể so sánh với Giang Lăng ở tuổi ba mươi ư?"
"Tự hỏi bản thân mình đi có gì đáng để so với Giang Lăng, đi đâu cũng đừng nên lôi tên Giang Lăng ra, tôi thấy bẩn."
Chu Lận cau mày hét lên: "Tạ Dao Ngâm!"
Cá voi xanh trợn lòi mắt, chắc là không ngờ tới lời nói của tôi lại nặng đến vậy, tiện tay hất ly rượu lên mặt tôi: "Anh là cái thứ gì mà dám nói tôi như vậy hả?!"
Những người xung quanh hơi bối rối nên nhanh chóng đưa khăn giấy cho tôi.
Tôi không nhận, dùng ánh mắt lãnh đạm và sắc bén nhìn chằm chằm vào Cá voi xanh. Tôi không muốn vì sự bốc đồng này mà đắc tội Chu Lận nhưng lòng tôi đã quá khó chịu, thấy không đáng cho Giang Lăng.
Tôi cảm giác phía sau có động tĩnh. Cơ thể tôi bị ai đó nhẹ nhàng ôm lấy, ngước mắt lên liền bắt gặp ánh mắt của Tần Vị Ký. Mắt anh run rẩy, nhìn giọt rượu đỏ từ từ chảy dài trên mặt tôi, anh dùng tay áo lau đi.
Tôi mím môi, cúi đầu: "Anh Tần..."
Những người cạnh anh bắt đầu làm dịu không khí: "Anh Tần, đó là một sự hiểu lầm."
Anh ngước mắt hờ hững nhìn Cá voi xanh, âm thanh giống như băng vỡ hòa cùng gió lạnh, như có thể đâm xuyên người khác: "Cậu là nghệ nhân của ai?"
Chu Lận ôm phía sau Cá voi xanh: "Tần Vị Ký, ly hôn rồi còn muốn quản?"
Tần Vị Ký khẽ cười một tiếng, nhìn những người xung quanh từ ánh mắt đến lông mày đều lộ ra vẻ lạnh lùng, từng câu từng chữ vô cùng cứng rắn: "Anh Chu, lúc chúng tôi nói chuyện chấm dứt hợp đồng với anh còn có một hợp đồng. Nếu như anh cảm thấy không hợp lí có thể kiện, còn nếu anh không quản được tay chân người của mình thì đừng có mà trách tôi trở mặt."
Chu Lận mỉm cười: "Tôi vẫn muốn Tần lão sư đây cho tôi ít mặt mũi. Tôi tương đối hiếu kỳ về mối quan hệ hiện tại của hai người đấy?"
Tần Vị Ký cười lạnh một tiếng: "Em ấy muốn cái gì tôi cho cái đó. Nếu có một ngày em ấy nói muốn Tinh Mông sụp đổ, tôi sẽ tận lực thỏa mãn."
Chu Lận cố nén nụ cười, ánh mắt trở nên lạnh lùng: "Dọa tôi?"
"Tôi chỉ là nhắc nhở anh mà thôi." Tần Vị Ký hạ giọng nhìn con cá kia: "Người mới nhất định phải giống người mới, tôi không muốn làm ba cái chuyện hủy hoại tương lai của người khác."
Dứt lời, anh đã đưa tôi đi.
Toàn bộ tiệc rượu trở nên yên ắng đến lạ thường, tôi được Tần Vị Ký nắm cổ tay dắt đi về phía trước, như thể các vì sao đang quay quanh mình.
"Tôi đưa em ấy về thay đồ trước, không bồi các vị đạo diễn được." Tần Vị Ký không buông tay, hướng mấy đạo diễn nói.
Đạo diễn Vương phản ứng đầu tiên, mỉm cười: "Được rồi, nhanh chóng đưa Tạ Dao Ngâm về đi."
Tần Vị Ký liếc Tề Liễm Dụ một cái: "Tiểu Tề, nơi này giao lại cho cậu, thay tôi chiếu cố mấy vị đạo diễn thật tốt."
Tề Liễm Dụ sửng sốt: "Tần tiên sinh, anh không có lái xe. Nếu không để em đưa Tạ tiền bối về cho?"
"Không cần, tôi dẫn cậu ấy đi ăn. Chiêu đãi xong đưa sư phụ về giúp tôi." Tần Vị Ký hướng Từ Minh nói: "Xin lỗi sư phụ."
"Không sao, hai đứa mau đi đi."
Tần Vị Ký không nói gì nữa, kéo tôi ra khỏi sảnh tiệc.
Anh Tần đi không nhanh nhưng tôi vẫn đi sau anh nửa bước, không dám sánh vai cùng anh.
Mặc dù giọng điệu của anh rất nhẹ nhàng, nhưng tôi có thể cảm thấy rằng anh có chút tức giận.
Sau khi lấy áo khoác ở quầy lễ tân Tần Vị Ký im lặng mặc vào cho tôi, hai người không nói nên lời, nhưng động tác lại rất ám muội.
Vừa mới ra liền phát hiện bên ngoài tuyết rơi, dưới nền tuyết trắng xóa mênh mông làm người ta chói mắt.
Tần Vị Ký vào hỏi quầy lễ tân để mượn một chiếc ô.
Tôi hơi ngẩng lên, cảm thấy gió và tuyết nhuộm giữa hai hàng mày, lòng tôi ớn lạnh.
Thật đáng tiếc khi tâm trạng của tôi hiện giờ quá tệ.
Trong bữa tiệc khi mọi người đều hỏi Wechat của nhau, họ mới nhận ra tôi không còn Wechat của anh Tần nữa.
Lần đó cãi nhau to đến mức tôi đã xóa WeChat của Tần Vị Ký trong cơn giận, sau đó Vị Ký quay lại và đệ đơn ly hôn nên tôi cũng không có cơ hội add lại.
Tôi từ nước ngoài trở về nhận vai An Đường, ngày đêm ở bên Tần Vị Ký gần nửa năm tôi không có chút cảm giác kỳ lạ nào, cảm thấy tuy không còn tốt như trước nhưng tận đáy lòng chúng tôi vẫn luôn khác với mọi người.
Nhưng hôm nay, nghiêm chính đứng giữa vòng người tôi mới chợt nhận ra khoảng cách giữa mình và Tần Vị Ký đã không còn là thứ mà tôi có thể đuổi kịp nữa.
Mọi người có thể đến nói với anh vài câu, có thể trò chuyện cười đùa với anh một lúc, nhưng tôi không dám.
Tôi thậm chí không biết sự hèn nhát của mình đến từ đâu.
Đột nhiên trên đỉnh đầu dựng lên một chiếc ô trong suốt, tôi nghiêng đầu vẫn là khuôn mặt một bộ lạnh lùng của Tần Vị Ký, dưới ánh đèn trong đêm đông lạnh giá đẹp đến mê người.
Tôi đứng dưới ô sánh vai cùng anh đi về phía trước.
"Em muốn đi đâu?"
Anh khẽ mở miệng, tâm trạng tôi mới ổn định lại.
"Về nhà Giang Lăng đi, để con trai Giang Lăng ở nhà một mình cũng không an tâm."
Anh nhướng mày: "Con trai?"
"Một con mèo."
"Em không phải sợ mèo sao?"
Tôi cúi đầu, giọng nói như đang ngân nga từ trong cổ họng: "Từ từ rồi sẽ không sợ nữa."
Tần Vi Ký không lên tiếng, cũng không biết qua bao lâu mới mở miệng nói: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì?"
Tôi mím môi, không dám nhìn vào mắt anh: "Em lên chào thì bị tạt nước".
Trong mắt mang theo ý cười, Tần Vị Ký nhìn thấu mánh khóe của tôi: "Sao không tạt lại?"
Tôi ngẩng đầu lên: "Hả?"
"Anh thấy trên tay em cũng có một ly rượu, hắn hất lên người em, em không biết hất lại sao?"
Tôi lại cúi đầu, hạ thấp giọng nói: "Cậu ấy hất em là sai. Em mà hất lại sẽ chuốc phiền phức cho anh."
Tần Vị Ký sửng sốt một chút, sau đó khẽ hừ một tiếng: "Lúc này lại giả bộ ngoan ngoãn."
Anh khẽ thở dài, nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng đến mức cơ hồ làm tan cả tuyết: "Có người bắt nạt thì em phải đáp trả lại, em đáp trả lại thì anh có thể nhịn, em không chịu đáp trả anh liền không biết mình sẽ làm ra tới cái gì."
Lòng tôi run lên, cả khoang nhiệt tăng vọt, ma xui quỷ khiến tôi kéo mạnh tay áo của Tần Vị Ký: "Anh Tần..."
Anh nghiêng đầu nhìn tôi: "Hửm?"
Tôi nghiến răng, ánh mắt nóng bỏng, kiên định: "Làm tình nhân của em nhé?"
Tần Vị Ký dừng bước, nhìn tôi thật lâu không mở miệng tựa hồ không hiểu ý.
Tôi cố gắng hết sức nhìn vào mắt anh: "Em tình nguyện làm người thứ ba."
Tần Vị Ký nhận ra điều gì đó, tôi thấy đôi mắt anh dần mờ đi, sự thất vọng cuối cùng đã được che đậy.
Tay tôi run lên bần bật, tôi sợ Tần Vị Ký sẽ nhìn tôi đầy thất vọng như vậy.
Sau đó, tôi nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh truyền đến bên tai:
"Anh yêu em thương em chỉ để em làm người thứ ba cho kẻ khác?"
Tôi lo lắng kéo tay áo anh, cảm giác hơi thở của chúng tôi quyện vào nhau, nhưng trái tim lại ngày càng xa: "Không phải người khác, là anh."
Anh chậm rãi kéo tay áo ra không chút dấu vết, từng câu từng chữ đâm vào tim tôi: "Tạ Dao Ngâm, em thật biết cách chà đạp anh."
_____
#Bly
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT