"Ưm..."

Thẩm Ngọc Lam phát ra giọng mũi khiêu gợi, hàng mi dài khẽ mở.

Bên trong tầm mắt mông lung, gương mặt tươi cười thật to của Doãn Mạch xuất hiện.

"Ngọc Lam, ngươi tỉnh rồi?"

Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Ngọc Lam hơi sửng sốt một chút, chợt đỏ mặt.

Tối hôm qua... Lúc hắn quay về Di Hương viện đã là khuya, nhưng Doãn Mạch vẫn một mực chờ hắn, sau đó cùng hắn điên loan đảo phượng.

Trong đầu không kìm được mà hồi tưởng lại từng khung cảnh một tối hôm qua, Thẩm Ngọc Lam cảm thấy xấu hổ đến mức không biết giấu mặt vào đâu.

Cùng người mình thích ở cùng nhau... Đúng là cảm giác rất khác biệt.

Trước khi Thẩm Ngọc Lam gặp được Doãn Mạch, hắn cảm thấy cái loại chuyện này chính là một loại tra tấn cùng tổn thương vô tận.

Chỉ có Doãn Mạch mới có thể khiến cho hắn hạnh phúc.

Doãn Mạch nhìn thấy gương mặt Thẩm Ngọc Lam chợt đỏ, lập tức hôn một cái lên khuôn mặt ấm áp của Thẩm Ngọc Lam.

"Ngọc Lam, ta rất thích ngươi, thật sự rất thích ngươi nha!"

Bị Doãn Mạch ôm chặt tỏ tình, Thẩm Ngọc Lam nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.

"Được rồi, ta đã biết rồi... Không cần liên tục nói vậy..."

"Vì sao?" Doãn Mạch nghiêng đầu, "Ta thích ngươi thì ta sẽ nói cho ngươi, bằng không làm sao ngươi biết được?"

"Nhưng mà hiện tại ta đã biết rồi..." Thẩm Ngọc Lam thẹn thùng.

"Nhưng ta vẫn còn muốn nói! Nhìn thấy ngươi là thích rồi... Như nào cũng thích..." Doãn Mạch vừa nói, một bên lại giống như tiểu hài tử thích làm nũng cọ tới cọ lui ở cổ Thẩm Ngọc Lam.

"Đừng lộn xộn, ngứa quá!" Thẩm Ngọc Lam ngứa đến nỗi hơi nheo mắt.

Hành động nhỏ này khiến trái tim Doãn Mạch đập thình thịch một chút.

"Ngọc Lam..."

Vẻ mặt nghiêm túc có một không hai biểu lộ trong đôi mắt to tròn của Doãn Mạch, Thẩm Ngọc Lam xì một tiếng, bị chọc cho bật cười.

"Ngươi vì sao lại đáng yêu như vậy chứ?" Thẩm Ngọc Lam vươn tay, nhéo nhéo hai má Doãn Mạch.

"Mới không phải, người đáng yêu rõ ràng là ngươi."

"Ta..." Đôi mắt sáng ngời như bảo thạch của Thẩm Ngọc Lam thoáng qua một tia mất mát, áy náy cùng tự ti.

Hắn tuyệt đối không đáng yêu.

Hắn bẩn...

"Thẩm Ngọc Lam, ngươi nghĩ gì vậy?" Nhận thấy được sắc mặt Thẩm Ngọc Lam thay đổi, lực đạo trên tay Doãn Mạch thả lỏng, ôn nhu kéo Thẩm Ngọc Lam vào trong lồng ngực.

Tai áp lên lồng ngực nóng bỏng rắn chắc của Doãn Mạch, Thẩm Ngọc Lam có thể nghe thấy được nhịp tim đập mạnh mẽ của Doãn Mạch.

"Không có gì... Ta... Nãy giờ đang nghĩ, không biết Ly vương gia có tìm được giải dược hay không." Thẩm Ngọc Lam chậm rãi trả lời, khéo léo dùng Đoan Mộc Ly làm cái cớ che giấu.

"Ngươi ở cùng một chỗ với ta lại nghĩ đến nam nhân khác?!" Doãn Mạch lập tức kêu lên, hai mắt trợn tròn trừng trừng, không cần nói cũng biết là đang ghen.

"Phụt!" Thẩm Ngọc Lam mỉm cười, "Xin lỗi xin lỗi, ta không có ý đó... Ta chỉ là có chút lo lắng cho "Xích Diễm đại tướng quân"."

"Vị "Xích Diễm đại tướng quân" kia cũng là nam nhân!" Doãn Mạch lí lẽ tranh luận.

"Ách..." Thẩm Ngọc Lam khóe miệng giật giật, "Ta đây không nghĩ muốn nam nhân, vậy nghĩ muốn nữ nhân thì có thể sao?"

"Nghĩ muốn nữ nhân lại càng không được!" Doãn Mạch phịch một tiếng ngồi dậy, đè trên người Thẩm Ngọc Lam, "Ngươi chỉ được nghĩ đến ta, có biết không?"

"Được, được..." Thẩm Ngọc Lam dở khóc dở cười, phát hiện ra dục vọng độc chiếm của Doãn Mạch còn vượt qua sự tưởng tượng của hắn.

"Nhưng nghiêm túc mà nói..." Doãn Mạch quay đầu liếc một cái nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng ban mai vịn đầy trên song cửa sổ, Doãn Mạch lẩm bẩm nói: "Tên Đoan Mộc Ly kia hẳn là muốn tìm giải dược, cũng không biết bị thương tới mức nào rồi?"

Vương phủ.

"Triển công tử tỉnh rồi! Triển công tử tỉnh rồi!"

Hai mắt vừa mở, Triển Thiên Bạch chợt nghe thấy tiếng Hương Linh kêu kích động không thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play