Quay phim NG hay không NG, không phải Thịnh Ly muốn là được, chuyện này còn tuỳ thuộc cả vào đạo diễn nha!

Thịnh Ly vào nghề đã gần mười năm, cho dù là nụ hôn màn ảnh đầu tiên, đều không hồi hộp như bây giờ. Nhưng tên tiểu vương khốn khiếp Dư Trì tối nay mềm cứng không ăn, bất luận Thịnh Ly thuyết phục như thế nào, đều không tránh đi.

Không còn cách nào khác, Thịnh Ly chỉ có thể ra ngoài chờ đợi hứng đạn.

Địa điểm quay là trong đình viện Vương Phủ, đạo diễn Lưu đã cho người quét dọn sạch sẽ trường quay, tất cả những người không phận sự đều bị mời ra ngoài.

Dư Trì đứng cách đó không xa, biểu tình trên mặt lạnh lùng, đến ánh mắt cũng không có nhiệt độ. Thịnh Ly cố gắng khống chế bản thân không nhìn về phía anh, tránh bị ảnh hưởng. Nguỵ Thành dường như nhìn ra sự lo lắng của cô, lịch sự nói: "Không cần căng thẳng, cảnh này không phức tạp, sẽ không mất thời gian."


Thịnh Ly thầm nghĩ, là anh không hiểu, bạn trai của em đang đứng quan sát bên kia kìa, NG một lần thôi, em chính là sợ NG một lần thôi anh ấy cũng tính sổ với em!

Cô hít sâu một hơi, lấy ra thái độ chuyên nghiệp, đùa giỡn nói: "Có thể không căng thẳng sao? Em là sợ fan của Thành ca đố kị."

Nguỵ Thành liếc qua hướng Dư Trì, ẩn ý mỉm cười, khẽ nói: "Bằng không, nói đạo diễn kiểm soát lại trường quay một chút?"

Da đầu Thịnh Ly bị nụ cười của anh làm cho tê dại, cái này, Thành ca không phải đã nhìn ra điều gì rồi sao?

Tâm tình hoảng sợ, thoáng thấy Dư Trì xoay người rời đi.

Hửm? Thế nào đột nhiên đi rồi?

Một giây tiếp theo, căng thẳng và lo lắng ban đầu cuối cùng buông xuống. Rời đi thì tốt, cô có thể thoải mái quay phim rồi.

Dư Trì mặt không biến sắc bước vào đình nghỉ, cầm bao thuốc lá và bật lửa trên bàn, đi đến con hẻm không người, châm một điếu thuốc. Anh cúi đầu hít một hơi, cong miệng chế giễu bản thân. Diễn viên đóng cảnh hôn là chuyện bình thuờng, lời nói "Đừng NG" này, đại khái sẽ khiến Thịnh Ly cảm thấy anh ấu trĩ không hiểu chuyện.


Nhưng anh không thể kiểm soát bản thân, không muốn cô đóng cảnh hôn, không muốn bất kỳ người đàn ông nào khác động vào cô, chỉ mình anh mới có thể.

Dư Trì cắn đầu thuốc, phiền não nhìn về phía đó.

Di động rung lên.

Anh nhìn màn hình, trầm mặc một hồi mới nhận máy.

Dư Mạn Kỳ gọi đến mấy cuộc, Dư Trì đều không trả lời, lần này đột nhiên ngoài ý muốn kết nối máy, bà sửng sốt đôi chút. Đến khi Giang Đông Mẫn nhắc nhở, mới nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu Trì, tối nay con không có cảnh quay sao? Có thể nhận điện thoại."

Dư Trì hạ mắt, lạnh giọng hỏi: "Có chuyện gì?"

Tình cảm mẫu tử không phải mới nguội lạnh một hai ngày, là đã rất nhiều năm. Dư Mạn Kỳ muốn nói mấy lời ôn hoà, nhưng không biết bắt đầu từ đâu, chỉ yếu là cảm thấy Dư Trì sẽ không tiếp nhận. Bà im lặng, dịu dàng cười: "Nghe nói con không sống cùng mọi người trong đoàn phim? Hiện tại con đang ở đâu?"


Dư Trì dập thuốc: "Mẹ hỏi cái này làm gì? Nếu như muốn tôi chuyển về nhà thì đừng nói."

"Mẹ biết con không muốn trở về nhà, mẹ cũng không phải là ý này." Dư Mạn Kỳ thở dài, "Mẹ nghe nói đạo diễn và mấy diễn viên chính rất thích con, đều khen con diễn xuất tốt, hơn nữa phân cảnh con rất nhiều, người khác đều có trợ lý, bên cạnh con lại không có người nào. Mẹ và chú muốn thương lượng với con, nếu không, thời gian này mẹ tiến đoàn phim chăm sóc con, có thể không?"

Dư Trì giống như nghe được một chuyện nực cười, lạnh giọng nhắc nhở: "Mẹ, tôi lớn rồi."

Dừng đôi chút, kiềm chế cảm xúc, ngữ khí bình tĩnh lãnh đạm: "Mấy năm trước tôi đã không cần mẹ chăm sóc, hiện tại trưởng thành rồi, mẹ cảm thấy mẹ có thể chăm sóc tôi được gì? Mang nước hay đưa khăn cho tôi? Vậy thì khỏi đi. Còn nếu là lo lắng thù lao không đến tay hai người, cái này càng không cần, năm đó hai người ký kết với Khương Nam, hẳn đều đã thương lượng ổn thoả rồi."
Thật ra, Dư Trì đã rất lâu không gọi Dư Trì là "mẹ". Dư Mạn Kỳ sợ anh cúp máy, vội nói: "Mẹ biết là con trách mẹ, nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, hiện tại con tình nguyện vào đoàn quay phim, rõ ràng là con vẫn rất thích diễn xuất."

Dư Trì nghĩ, không biết Dư Mạn Kỳ rốt cục có biết rằng: anh thích, và anh bị bán đi, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Dư Mạn Kỳ lại hỏi: "Giấy báo nhập học của con đã nhận được chưa? Về nhà ăn một bữa cơm đi."

"Không cần." Dư Trì đáp, "Không có chuyện thì tôi cúp đây."

Về nhà?

Anh không có nhà.

_____

Đầu bên kia, Dư Mạn Kỳ buông điện thoại xuống, nhìn Giang Đông Mẫn và Khương Nam, bất lực lắc đầu.

Khương Nam trở về một chuyến, không nhịn được lại chạy tới. Nhưng lại không dám chạy đến đoàn phim, sợ chọc giận Dư Trì, chỉ có thể tìm đến Dư Mạn Kỳ. Nói sao thì nói bọn họ vẫn là mẹ con, không thể mãi ghi thù được.
Cầm điếu thuốc trên tay hít một hơi, nhả ra một làn khói, hắn nói: "Cậu ấy trước giờ không chịu hợp tác, tôi về sau cũng rất khó sắp xếp công việc."

"Thằng bé tự có suy nghĩ của mình cũng không phải là xấu, cậu xem, thằng bé nguyện ý nhận phim, lại còn là vai diễn không tệ, phân cảnh rất nhiều." Dư Mạn Kỳ nói cho cùng cũng là mẹ ruột của Dư Trì, mấy năm nay vì áy náy mà than trách với Khương Nam nhiều. Nhìn hắn hiện tại cũng không phải tốt đẹp gì, liền biết năm đó bị lừa rồi. Ngữ khí bà như chế giễu: "Để thằng bé tự nhận phim, nói không ngừng còn tốt hơn là dựa vào người đại diện nửa vời như cậu."

Sắc mặt Khương Nam lạnh xuống: "Nếu không phải tôi ký với Từ Dạng, cậu ta có thể đi quay phim sao? Đừng qua sông xé cầu, lật mặt không nhận người."

"Đừng cãi nhau nữa." Giang Đông Mẫn đảo mắt, "Tôi đi nghe ngóng xem Dư Trì ở đâu."
______

10 rưỡi tối, Thịnh Ly cuối cùng cũng hoàn thành toàn bộ cảnh quay tối nay, cô tìm kiếm xung quanh, nhưng không thấy Dư Trì đâu.

Viên Viên nhỏ giọng nói: "Chị... Dư Trì đã rời đi từ lúc chị bắt đầu diễn cảnh hôn rồi, có lẽ đã về."

"Đưa điện thoại cho chị."

Viên Viên vội vàng đem điện thoại qua, linh cảm không tốt. Đêm nay, sợ rằng cô lại trằn trọc không ngủ được rồi.

Thịnh Ly một bên về phòng nghỉ, một bên mở Wechat.

Dư Trì nửa giờ trước có gửi tin nhắn cho cô.

Trì ca: 【 Anh về nhà rồi, đừng quên lời hôm nay em đã nói qua. 】

Thịnh Ly: "........."

Cô đã nói gì?

Thịnh Ly kéo trên, nhìn thấy đoạn nói chuyện bản thân dỗ dành anh...

Thịnh Ly: 【 Bảo bối, thật không bảo đảm được chuyện có NG hay không. 】

Thịnh Ly: 【 Đợi quay xong cảnh này, anh đến phòng nghỉ tìm em, em hôn anh mười lần, được không? 】
Thịnh Ly: 【 Trì ca, em sau này gọi anh là Trì ca, đảm bảo không gọi là Dư Tiểu Trì nữa. 】

Thịnh Ly: 【 [Hình ảnh], nhìn xem! Em đã đổi tên trên Wechat rồi! 】

Thịnh Ly: 【 Vậy... tối nay em đến tìm anh? Tuỳ anh xử lý, được không? 】

Thịnh Ly: "........."

Lần cuối đến nhà anh, đã là một tuần trước. Thịnh Ly cũng không phải là không muốn đi, chỉ là lần đó cô quá thảm quá mệt rồi, thật sự là bị anh giày vò quá nhiều, năng lượng cô không đủ.

Cô quay đầu nhìn Viên Viên: "Ngày mai 11 giờ chị có cảnh quay sao?"

Viên Viên cả mặt tê dại, quả nhiên......

Cô cong môi, nhỏ giọng đáp: "Nhưng chị không thể cứ về muộn như vậy được, phải về sớm hơn.

"Biết rồi a, trở về có thể ngủ bù mà." Thịnh Ly mỉm cười nhìn cô, "Vất vả rồi Viên Viên của chị, sáng mai 5 rưỡi đến đón chị."
Viên Viên ngẫm nghĩ: "Không thể để Dư Trì đến khách sạn sao? Cậu ấy... hẳn không ngại đi đi về về."

Dù sao, anh rể trẻ tuổi thể lực dồi dào, so với việc Thịnh Ly và cô đi lại suốt tốt hơn nhiều.

Thịnh Ly nhéo mặt cô: "Bình thường rất lanh lợi, hiện tại sao lại ngớ ngẩn như vậy rồi. Khách sạn nhiều ngôi sao như vậy, dù cho không bị bắt gặp với chị, cũng có thể bị đổ sang cho người khác, khả năng bị chụp sẽ cao hơn."

"Cũng phải..." Viên Viên gật đầu, đêm nay chỉ có thể vất vả lần nữa rồi.

Thịnh Ly trở về khách sạn tắm rửa, thay đồ xong xuôi mới lén lút ra ngoài.

Hai mươi phút sau, cô đứng trước cửa phòng, đem theo một nỗi sợ với tiếng "chít". Cô thật sự không muốn đối cái ám hiệu điên rồ đó nữa. Ban đầu nghĩ ra ám hiệu này, chỉ là muốn chọc anh cho vui, hiện tại đúng là nếm đủ hậu quả.
Thịnh Ly đứng ngoài cửa, vừa định gõ thì bên trong đã mở ra.

Cô sửng sốt, ngẩng đầu.

Dư Trì đứng sau cảnh cửa, tóc còn hơi ướt, hiển nhiên là vừa tắm xong. Thịnh Ly bước vào, cởϊ áσ khoác mũ và khẩu trang, nhìn anh, nhíu mày hỏi: "Tối nay không cần đối ám hiệu sao?"

"Vậy em ra ngoài, đối ám hiệu rồi vào lại?" Dư Trì nhàn nhạt đề nghị, thuận tay đem cửa đóng lại.

Thịnh Ly có ngốc mới ra ngoài, cô đem đồ đặt trên trên tủ ở cạnh cửa ra vào, vươn tay ôm anh, cười nịnh nọt: "Hôm nay chỉ NG hai lần thôi, đừng ghen mà, Dư Tiểu Trì."

Dư Trì hạ mắt, chế nhạo đáp: "Không phải nói không gọi là Dư Tiểu Trì nữa sao?"

Thịnh Ly lưu loát chuyển đổi: "Trì ca."

Dư Trì: "......"

Anh im lặng vài giây, sau đó đưa tay nâng mặt cô, thanh âm trầm ấm khàn khàn: "Đêm nay muốn kịch bản nào? So với lần trước kịch liệt hơn sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play