「Hoa vẫn sẽ nở dù không có ai thưởng thức」

Chương 39: Một mặt khác

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Lúc Ninh Lập Hạ tỉnh dậy mưa vẫn chưa ngừng, bầu trời âm u không thấy một tia sáng.

Đợi đến khi cô mặc đồ ngủ vừa ngáp vừa đi ra ngoài, Tưởng Thiệu Chinh đã ăn mặc chỉnh tề ngồi trong phòng khách xem tin tức buổi sáng. Ninh Lập Hạ còn chưa tỉnh hẳn, ngẩn ngơ hai giây mới nhớ ra vì sao Tưởng Thiệu Chinh lại xuất hiện ở ghế sô pha nhà mình.

Cô lập tức trốn về phòng ngủ, tốn mất một tiếng đồng hồ tắm rửa trang điểm mới khôi phục dáng vẻ thường ngày, mang theo khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ bước ra ngoài.

Tưởng Thiệu Chinh buồn cười nói: "Đâu phải chưa thấy em đầu bù tóc rối bao giờ, có cần phải khẩn trương thế không?"

Ninh Lập Hạ lườm hắn một cái: "Bữa sáng anh chuẩn bị đâu?"

"Anh định làm rồi nhưng nhà em không có nguyên liệu gì hết, ra ngoài ăn thôi."

Vẫn còn khá sớm nên Ninh Lập Hạ lái xe đến quán trà ngày thường hay đến kia, không ngờ gặp được em họ và bạn học trung học Quý Bạc Khiêm của Tưởng Thiệu Chinh.

Thời tiết chuyển lạnh bất chợt nên hôm nay Ninh Lập Hạ mặc một chiếc váy nhung đen liền thân, thuận tiện lấy chiếc châm lam bảo kia cài lên ngực. Tưởng Thiểu Tuyên nhìn thấy, dĩ nhiên không thể bỏ qua.

"Anh, hóa ra chị Cốc Vũ mới là bạn gái chính thức của anh nha!"

Tưởng Thiệu Chinh chọc nhẹ giữa trán cô ấy, sau đó quay sang hỏi Quý Bạc Khiêm: "Sao hai người lại đi với nhau?"

Không đợi Quý Bạc Khiêm lên tiếng, Tưởng Thiểu Tuyên đã tranh giành nói: "Học kỳ này em thực tập ở bệnh viện của Quý Bạc Khiêm, bệnh viện đó xa chết đi được, ba em lại không chịu mua xe cho em nên chỉ có thể đi nhờ xe anh ấy."

"Em thi bốn lần mới lấy được bằng lái xe, chú dĩ nhiên sẽ không yên tâm cho em tự lái." Tưởng Thiệu Chinh quay sang hỏi Quý Bạc Khiêm, "Nhà hai người hình như không thuận tiện lắm?"

Tưởng Thiểu Tuyên lại tranh trước đáp: "Quý Bạc Khiêm chuyển ra ở riêng rồi, rất gần nhà em. Nhưng cái người này bủn xỉn chết đi được, em xin xỏ bao nhiêu lâu mới chịu chở em, còn bắt em mời bữa sáng coi như trả ơn mới xong."

"Không phải vì bữa sáng miễn phí, mà là bị cô ấy quấn lấy sợ luôn rồi." Khuôn mặt ít khi bày ra cảm xúc của Quý Bạc Khiêm thoáng qua bất đắc dĩ.

Tưởng Thiểu Tuyên trừng anh ta, sau đó ôm lấy cánh tay Ninh Lập Hạ, cực kỳ thân thiết nói: "Chị Cốc Vũ, bao lâu rồi chúng ta không gặp nhau hả? Nghe họ nói chị quay về rồi, còn mở nhà hàng, vẫn muốn đến tìm chị chơi nhưng mà lại không bớt ra được thời gian rảnh rỗi."

Bởi vì lúc trước thường đến nhà ông nội của Tưởng Thiệu Chinh nên Ninh Lập Hạ và Tưởng Thiểu Tuyên cũng xem như thân thiết, chỉ là chênh lệch tuổi tác nên cũng không chơi được nhiều. Dù cô em họ này của Tưởng Thiệu Chinh bây giờ đã hơn hai mươi nhưng trong mắt cô vẫn chỉ là một cô nhóc: "Gửi địa chỉ cho chị, lát nữa chị gửi vài món đồ ngọt cho em, chị nhớ là em rất thích ăn đồ ngọt."

"Không cần phiền hà vậy đâu, cuối tuần em đưa bạn học đến ủng hộ việc làm ăn của chị."

Vừa vào đến phòng bao, Ninh Lập Hạ đã ra ngoài đi nhà vệ sinh. Nhân cơ hội đó, Tưởng Thiểu Tuyên sán đến bên cạnh anh mình thủ thỉ: "Chị Cốc Vũ tốt hơn Tống Nhã Nhu nhiều lắm, em không ưa nhất là Tống Nhã Nhu, lúc trước nghe nói anh và chị ta là một đôi, dọa em sợ chết khiếp không dám đến nhà anh luôn."

"Lá gan của em nhỏ như thế từ bao giờ? Tin đồn nhảm cũng dọa được em."

Quý Bạc Khiêm đang uống trà thay cô ấy trả lời: "Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, em gái cậu làm cái gì cũng không ra hồn dĩ nhiên không dám cùng một chỗ lâu với Tống Nhã Nhu, sợ nói được hai câu là lộ ra cái dốt của mình. Tám nhảm chuyện ăn uống chơi bời với Nhan Cốc Vũ ngược lại rất hợp cạ."

Ninh Lập Hạ đi tô lại son quay về nghe được, đẩy cửa cười nói: "Đúng là đạo lý này, người cũng phải cùng thế giới mới xứng với nhau được, như bác sĩ Quý đây, phải tìm một người tương xứng mới không uổng."

Quý Bạc Khiêm nhìn Tưởng Thiểu Tuyên một cái, chậm rãi nói: "Tôi chỉ nói là trên phương diện bạn bè. Còn đối với tôi, bạn gái có đầu óc hay không đều như nhau, ngốc một chút cũng không sao, quan trọng là hiểu được bản thân không thông minh, chịu nghe lời là được."

"Chị Cốc Vũ đừng để ý anh ấy, cái người này luôn tự cho là đúng như thế đấy." Tưởng Thiểu Tuyên quay sang hừ một tiếng với Quý Bạc Khiêm, "Chúc anh sớm tìm được một người thích quản người hơn cả anh, chỉnh chết anh luôn mới tốt!"

Thoáng thấy Quý Bạc Khiêm hơi cau mày, Ninh Lập Hạ mỉm cười vui vẻ.

Tạm biệt em họ và Quý Bạc Khiêm, Tưởng Thiệu Chinh chẳng nói chẳng rằng nắm lấy tay Ninh Lập Hạ.

Ninh Lập Hạ bất ngờ nhìn lại, lập tức rút tay ra, nhưng Tưởng Thiệu Chinh lại càng nắm chặt hơn.

"Làm gì tự nhiên động tay động chân?" Cô hơi tức giận.

"Em họ anh nói em là bạn gái chính thức của anh cũng đâu thấy em phủ nhận?"

"Phủ nhận với không phủ nhận gì chứ. Em lười giải thích thôi, thanh giả tự thanh."

Tưởng Thiệu Chinh vẫn nắm chặt không buông: "Hai người họ khiến anh nhớ đến rất nhiều chuyện trước đây. Lúc trước em thường nói là anh lạnh nhạt với em, oán hận anh vì bản thân cảm thấy không được trân trọng. Chi bằng chúng ta quay lại với nhau, cũng để anh được cảm nhận bị bạn gái lạnh nhạt là như thế nào, em cũng được báo thù rửa hận một phen."

Dĩ nhiên Ninh Lập Hạ không bị lời này của hắn lừa: "Em bận lắm, không có thời gian hay tinh lực báo thù anh."

...

Còn chưa đến giờ tan làm, Ninh Lập Hạ đã nhận được tin nhắn của Tưởng Thiệu Chinh, bảo cô không cần nấu cơm cho mình nữa.

Cô vui mừng thở ra một hơi, một mình lái xe đến cửa hàng tiện lợi, sau đó lại dạo vòng quanh mấy tiếng mới về nhà. Xách theo túi lớn túi bé nên không tiện mở cửa, đang định đặt đồ lỉnh kỉnh trên tay xuống để tìm chìa khóa thì cửa từ bên trong bỗng nhiên mở ra.

Ninh Lập Hạ vẫn luôn sống một mình sau khi mẹ và em gái quay về, thấy cửa nhà mình bỗng mờ ra như vậy thì giật thót, sau đó mới nhận ra là Tưởng Thiệu Chinh thì ngạc nhiên cực kỳ: "Sao anh lại ở trong nhà em?"

"Nấu cơm đó. Buổi sáng không nấu được nên bù vào bữa tối, anh là người giữ chữ tín mà."

"Sao anh vào được nhà em?"

"Tối qua lúc em ấn mật khẩu không may anh nhìn thấy. Không phải đã nói ở với anh sẽ phá lệ à? Ăn thêm một lần nữa chắc cũng không sao đâu."

"..."

Tưởng Thiệu Chinh dùng một tay nấu cơm tối, ăn xong lại còn muốn tiếp tục rửa bát, Ninh Lập Hạ xuất phát từ áy náy với một người đang gãy tay, không thể không ngăn hắn lại.

"Để em rửa bát, anh mau về đi, muộn lại không bắt được xe."

"Anh về đâu?"

"Về nhà anh đó."

Tưởng Thiệu Chinh chỉ chiếc túi du lịch đặt giữa ghế sô pha và bàn trà, nói với Ninh Lập Hạ: "Anh dự định sẽ ở lại nhà em một thời gian."

Ninh Lập Hạ còn tưởng là mình nghe nhầm: "Anh muốn ở nhà của em? Vì sao?!"

"Không muốn để em vất vả chạy qua chạy lại, bình thường đều bắt em đến nhà anh đón người, như sáng nay có vẻ tiết kiệm được không ít thời gian."

"Em không vất vả, cũng đang định sẽ tìm một tài xế và người giúp việc cho anh."

"Đúng là em nên tìm một người giúp việc, thời gian rảnh rỗi của anh không nhiều, không thể một ngày nấu ba bữa cho em được, lại sợ em quá vất vả. Tiền thuê giúp việc anh sẽ trả, dù sao cũng không thể ăn ở miễn phí ở nhà em thế được."

"Khoan đã, ý của anh là, thuê người giúp việc cũng muốn ở lại nhà của em?"

Tưởng Thiệu Chinh "ừm" một tiếng, xách túi du lịch vào phòng khách: "Nhà em có tivi, rảnh rỗi xem thời sự và thi đấu thể thao cũng không tệ."

"Anh có thể xem bằng máy tính, hoặc không thì em có thể mua tivi cho anh."

"Một người xem buồn lắm, lúc trước không phải em nói không biết phải trả ơn anh thế nào à? Cho anh mượn phòng khách nhà em là được."

Ninh Lập Hạ không thể cứng rắn đuổi hắn ra ngoài, nhưng mỗi khi thấy Tưởng Thiệu Chinh lượn qua lượn lại trước mắt mình là lại lo lắng bất an. Tưởng Thiệu Chinh nghiêm túc lạnh nhạt của trước đây đâu mất rồi? Không lẽ ở trước mặt người mình thích người ta đều có một bộ mặt khác như thế sao?

--- Lời tác giả ---

Ninh Ngự biến mất đã lâu sắp xuất hiện

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play