Đại Điển thu đồ đệ.

An Hòa Dật đặc biệt dậy sớm, nhanh chân qua tranh lấy một đệ tử ngoan ngoãn, lý tưởng.

Khi Duyên Sinh Tông tuyển đệ tử, tất cả đều phải vượt qua "Tâm Môn". Tâm Môn hay chính là cánh cửa dục vọng, khắc phục dục vọng mới có thể ra ngoài. Nếu hết ngày vẫn chưa ra được thì bị loại.

Trước mắt còn chưa có ai qua cửa. Bốn phía đều bị các sư tôn ngồi kín, An Hòa Dật ngồi trên cao thong thả uống trà.

"Ngươi thấy ta hôm nay đẹp không?"

Bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng nói, An Hòa Dật quay đầu nhìn sang.

"Khụ! Khụ khụ." An Hòa Dật giật mình, kết quả bị sặc nước ho khù khụ. Y né người tới, nghiêng người khom lưng vỗ vỗ ngực.

Người nọ không tức giận vì động tác vô lễ của An Hòa Dật, ngược lại còn vui vẻ phấn chấn nói:"Xấu đúng không? Xấu là tốt rồi!"

Hôm nay An Hòa Dật cũng hóa trang một chút. Tuy không đến mức xấu đau xấu đớn nhưng đảm bảo khuôn mặt đủ đại trà, lẫn vào giữa đường phố một cái là tìm không thấy luôn. Hiện tại nhìn xung quanh thì, các sư tôn tới đây đều hóa trang, người này so người kia càng vi diệu.

Người đẹp đa phần giống nhau, người xấu thì xấu đủ kiểu, xấu muôn hình vạn trạng.

Giống như tu sĩ vừa rồi, trên mặt có vết sẹo to như bị lửa thiêu, giữa vết bỏng còn phồng nước. Vị tu sĩ đối diện An Hòa Dật thì chân dung như bị gọt mất một khối. Cái người bên phải trông càng khủng bố, ngũ quan vặn vẹo luôn!

An Hòa Dật nhìn xung quanh, khuôn mặt so với người thường còn hơi xấu xấu của y vô tình lại thành người đẹp nhất nhất Tông môn.

An Hòa Dật lại tự rót cho mình tách trà.

Ta hình như chẳng chuyên nghiệp tí nào.

Ý nghĩ này vừa nhảy ra trong đầu, trực giác An Hòa Dật mách bảo có gì đó sai sai. Một người nghiêm túc muốn nhận đệ tử như y, lại còn là tu sĩ lần đầu nhận đệ tử, thế mà lại không dụng công hóa trang bằng các tu sĩ bên cạnh.

Giờ sửa lại vẫn còn kịp.

An Hòa Dật cúi đầu tìm gương, tay vừa mới lấy chiếc gương bạc ra đã bị ai vỗ vai.

Tay An Hòa Dật khựng lại một chút, đoán thầm nhất định lại một tên cực xấu. Y lập tức hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tốt tâm lý mới bằng lòng ngoảnh lại.

Bình thường, phổ thông, không có điểm nhấn.

May thật, trông không khác y lắm.

Ánh mắt người tới có vẻ kích động khó tả. Hắn vỗ mạnh vai An Hòa Dật một cái, trong mắt đủ loại cảm xúc ngổn ngang, lẫn lộn.

An Hòa Dật có lòng dò hỏi, lại thấy hắn tức giận ngẩng đầu, "Bình xét Tông môn đẹp nhất giới Tu Chân sắp bắt đầu rồi! Các ngươi muốn xấu cũng không thể xấu kiểu này chứ! Muốn xếp cuối bảng hả? Hả? Hạng bét đấy!"

Hắn vừa dứt lời, An Hòa Dật liền nghe khắp nơi vang lên âm thanh lục lọi đồ vật. Y im lặng giương mắt nhìn, chúng tu sĩ đều đang soi gương, ánh mắt đồng thời hướng về phía An Hòa Dật tham khảo, muốn đổi sang khuôn mặt xấu "bình thường" như y.

"Sư huynh?"

"Đàm Ngọc, lát nữa người thứ nhất lên ngươi đừng thu, nguy hiểm lắm! Chờ hắn đi lên, nếu nhìn về phía ngươi, ta lập tức bảo mọi người ăn cơm trước, ăn xong rồi thì song hướng lựa chọn. Còn nếu không phải ngươi thì... Tùy vậy!" Hoa Hướng Nhiên ngồi xuống cạnh An Hòa Dật, thản nhiên mà tính kế nhóm sư tôn của Tông môn.

An Hòa Dật gật đầu, vừa định đáp lời thì một trận gõ chuông vang tới, toàn bộ Tông môn như nhấn phải nút tạm dừng.

Một cước vượt qua ngưỡng cửa Tâm môn.

"Xôn xao." Bốn phương tám hướng truyền tới tiếng thu gương.

Người này vừa mới xuất hiện, thời tiết ở Duyên Sinh Tông liền biến đổi. Bầu trời vốn âm trầm, chỉ trong nháy mắt, dương quang chiếu rọi, đám mây hồng tản đi khắp nơi, đàn hạc bay quanh bầu trời khẽ kêu, quả là cảnh tượng của điềm lành.

Mấy trăm vị sư tôn của Duyên Sinh Tông xa xa nhìn hắn, chỉ thấy ngũ quan của người này thanh tú mềm mại, lông mày mảnh mai gợn sóng, bên dưới là đôi tú mắt cất giấu Châu Ngọc Linh. Cổ trắng nõn cùng xương quai xanh rõ ràng hiện lên, làm người ta liếc một cái là sinh ra lòng trìu mến.

"Vai chính! Đây nhất định là vai chính!" Hoa Hướng Nhiên kinh hô.

Nhóm sư tôn ngồi ở tứ phương đồng loạt quay lưng, dùng hành động tỏ vẻ kháng cự.

Như thể sợ rằng người này nhìn trúng mình.

An Hòa Dật:"....." Chậm một bước.

Người xung quanh đều đã quay người đi, An Hòa Dật xê dịch chân.

"Sư đệ!" Hoa Hướng Nhiên siết chặt cánh tay An Hòa Dật, "Không thể thu hắn, không thể thu!"

"Không..." Ta không nghĩ vậy!

Động tác này của Hoa Hướng Nhiên quá lớn, dẫn đến việc Kiều Húc đứng ở phía dưới nhìn lên.

"Sư huynh!" An Hòa Dật có hết sức giữ bình tĩnh, túm tay áo Hoa Hướng Nhiên cười khổ, "Hắn nhìn qua!"

Hoa Hướng Nhiên lập tức quay đầu, bày ra bộ dáng nghiêm chỉnh.

"Khụ." Ánh mắt của các tu sĩ đồng thời tụ tập trên người Tông chủ Hoa Hướng Nhiên, nhóm sư tôn quay người không thấy, lặng lẽ nghiêng nghiêng gương, ánh sáng từ bốn phương tám hướng trật sang gương mặt của An Hòa Dật, đem mặt y chiếu thành bảng trắng.

An Hòa Dật quay đầu, cuối cùng trong ánh mắt nghẹn cười của Hoa Hướng Nhiên thấy được gương mặt trắng của mình, lập tức lật chiếc gương trong tay, chiếu thêm cho mình một vệt sáng.

Hình như phương pháp này rất hữu dụng.

Kiều Húc:"......"

Hoa Hướng Nhiên nhẹ lắc lục lạc trên eo, trên quảng trường truyền đến âm thanh của gió thu hút sự chú ý người khác, Hoa Hướng Nhiên cúi đầu đối diện với đối mắt của Kiều Húc, gợi lên một nụ cười cứng ngắc, "Lên đến đây cũng không dễ dàng gì, chúng ta ăn cơm rồi nghỉ ngơi trước, đợi những người lên sau lên đến đây rồi chúng ta cùng nhau lựa chọn sư đồ."

Dứt lời, Tiên Hạc Xa Phi hạ xuống, một tấm thảm đỏ trải dài từ Xa Phi kéo dài tới bên chân Kiều Húc xuất hiện. Trước mắt của bao người, Kiều Húc đành nhấc chân bước vào.

Bên trong gian xe có càn khôn, bề ngoài rõ ràng không lớn, nhưng bên trong lại có thư phòng, phòng ngủ, đình viện, ngay cả nhà xí cũng có. Kiều Húc lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ, nếu bây giờ ta đi nhà xí thì có ngươi thấy hay không?

Nghĩ tới đây, hắn liền đóng cửa kéo rèm lại.

Trong nháy mắt ngay sau khi hắn  đi vào, Kiều Húc mơ hồ nghe thấy một trận "Xôn xao", các vị sư tôn quay người trở lại.

Nhóm sư tôn cất gương bạc, nét mặt An Hòa Dật trống rỗng, tay lại đang xoay chuyển, Hoa Hướng Nhiên thấy thế liền chọt chọt sư đệ bị dọa đến dại người nhà mình, An Hòa Dật phản ứng lại, xoay mặt gương lại.

Lại một tiếng chuông vang thanh thúy lên, một cước vượt qua ngưỡng cửa, nhóm sư tôn đồng thời nhìn sang, An Hòa Dật ngẩng đầu, đối diện với một gương mặt thanh tú phổ thông.

Trên tay người này một cây Ngọc Tiêu Hoành Lập [1], khóe miệng câu lên một nụ cười ôn nhu, dáng người cao ráo, thanh thoát như ngọc, mang theo một loại ôn tồn lễ độ của thư sinh.

[1] Ngọc Tiêu Hoành Lập: Cây tiêu bằng ngọc =)))

"Sư đệ!"

"Người này có thể!" Mắt thấy đã có không ít vị sư tôn động tâm, An Hòa Dật liền ném ngọc bài hình lá trà trong tay đi.

Trước mặt thanh niên có không ít ngọc bài của nhóm sư tôn, bây giờ chỉ đợi hắn tự chọn sư tôn cho mình. Mấy vị sư tôn ánh mắt đầy trông chờ nhìn hắn, sợ hắn không chọn mình thì người tiếp theo sẽ rất xấu.

Thanh niên ngẩng đầu nhìn lí lịch của từng vị sư tôn trên ngọc bài.

Trong số các vị sửu [2] sư tôn đã kết hôn, chỉ có An Hòa Dật bình thường xấu xấu là chưa lập gia đình là được chọn.

[2] Sửu: Hoặc xú, nghĩa là xấu.

Tứ phía truyền đến tiếng thở dài, trong lòng An Hòa Dật có chút vui vẻ nhẹ nhõm, nhưng vui vẻ này hoàn biến mất khi y nhìn thấy đồ đệ mỉm cười với y từ xa.

Đầu có chút choáng.

"Sư đệ." Hoa Hướng Nhiên thấy tinh thần An Hòa Dật không được tốt, cho rằng y trúng tà của đồ đệ, vội vỗ mu bàn tay của y, nhắc nhở:"Tỉnh tỉnh, cẩn thận! Cẩn thận!"

An Hòa Dật lắc đầu, từ trong tay áo lấy ra bình ngọc, đưa lên miệng.

"Sư đệ, ngươi đây là?" Đồng tử Hoa Hướng Nhiên chấn động, "Nếu không muốn thu đồ đệ, ngươi cũng đừng uống thuốc độc tự sát chứ!"

Lời này vừa dứt, các vị sư tôn từ bốn phương tám hướng lập tức vây quanh, "Đàm Ngọc!"

"Đừng! Sống có gì không tốt sao?!"

"Còn không phải là do đồ đệ thượng vị sao? Còn không phải vẫn là không có kết quả sao?"

"Ngươi không vừa ý thì cũng đừng làm thế! Nếu không thì sư đệ, ngươi xem người muốn đệ tử như thế nào? Chúng ta đều có thể đổi cho ngươi!"

"Sư huynh ta cũng đều bị đồ đệ đè ép cả năm rồi! Tuy không sống tốt, nhưng kiên cường một chút thì nhiều nhất là chỉ đau ở mông thôi!"

An Hòa Dật:"......"

"Ta chỉ là uống chút trà thảo mộc để bình tĩnh thôi mà." Kinh hãi quá!

Chúng tu sĩ:"......"

Sao không nói sớm chút chứ, động tĩnh lớn như vậy, xém chút nữa là hù chết mấy vị sư tôn!

Các sư tôn phất tay áo, đồng thời tản ra.

Thanh niên đứng xa xa dưới đài nhìn một màn gà bay chó sủa của Đại Điển thu đồ đệ, ý cười nơi đáy mắt càng thêm nồng đậm, ngọc tiêu trong tay nặng nề lắc lư, dường như là có phản ứng, chậm rãi thu lại.

Ngày hôm sau, đầu đề của 《 Tai tiếng Tu Chân giới 》: Sư tôn của Duyên Sinh Tông uống thuốc độc tự sát ngay Đại Điển vì không hài lòng với đệ tử của mình. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play