Hai cánh môi mỏng khô khốc hơi giật giật, Triển Thiên Bạch lúc này nhất thời không biết nên nói cái gì cho tốt.

Nhìn ra được nội tâm kinh ngạc cùng nghi hoặc của Triển Thiên Bạch, Đoan Mộc Ly vẻ mặt mất bình tĩnh, không vui nói: "Chu Phượng hắn còn chưa chết... Mới đánh ba mươi đại bản hắn liền ngất đi rồi."

Lúc ấy, Đoan Mộc Ly không có ở đó. Theo như lời thị vệ nói, là Huyền Ca chạy vọt đến ngăn cản, sau đó Huyền Ca muốn thỉnh tội với hắn, nhưng hắn căn bản không rảnh quản chuyện này, cũng đuổi cả Huyền Ca đi luôn rồi.

Thứ hắn để ý, chỉ có sinh tử của Triển Thiên Bạch.

"Ngươi không nên giết Chu Phượng... Giết chết nam sủng Hoàng đế ngự ban không khác gì không giữ mặt mũi cho Hoàng đế, đánh vào mặt Hoàng đế, đến lúc đó Phạm Ninh nhất định sẽ nhân cơ hội vạch tội ngươi một tràng." Triển Thiên Bạch chậm rãi nói.

"Ngươi bệnh nặng mới khỏe lại, để ý việc này làm cái gì? Ngươi hiện tại quan trọng nhất chính là điều dưỡng thân thể thật tốt đi."

Bàn tay đầy vết chai của Đoan Mộc Ly kiên định vươn ra hướng Triển Thiên Bạch, động tác mềm nhẹ, giúp Triển Thiên Bạch chỉnh sửa tóc mai hỗn độn trên trán.

Triển Thiên Bạch thoáng cúi đầu, không đối mặt với Đoan Mộc Ly.

Hắn không biết... Giờ khắc này, ánh mắt Đoan Mộc Ly nhìn hắn là như thế nào.

Khẽ hắng giọng, hắn nhẹ giọng nói: "Ta khát nước."

"Ta đi lấy nước cho ngươi."

Đoan Mộc Ly lập tức đứng lên, rót một chén nước cho Triển Thiên Bạch.

Nước có chút nóng, hắn còn vươn đầu lưỡi liếm liếm, thử độ ấm một chút.

"Độ ấm vừa đủ, uống đi!"

Triển Thiên Bạch nhận lấy chén nước tư trong tay Đoan Mộc Ly, con ngươi sâu thẳm như đêm đen hiện lên một tầng gợn sóng nghi hoặc.

Đoan Mộc Ly như này là làm sao vậy?

Ngủ một giấc tỉnh lại, hắn cảm giác Đoan Mộc Ly như thể biến thành người khác, sự sắc sảo toàn thân phảng phất như đều bị mài nhẵn, ánh mắt nhìn hắn càng ôn nhu, chứa đầy thâm tình.

Loại ánh mắt này, Triển Thiên Bạch lúc trước chỉ từng nhìn thấy Đoan Mộc Ly biểu lộ lúc thị tẩm ở trên giường mà thôi.

Ngực trái có một loại cảm xúc hỗn loạn, giống như vạn mã lao nhanh không ngừng nghỉ, Triển Thiên Bạch ngửa cổ cầm chén nước uống một hơi cạn sạch.

"Muốn uống một chút rượu..."

"Không được."

Đoan Mộc Ly chém đinh chặt sắt cự tuyệt.

"Triển Thiên Bạch, có phải bổn vương nuông chiều ngươi quá hay không? Ngươi bệnh nặng vừa tỉnh lại cũng dám uống rượu?!"

Bị Đoan Mộc Ly mắng, Triển Thiên Bạch không những không cảm thấy nổi nóng hoặc sợ hãi, ngược lại còn mỉm cười.

"Ngươi cười cái gì?" Mày kiếm của Đoan Mộc Ly nhíu lại.

Trực giác mách bảo hắn, đối tượng Triển Thiên Bạch đang cười chính là hắn.

Hàng mi dài khẽ rũ, Triển Thiên Bạch im lặng không lên tiếng.

Hắn là đang cười Đoan Mộc Ly.

Bởi vì lời mắng mỏ vừa rồi Đoan Mộc Ly đối với hắn nghe càng giống như một loại quan tâm.

Đầu ngón tay giật giật, Triển Thiên Bạch phát giác ra bản thân cả người không hề có khí lực, giống hệt như cảm giác lúc trước khi trúng độc nhưng không chết.

"Ta... Trúng loại độc gì?"

"Xích Giác Mạn Đà La." Đoan Mộc Ly trả lời.

"Xích Giác Mạn Đà La?" Ấn đường hơi nhăn lại một chút, Triển Thiên Bạch có chút đăm chiêu, "Nếu ta nhớ không nhầm, độc tính của Xích Giác Mạn Đà La cũng không lợi hại lắm..."

"Nhưng nếu nấu chung cùng canh gà sẽ sinh ra kịch độc trí mạng." Đoan Mộc Ly ngay sau đó tiếp lời Triển Thiên Bạch.

Hàng mi dài đen nhanh như lông vũ chớp một chút, vẻ hoang mang khó hiểu trên mặt Triển Thiên Bạch càng tăng lên, "Ta trúng độc... Thật sự là do Chu Phượng hạ sao?"

Nghe vậy, Đoan Mộc Ly không khỏi cả kinh, "Thế nào? Không lẽ ngươi còn muốn thay Chu Phượng cầu tình? Trong vương phủ này, người muốn đẩy ngươi vào chỗ chết nhất không phải là Chu Phượng sao? Cho dù hắn sống chết không thừa nhận, nhưng chỉ có hắn có hiềm nghi lớn nhất."

"Nhưng mà..." Triển Thiên Bạch muốn nói lại thôi.

Hắn không thiện lương đến mức sẽ thương tiếc một nam sủng thiếu chút nữa hại hắn bị đại bản đánh chết, nhưng hắn cũng không muốn đổ oan cho người vô tội.

Theo hiểu biết của hắn đối với Chu Phượng, Chu Phượng hẳn là không có can đảm giết người, huống chi, nếu hắn gặp chuyện không may, bản thân Chu Phượng sẽ chính là người đầu tiên bị hoài nghi.

Đã hại hắn bị đánh đại bản, có nhất thiết lại phải bồi thêm một liều độc dược nữa không?

Huống hồ, nghe khẩu khí của Đoan Mộc Ly, Chu Phượng dù đã bị phạt đại bản cũng không thừa nhận.

Triển Thiên Bạch không khỏi cảm thấy, sự tình có chút kì lạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play