Edit: koreal92

Beta: koreal92

Thịnh Li rũ mắt nhìn màn hình, chị gái bát quái trong nhóm chat không nói gì nữa, đoán chừng đã đi làm việc.

Mỗi phim trường điện ảnh đều có hàng ngàn diễn viên quần chúng, già trẻ gái trai đều có, thông thường, cổ trang và chiến tranh là thể loại phim cần dùng nhiều diễn viên quần chúng nhất. Bởi "Giang Sơn Quyển" có rất nhiều cảnh chiến đấu trên chiến trường, cần một nơi có diện tích lớn, cho nên mới chọn thành Tùng Sơn. Nơi có chiến tranh thường có rất nhiều dân tị nạn, hoặc là xác chết chất đống nên ngay khi phim khai máy, rất nhiều nhóm diễn viên quần chúng đã đến chờ vào việc.

Đạo diễn chọn diễn viên quần chúng thường không thích dùng những người quá đẹp, trẻ con thì không sao, khán giả cùng lắm cũng chỉ nghĩ đây là một đứa trẻ ưa nhìn, nhưng nhiều cũng không tốt, sẽ cướp đất diễn của vai chính. Một người có ngoại hình xuất sắc như Dư Trì ở trong nhóm diễn viên quần chúng, nhất định sẽ bị công ty giải trí nào đó nhìn trúng, trừ khi kỹ năng diễn quá tệ hoặc không có tài cán gì. Hoặc bản thân hắn và người nhà không muốn vào giới.

Mỗi ngày đoàn phim đều có rất nhiều tin bát quát, cứ một lúc lại có tin mới.

Không ai tiếp tục nói về mấy diễn viên quần chúng.

Huống hồ, bọn họ chưa từng gặp qua Dư Trì, đến anh tròn vuông thế nào còn không biết, hóng hớt mấy câu liền bỏ qua.

Thịnh Li trả lại di động cho Viên Viên, lấy thái độ lãnh đạm của Dư Trì đối với mình ra nhìn nhận, càng nghĩ anh hẳn không muốn vào cái giới này.

Chiều ngày tiếp theo, Thịnh Li xuất viện trở về đoàn phim.

Nội thành Tùng Sơn cách phim trường ở ngoại thành ba tiếng đi xe, Thịnh Li ở trên xe nghiên cứu kịch bản, gần đến nơi, Dung Hoa nhắc nhở: "Tối nay chúng ta mời người trong đoàn đi ăn một bữa, đợi lát nữa em qua chào hỏi đạo diễn với Nguỵ Thành cùng mấy diễn viên chính đi, sau đó có thể về phòng nghỉ ngơi một lúc."

Thịnh Li đồng ý, chợt nhớ một chuyện, nói với Viên Viên ngồi ở ghế phụ: "Viên Viên, em gọi lại cho Dư Trì đi."

Viên Viên hả một tiếng, hiếu kỳ nói: "Sáng nay em gọi vẫn tắt máy, không phải là xảy ra chuyện gì chứ?"

"Cho nên mới kêu em gọi." Thịnh Li dùng ánh mắt khinh thường nhìn cô, "Chiều hôm trước thi xong cậu ta liền đến tìm chị, câu đầu tiên chị nói là gì?"

Viên Viên: "..."

Thịnh Li bổ sung: "Cậu ta vẫn là trẻ vị thành niên, mất tích 24 giờ cảnh sát đã có thể lập án, hiện tại thì sao, hơn 30 giờ rồi!"

Thịnh Li thành công doạ sợ Viên Viên, cô cuống quýt gọi điện cho Dư Trì, miệng lẩm bẩm: "Ngàn vạn lần đừng nghĩ quẩn nha, cậu đẹp trai như thế, còn chưa tròn 18 đâu, sau này lớn lên còn phải cưới bạch phú mỹ nữa."

Dung Hoa nhíu mày, quay đầu hỏi: "Hôm đó em nói gì?"

Thịnh Li mím môi: "Em kêu Viên Viên đem cậu ta ra ngoài diệt khẩu."

Dung Hoa: "..."

Cô khó tin nhìn Thịnh Ly, khó lắm mới kiềm chế không chửi tục, cố nén tức giận hỏi: "Còn gì nữa?"

Viên Viên ngồi trên yếu ớt nói: "Còn nói, một ngày của Li Li giá trị ít nhất hơn trăm vạn, cậu ta làm chậm trễ bảy ngày của chị ấy..."

Sau đó thì 4 giờ tiếp theo, Dư Trì liền tắt máy, mất liên lạc.

Nghĩ đến quả thật có chút hoảng sợ.

Ấn tượng Dư Trì để lại cho Thịnh Li tuy không tốt lắm, nhưng cô cảm thấy hắn không phải loại người hứa hẹn rồi mất tích, hiện tại mất liên lạc lâu như vậy, thật sự có phần lo lắng.

Dung Hoa không biết nên dùng từ gì để mắng mỏ hai người, nén giận: "Một người lớn bình thường đột nhiên bị thông báo nợ đến mấy trăm vạn còn không tiếp nhận nổi, chứ đừng nói đến một đứa trẻ chỉ mới thi Đại học, gia đình có vấn đề và còn chưa thành niên."

Thịnh Li và Viên Viên trầm mặc.

Cô cắn môi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Xe bảo mẫu vừa vặn đi qua khu chờ của diễn viên quần chúng, lướt qua đám người rất đông, hai mắt cô đột nhiên sáng lên: "Dừng xe!"

Tài xế vội vàng phanh lại.

Dư Trì đã thay một chiếc áo phông đen, nước da trắng trẻo, dáng người cao ráo, tay phải đút túi quần, đứng dựa vào tường, chân phải chống ở chân tường, so cùng nhóm diễn viên quần chúng tướng mạo không đồng đều, quả thật là hạc giữa bầy gà.

Thịnh Li nhịn không xuống xe mắng người, nghiến răng nghiến lợi nói: "Viên Viên, gọi tên khốn khiếp đó đến đây."

Thanh âm máy móc của người phụ nữ trong di động nhắc nhở người dùng đang tắt máy, Viên Viên còn chưa kịp than thở, nhìn ra ngoài cửa sổ, mừng lớn kêu lên: "Được!"

Cô xuống xe, chạy qua đó.

Nắng hoàng hôn phủ lên thân ảnh Dư Trì. Dư Trì nhướng mi, thấy Viên Viên đang đi tới, ngước mắt nhìn chiếc xe ở phía sau, qua cửa sổ đã hạ xuống, đối mặt với Thịnh Li.

Đối phương giống với lần đầu gặp, dường như muốn dùng ánh mắt để gϊếŧ người.

Viên Viên thở phì phò chạy đến, mở miệng liền trách móc: "Cậu làm sao mà tắt điện thoại thế!"

Dư Trì thu mắt, đứng thẳng người, cúi đầu nói: "Mọi người gọi cho tôi?"

"Điện thoại tôi hỏng." Hắn không nói chuyện hai ngày nay bị quấy rầy, cũng không nói bản thân đã chờ ở chỗ này hai tiếng đồng hồ. Buổi trưa hắn đã đến đoàn phim, biết được hôm nay Thịnh Li xuất viện, liền đứng đây chờ.

Xe đi ngang qua đều có thể nhìn thấy.

Nhóm diễn viên quần chúng nhìn sang, lại liếc qua chiếc xe bảo mẫu kia, rì rầm to nhỏ.

"Đây không phải là Thịnh Li sao ? Cô ấy đã quay lại."

"Là cô ấy, là cô ấy. Cặp mắt xinh đẹp như thế kia, ngoài cô ấy còn có thể là ai."

"Dư Trì bên đó..."

Đây quả không phải nơi thích hợp để nói chuyện.

Viên Viên nói: "Đi theo tôi."

Dư Trì gật đầu, nhấc chân đi theo.

Hắn dáng cao chân dài, đi vài bước đã đuổi kịp Viên Viên. Đứng trước xe, rũ mắt nhìn Thịnh Li, ngữ khí bình tĩnh: "Chị tìm tôi xin chữ ký ?"

"Tôi..."

Thịnh Ly bị bộ dáng vân đạm phong khinh* của hắn làm cho tức điên, hít sâu một hơi, cong mắt cười, "Ký cái em gái cậu." =)))))))))

*vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt.

Dư Trì: "..."

Viên Viên: "..."

Dung Hoa nghiêng người, lạnh giọng: "Ở trước mặt người ngoài, chú ý đến hình tượng của mình một chút."

Dư Trì nhìn thấy Dung Hoa, sững sờ giây lát.

Kỳ thật hắn biết cô ấy, mấy năm trước đã gặp qua, là người đại diện kim bài nổi danh trong giới.

Thịnh Ly khôi phục dáng vẻ bình thường, lạnh lùng nói: "Mấy trăm vạn đâu, gọi điện thoại không nghe, người thì không tìm được được, chị đây không phải là sợ cậu chạy mất sao ?"

Cô nhìn anh cụp mắt xuống, lông mi vừa dày vừa dài, giống như trở về bộ dạng ngoan ngoãn không chịu nổi áp lực tiền bạc, chỉ là khoé miệng mím chặt lại thập phần quật cường.

Con người này, vừa ngoan ngoãn vừa ngang ngược, trông như đa nhân cách.

Vẻ kiêu căng ngạo mạn của Thịnh Ly đột nhiên vơi mất một nửa, cảm giác bản thân cũng có chút đa nhân cách theo.

"Đến đoàn phim, chờ tôi ở phòng trang điểm."

Nói xong, cô nâng cửa sổ xe lên.

Xe khởi động, Dung Hoa từ kính chiếu hậu trông thấy thiếu niên quay người, không nhanh không chậm đi theo sau xe.

Viên Viên quay ra sau, nói: "Cậu ta nói điện thoại bị hỏng."

Thịnh Li chỉ ừ một tiếng.

Dung Hoa thu hồi ánh mắt: "Mặt mũi không tồi, có khí chất."

—————

Đoàn phim đang quay phân cảnh của nam chính và mấy diễn viên phụ, Thịnh Li cùng Dung Hoa đứng sau máy quay giám sát, đạo diễn Lưu cũng không phát hiện.

Có người trông thấy Thịnh Li, ngạc nhiên nhìn qua, Thịnh Li giơ ngón trỏ lên: "Suỵt !"

Mười phút sau, đạo diễn Lưu cầm loa: "Qua !"

"Li Li trở lại rồi." Có người hô lớn.

Đạo diễn Lưu lập tức xoay người, nhìn thấy Thịnh Ly còn đeo khẩu trang, hào hứng giảm đi một nửa: "Tiểu Li à, mặt mũi vẫn chưa tốt lên sao?"

Đây không phải lần đầu tiên Thịnh Li hợp tác với đạo diễn Lưu, những bộ phim của ông luôn là hình mẫu của thể loại cổ trang trong ngành, chất lượng hoàn toàn có thể so với phim điện ảnh. Ba năm trước, Thịnh Li chính là nhờ vào phim của ông mới nổi nhanh như vậy, cô thuận theo, nói: "Đã đỡ rất nhiều rồi ạ, nhưng còn một vài vết đỏ, khả năng phải xin chú nghỉ thêm một ngày."

"Được được được." đạo diễn Lưu khoát tay, "Không việc gì, lên hình đẹp vẫn quan trọng hơn, chậm một chút cũng không sao."

Dung Hoa khách sáo vài câu với ông, sau đó hỏi: "Hôm nay khi nào mới kết thúc công việc, chúng ta cùng ăn một bữa cơm, vừa ăn vừa nói chuyện."

Đạo diễn Lưu nhìn thời gian: "Nhanh thì nửa tiếng."

Nam chính Nguỵ Thành là người từng nhận giải Ảnh đế, năm nay 34 tuổi, đạo diễn Lưu đã phải bỏ ra không ít công sức mới mời được anh đến đóng bộ phim này. Mặc dù đôi lúc Thịnh Li, mệt đến kiệt sức, thậm chí không muốn làm nữa, nhưng cô yêu thích cái nghề diễn viên này, cũng rất tôn kính tiền bối.

Bộ phim lần này quy tụ rất nhiều bậc tiền bối, đã trì hoãn của bọn họ vài ngày, Thịnh Li có chút áy náy, cô mỉm cười nhìn mọi người: "Em sẽ cố gắng NG ít nhất có thể, sẽ không cản trở mọi người."

Diễn viên đóng vai cha cô trong phim cười ha ha nói: "Con gái ngoan."

"Trời ạ! Vị soái ca kia là ai thế?"

Trợ lý của diễn viên nào đó kinh ngạc thốt lên.

Thịnh Li nghiêng đầu nhìn qua, Dư Trì đã đến, đang đứng dưới mái hiên của căn lều dựng tạm, nhìn về phía này.

Viên Viên ho một tiếng, nói: "Đó, đó là con trai..." Nói là con trai thì không đúng, đâu phải con ruột, cô gãi gãi mặt: "Là đứa trẻ trong nhà hàng đó, vừa mới thi Đại học xong."

Có người ồ một tiếng rất dài: "Đúng là nhìn không giống ông chủ đó nha."

Lúc này, Nguỵ Thành góp vào một câu: "Đứa trẻ này, có chút quen."

"Quen chỗ nào?" Thịnh Li nhìn anh.

Nguỵ Thành cười: "Không nhớ nữa, chỉ là khá quen mắt."

Nữ trợ lý bên cạnh nói thầm: "Đẹp trai thì đều quen mắt."

Chào hỏi xong, Thịnh Li nhớ đến việc phải xử lí tên khốn khiếp kia, cùng Viên Viên đi qua.

Đi qua Dư Trì, cô nhìn anh một cái: "Theo tôi."

Dư Trì không nói gì, đi theo, vào phòng trang điểm của cô.

Phòng trang điểm của Thịnh Li có rất nhiều đồ đạc, trên bàn đều là mỹ phẩm. Dư Trì quét mắt nhìn qua, sau đó đứng cạnh bàn. Thịnh Li ngồi xuống sofa nhỏ, nhìn hắn mấy giây, hỏi: "Mấy trăm vạn, cậu thật sự trả tôi?"

Dư Trì có chút không yên lòng nhìn cô: "Chị đâu có ý định để tôi trả nhiều như vậy."

Thịnh Li:"..."

"Nếu như có thì sao? Cậu trả thế nào?" Cô nheo mắt, "Vừa rồi cậu ở khu chờ của diễn viên quần chúng tìm việc sao ?"

Lương diễn viên quần chúng một ngày cao nhất là một ngàn ? Cũng không phải mỗi ngày đều có.

"Cậu không làm diễn viên quần chúng được, nếu làm, cũng chỉ có thể diễn vai thi thể."

"......"

Dư Trì không kiên nhẫn nói: "Tôi không tìm việc, là chờ chị." Hắn dừng một chút, "Điện thoại tôi hỏng rồi."

Thịnh Li: "..."

Cô sửng sốt, trừng mắt.

Nhất thời, không ai nói gì.

Thịnh Li nhìn con ngươi đen nhánh của anh, chứng đa nhân cách tái phát, có chút mềm lòng. Điện thoại di động của Viên Viên vang lên,phá vỡ sự im lặng, cô lấy di động ra tắt tiếng, tiện thể nhìn qua tin nhắn.

Thịnh Li vẫn còn đang suy nghĩ nên làm gì với Dư Trì, Viên Viên đã nhấn vào một bức ảnh, đưa cho cô xem.

—————

[Viên Viên, Viên Viên! Hai ngày trước có người đem thông tin cá nhân của Dư Trì gửi vào nhóm chat của người hâm mộ, mặc dù đã bị nhân viên quản lý mắng một trận, nhưng vẫn có mấy fans nam ghi lại số. Hôm nay bọn họ nói chuyện phiếm trong nhóm mới lộ ra, hôm đó đã gọi điện thoại quấy rầy Dư Trì.]

[Dư Trì với ông chủ nhà hàng, không phải cha con ruột.]

[Bọn họ gọi điện quấy rầy cậu ấy liên tiếp hai ngày.]

Viên Viên trộm nhìn Dư Trì, ngón tay lướt qua ảnh chụp màn hình tiếp theo.

[Tên nhóc đó tắt máy hai ngày rồi, có biết hắn ngông cuồng thế nào không? Tôi nói hắn đi chết, hắn liền trả lời, có người nói mạng hắn trị giá vài trăm vạn, hỏi tôi có từng này tiền không? Nếu không có, hắn không chết được.]

Thịnh Li: "..."

Cô mím chặt môi, giuơng mắt nhìn Dư Trì.

Dư Trì bị nhìn chằm chằm đến khó chịu, vô thức cau mày.

"Dư Tiểu Trì."

Thịnh Li cười híp mắt nhìn anh, mắt loé sáng tinh nghịch, "Chị có nói mạng cậu trị giá mấy trăm vạn ư ?"

Dư Trì: "..."

Hắn vốn dĩ đang thả lỏng lại bị một lời này làm cho có chút cứng nhắc.

Thịnh Li ôm tay, cười đến là dịu dàng: "Vậy bắt đầu từ mai, cậu đến làm trợ lý cho tôi. Tôi bảo gì cậu làm đó, đến khi cậu khai giảng thì dừng. Chuyện này xí xoá, thế nào?"

—————

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi làm chủ, bán em trai nhỏ cho chị gái này.

Editor: +1.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play