Hôm nay tôi không có lịch trình gì nhưng Tần Vị Ký lại có cảnh quay, tôi muốn đi xem một chút.

Trước đây khi Tần ca đóng phim tôi chưa từng đi thăm ban bao giờ. Thà ở nhà chơi game cả ngày còn hơn.

Con người chỉ khi mất đi thứ gì đó mới biết hối hận, bù đắp lỗi lầm. Thật đáng thương và thừa thãi.

Tôi vừa bước vào phim trường, phó đạo diễn liền chạy tới: "Tạ lão sư, cậu đến rất đúng lúc. Tần lão sư cùng đạo diễn Chu có chút tranh chấp."

"Làm sao rồi?"

"Chu đạo diễn đang chuẩn bị quay nhưng Tần lão sư đột nhiên có việc muốn đi, lão Chu nhất quyết không cho."

Tôi gật gật đầu, nhanh chân bước vào.

Đi vào quả nhiên nhìn thấy Chu Không khí thế bừng bừng chống nạnh: "Hôm nay cậu không nói cho rõ thì cũng đừng mơ mà rời đi. Tạ Dao Ngâm gây khó dễ tôi còn chưa tính, giờ tới phiên cậu. Hai người bọn cậu có phải muốn khắc chết tôi không?!"

Tần Vị Ký dựa vào bàn, thần sắc trên mặt đã khó coi: "Chu đạo diễn để tôi đi đi, ngài không cho đi tôi cũng phải đi."

Chu Không giận đến nghiến răng: "Cậu bị Tạ Dao Ngâm làm hư rồi sao, giằng co với tôi ở đây cũng vô dụng. Hôm nay cậu mà rời đi tôi lập tức đem Tạ Dao Ngâm xếp lịch quay liền mấy đêm."

Tôi mím môi, đang ngồi ở nhà mà cái nồi cũng từ trên trời rơi xuống.

"Cậu có thể đừng có mà vô cớ gây sự nữa được không?"

Chu Không đối mặt với anh: "Tôi nói được làm được, tôi đã thấy tên nhóc khốn nạn đó khó chịu đã lâu."

"Vậy ngài cứ sắp xếp đi, tốt nhất là xếp cho cậu ấy thêm mấy ngày mấy đêm, hắn chết rồi để xem ngài tìm được ai đóng An Đường cho ngài."

"Ngươi..."

Tôi ho nhẹ hai cái để khẳng định sự tồn tại của mình.

"Ngươi ho cái gì mà ho! Đừng tới đây thêm phiền, ta còn không tìm ngươi tính sổ đây!" Chu Không nhìn thấy tôi liền chỉ mặt sỉ vả.

Tôi vẫn luôn muốn hỏi Chu Không không biết bình thường ông dùng thuốc nhuận họng nào mà cổ họng tốt thế.

"Thầy Chu, để Tần ca đi đi hôm nay quay cảnh của con trước."

"Bối cảnh đều chuẩn bị xong cả rồi! Hôm nay nhất định phải quay!"

Tần Vị Ký bất đắc dĩ nhìn Chu Không: "Mẹ tôi không được khỏe, cha tôi và Nam Tuyền cũng không ở Bắc Kinh tôi phải đưa bà đến viện."

Chu Không dừng một chút, mày càng ngày càng nhíu chặt: "Bên này tiến độ không thể trì hoãn nữa, hôm nay không quay tổn thất rất lớn, cậu tự mình tính đi."

Tôi suy nghĩ một chút, hướng Tần Vị Ký đi tới: "Tần ca, để em đi thay anh."

Tần Vị Ký nhìn tôi, không nói gì.

"Hay là anh nhờ tiểu Tề đi?"

"Em đi đi, mẹ cũng đã lâu không gặp em." Tần Vị Ký mím môi: "Khám xong đưa bà đi ăn bữa cơm, rồi đưa bà về nhà an toàn."

Tôi ngẩn người, nói thật thì tôi chẳng muốn gặp mẹ của Tần Vị Ký trong thời điểm lúng túng như lúc này.

"Được, yên tâm đi Tần ca."

Tần Vị Ký dừng một chút: "Em cũng chú ý an toàn."

"Được."

Tần Vị Ký nói tôi gọi xe nhưng tôi phớt lờ mượn xe của Chu Không lái vào thành phố.

Dù thế nào đi nữa tôi cũng không thể để mẹ anh ngồi taxi.

Tôi mất tập trung, nhưng cũng may mắn an toàn lái xe đến nhà cũ.

Khi mẹ của Tần Vị Ký bước ra tôi dựa vào cửa sổ không biết nghĩ gì, chỉ chớp mắt nhìn bà từ xa tiến lại. Tôi cũng không cách nào hình dung nổi tâm trạng của chính mình.

Tôi sớm đã không cha không mẹ. Cũng đã từng nghĩ sau khi kết hôn cùng Tần Vị Ký cha mẹ anh cũng là cha mẹ tôi, ít nhất tôi sẽ không còn cô đơn trên cõi đời này.

Đáng tiếc, họ chưa từng coi tôi là người thân. Tôi cũng chưa từng cảm thấy họ là cha mẹ mình.

Ai cũng nhìn ra được mối quan hệ đạm bạc đến nhường nào.

Một giọng nói ôn hòa truyền tới: "Tiểu Tạ, đã lâu không gặp."

Tôi sửng sốt, nhanh chóng xuống xe mở cửa cho bà: "Người chờ lâu chưa?"

Khí chất của Tần Vị Ký và người nhà giống nhau như đúc, thanh cao đáng ghét.

"Làm phiền con rồi."

Tôi đóng cửa sổ xe, lái về hướng bệnh viện. Mẹ Tần rất khách khí khiến tôi có cảm giác mình như trợ lý của Tần Vị Ký: "Người không cần khách sáo."

"Tiểu Tạ, ở Anh có khỏe không?"

Tôi sửng sốt, cuộc sống tôi ở Anh trong nước động tĩnh cũng không nhỏ, biết đến cũng là chuyện bình thường: "Cũng không tệ lắm, rất hạnh phúc."

"Vậy thì tốt." Bà gật gật đầu, trên mặt thần sắc lộ vẻ không tốt: "Một mình con phải sống thật tốt."

Tôi không nói nữa, sợ nói nhiều lại ảnh hưởng tâm tình không thể tập trung lái xe.

Tôi đến bệnh viện gần nhất, bệnh viện này có duyên với tôi, tôi cũng thường đến.

" Người không thoải mái ở đâu?"

"Bệnh cũ, đau đầu."

Tôi gật đầu: "Con có quen bác sĩ ở đây, lát nữa làm kiểm tra cũng không phải chờ lâu."

"Vậy thì làm phiền con."

Bác sĩ Lý là bác sĩ điều trị chính của mẹ tôi lúc trước.

Bác sĩ dẫn chúng tôi tới phòng khám nội khoa thần kinh, cũng chào hỏi các bác sĩ bên trong rồi liền đi trước.

Mẹ Tần dừng một chút, nhìn về phía tôi: "Tiểu Tạ, con đợi ở bên ngoài đi. Ta tự mình vào là được rồi, có vấn đề gì ta sẽ nhắn cho Vị Ký."

Bàn tay tôi định dìu bà đông cứng ở giữa không trung, sau đó mỉm cười thu tay về: "Vậy con chờ ở bên ngoài."

Tôi ngồi ở băng ghế dài trên hành lang ngược sáng không thấy đáy, cuối đường chỉ là một mảnh tăm tối.

Tôi nhớ khi mẹ còn sống, tôi thường xuyên ngồi trên những chiếc ghế ngoài hành lang như này, cảm thấy thời gian thật dài mỗi giây mỗi phút như từng tháng từng năm.

Khi đó bác sĩ Lý luôn đến trò chuyện với tôi, trong hai ba năm. Trong lòng tôi ông được xem như một bậc trưởng bối đáng kính trọng.

Vào năm mẹ ra đi, tôi đã tạo dựng được tên tuổi trong ngành, luôn bận rộn với công việc và suốt ngày mắc kẹt ở đoàn phim.

Hễ có thời gian tôi liền đến bệnh viện, gặp mẹ xong tôi ngồi yên ngoài hành lang, cứ ngồi yên ở đó hàng giờ liền không mục đích.

Bác sĩ Lý sợ tôi trầm cảm, ông thường ngồi xuống trò chuyện cùng tôi.

"Ta có thấy con trên TV. Khi ta cho mẹ con xem bà ấy cười đến đỏ cả mặt."

Mẹ tôi là người phụ nữ truyền thống, nhìn thấy tôi trên TV bà cảm thấy vừa kiêu ngạo vừa thẹn thùng. Ở phòng bệnh hễ có người khen tôi bà luôn cười và nói: "Có gì tuyệt vời? Con trai nhỏ quay có bộ phim truyền hình có gì hay ho, đọc sách mới là quan trọng nhất."

"Ha ha ha, cám ơn mẹ. Con trai mẹ rất có tiền đồ nha, ở trên mạng siêu nổi tiếng, có đứa con trai như vậy mẹ nhất định là rất hãnh diện đi." Mẹ tôi tổng là nhìn tôi một chút: "Ngươi chính là không có tiền đồ, không có thành tựu, ta có gì mà tự hào."

Tôi dựa vào ghế, cười khẽ một tiếng.

Đó đương nhiên là điều mà các mẹ luôn nói. Tôi muốn mỗi ngày đều ngồi ở nhà hết ăn lại nằm liền sớm đã bị bà đánh ra khỏi nhà. Vậy có gì để kiêu ngạo?

Đáng tiếc, mẹ tôi đã mất.

Nếu không, khi tôi và Vị Ký ly hôn bà có thể đã tát thẳng mặt và mắng tôi đem hôn nhân và mạng sống xem như trò đùa.

Tôi thở dài, mẹ thương tôi lắm hẳn là cũng không nỡ đánh tôi: "Tiểu Tạ? Làm sao vậy?"

Tôi quay người lại, không biết mẹ Tần đi ra lúc nào, cố nén cảm xúc: "Không sao, người thế nào rồi?"

"Không có gì nghiêm trọng, đã hẹn chụp MRI. Nếu tuần sau Vị Ký vẫn không đi được thì con đi với ta."

Tôi đứng dậy gật đầu: "Con đưa người đi ăn cơm."

"Tiểu Tạ, không cần phải ăn cơm." Mẹ Tần dừng một chút: "Ngược lại là có hai câu muốn nói với con."

Tôi dừng lại: "Người nói đi."

"Con cũng nên biết, ta và cha Vị Ký đều không xem trọng con."

Tôi dừng một chút, không nghĩ tới bà ấy lại nói thẳng đến vậy.

"Nhưng nhà chúng ta trước giờ đều không quản, Vị Ký muốn gì đều là do nó quyết. Đừng nghĩ chuyện gì nó cũng xử lý ổn thỏa, kỳ thực nó cũng chỉ là một đứa trẻ. So với con cũng không lớn hơn hai tuổi, gặp phải chuyện cũng sẽ kích động và hoang mang."

Mẹ Tần ngạo mạn đi phía trước, tôi chậm rãi bước theo sau.

"Lúc nó nói muốn cưới con, chúng ta đều không cản. Cuộc sống là của nó, nó cũng phải tự chịu trách nhiệm với cuộc đời của chính mình."

" Nếu hai đứa con ở bên nhau cả đời, ta và cha hắn sớm muộn cũng sẽ tiếp nhận con. Bọn ta cũng không phải là cha mẹ cổ hủ."

"Mặc dù Vị Ký nói những tin tức trên mạng đều là dối trá. Nhưng ta nghĩ con có lừa lọc hay không cũng chẳng quan trọng, quan trọng là hai đứa đã ly hôn. Hai người không duyên cũng chẳng phận."

"Tuy rằng hôn nhân đồng tính là hợp pháp, nhưng ta vẫn hy vọng một ngày nào đó Vị Ký có thể có một đứa con trai của riêng mình. Ta mong nó có thể tìm được một cô gái để kết hôn. Con có biết hôn nhân không có con cái nó mong manh thế nào không? Cho nên, Tiểu Tạ nếu đã không duyên phận tại sao còn chưa buông tha cho nhau?"

Tôi dừng bước lại, lẳng lặng nhìn người phụ nữ tài giỏi đọc nhiều thơ nhiều sách trước mặt, cười trào phúng: "Tần ca sẽ không kết hôn cùng phụ nữ."

Bà ngẩn người.

Tôi nhàn nhạt mở miệng: "Con cứ tưởng nhà văn nào cũng đều lãng mạn tình cảm, còn cho rằng con thua vì kém tài, kém học. Hóa ra là thua vì giới tính."

Lần duy nhất tôi hối hận vì mình không học đại học chính là lần đầu tiên gặp cha mẹ Tần Vị Ký.

Khi đó, tôi thậm chí còn không muốn đóng phim và vô số lần muốn rút khỏi vòng giải trí.

Tôi nghĩ họ khiến tôi trở nên dung tục và Tần tiên sinh với tôi lại như trăng sáng chiếu rọi cống rãnh.

Tôi mỗi ngày đều nháo với Tần Vị Ký, tình cảm chính là như vậy từng chút một bị ép vỡ.

Tôi vẫn cho là chính mình học thức không đủ để xứng đôi, nhưng hóa ra là bởi vì không thể sinh con.

Rốt cuộc là ai dung tục hơn đây?

Tôi buồn cười lắc lắc đầu: "Vậy người lại phải thất vọng tiếp rồi. Con hiểu rất rõ anh Tần, người muốn anh ấy lấy người mình không yêu để nối dõi tông đường, vậy anh ấy thà cô độc cả đời còn hơn."

"Mà người yên tâm đi, con sẽ để anh Tần rời đi, để cho anh ấy đi yêu người khác." Tôi nhẹ nhàng đút hai tay vào túi quần: "Con cũng mệt rồi, đuổi không kịp nữa, cũng chẳng giữ được. Chúng ta hãy để tình mẹ con tới đây đi, dì à."

Mẹ Tần sửng sốt, há miệng muốn nói lại thôi.

Như vậy, những người dưới ngòi bút đầy hoa đôi khi cũng không nói nên lời.

_____

#Bly

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play