Đoan Mộc Ly đứng lặng hồi lâu phía trên bậc thang, thoạt nhìn vẫn dũng mãnh cao lớn, tựa như một tòa núi nguy nga đồ sộ.
Ánh mắt đầu tiên của Chu Phượng khi nhìn thấy Đoan Mộc Ly liền đối với vị Nam Sở vương gia - Đại tướng quân này vừa gặp đã thương.
Đoan Mộc Ly vốn yêu thích nam sắc, hắn tưởng rằng khi hắn vào phủ, nhất định rất nhanh sẽ có thể được Đoan Mộc Ly sủng hạnh, nhưng ai ngờ...
Trong ánh mắt đen láy rưng rưng nước phản chiếu cả người Đoan Mộc Ly lạnh lẽo tựa một khối băng kiên cố, gương mặt như được đao tước rìu gọt phủ một tầng sương mù đáng sợ, như thể phải ăn tươi nuốt sống hắn.
Trái tim tràn ngập hy vọng trong nháy mắt nguội lạnh, Chu Phượng bất giác rụt bả vai.
"Vương gia, Chu Phượng... Chu Phượng nghe không hiểu lời vương gia đang nói..."
"Nghe không hiểu?" Mày kiếm của Đoan Mộc Ly nhíu lại, thanh âm trầm thấp đầy uy lực, mỗi lời thốt ra đều như muốn đánh thủng màng nhĩ Chu Phượng, "Chu Phượng, bổn vương lúc trước đã nói qua, nếu Triển Thiên Bạch chết, người đầu tiên chôn cùng hắn chính là ngươi! Xem ra, ngươi ỷ vào bản thân sau lưng có Hoàng Thượng là chỗ dựa nên không biết sợ, dám hạ độc với Triển Thiên Bạch..."
"Vương gia!" Chu Phượng đột nhiên hét to một tiếng, "Vương gia, ngài như này là đang nói cái gì? Ta hạ độc Triển Thiên Bạch khi nào?!"
"Ngươi còn dám ngụy biện! Người đâu!"
Đoan Mộc Ly vung cánh tay lên, đám thị vệ bước vào tiền thính, trong số hai người đi vào, thị vệ vào trước trong tay còn cầm theo một tấm ván gỗ rất nặng.
Sắc mặt Chu Phượng thoáng một cái tái xanh.
"Vương, vương gia..."
"Chu Phượng, bổn vương nói lại lần nữa, đem giải dược giao ra đây!" Đoan Mộc Ly thanh sắc nghiêm nghị, từ đầu đến chân tỏa ra khí tức khiến người ta sợ hãi.
"Vương gia... Ta... Ta thật sự không có..."
Nước mắt lộp bộp lộp bộp rơi xuống, Chu Phượng khóc lóc kể lể, "Ta bị oan mà vương gia, ta thật sự bị oan..."
"Người đâu! Dụng hình!"
Đoan Mộc Ly lười nghe Chu Phượng lải nhải, phẩy tay ra hiệu, đám thị vệ lập tức kéo Chu Phượng áp chế trên mặt đất.
"Không cần— Không cần mà vương gia, vương gia cứu mạng! Ta là bị oan, ta thật sự là bị oan mà vương gia—"
Nghe thanh âm tê tâm liệt phế cầu xin tha thứ của Chu Phượng, Đoan Mộc Ly càng lửa giận công tâm.
"Ngươi đố kị với Triển Thiên Bạch nên cố ý vu oan hãm hại hắn, nói hắn lén lẻn vào Tàng Thư Các, phạt đánh đại bản với hắn, lại vì bất mãn bổn vương phạt ngươi quét tước phòng củi mà ghi hận trong lòng, động thủ trên nhân sâm mưu tính độc chết Triển Thiên Bạch... Chu Phượng, bổn vương nhẫn nhịn với ngươi hết lần này đến lần khác, niệm tình ngươi là người Hoàng Thượng ban cho bổn vương, nhưng ngươi tính tình tâm ngoan thủ lạt, tâm thuật bất chính, bổn vương hôm nay cho dù có đánh chết ngươi cũng không đủ!"
"Không phải đâu vương gia, ta..."
"Người đâu! Phạt ba trăm trượng cho bổn vương!"
"Vương gia!"
Chu Phượng nhất thời đầu váng mắt hoa, sợ tới mức mặt cắt không còn một giọt máu.
Đám thị vệ cũng đã nghe hiểu, đối với loại tiểu nam hài nhu nhược nhỏ gầy như Chu Phượng này mà phạt ba trăm trượng thì không khác gì muốn mạng của Chu Phượng cả.
"Vương gia! Vương gia ta biết sai rồi, ta thật sự biết sai rồi, là ta không tốt, ta không nên đố kị với Triển Thiên Bạch, ta sai rồi, ta sai rồi vương gia, cầu xin ngài..."
"Còn chần chừ cái gì?! Đánh cho bổn vương!"
Đoan Mộc Ly hạ lệnh một tiếng, đám thị vệ lập tức nâng đại bản nặng nề lên mà nện xuống.
"A!"
Chu Phượng đau đớn hét lên một tiếng.
Bốp! Bốp!
Đại bản luân phiên nện xuống, mỗi lần đánh một trượng Chu Phượng liền phát ra một tiếng hét thảm.
"Vương gia— Vương gia, cầu xin ngài... A! Vương gia—"
Chu Phượng vừa kêu gào thảm thiết, vừa không ngừng khăng khăng hướng về phía Đoan Mộc Ly cầu xin tha thứ.
Mới bị đại bản đánh vài cái, Chu Phượng cũng đã đau đến mức gương mặt xinh đẹp trắng bệch, da thịt non mềm tưởng như có thể vắt ra nước cũng rướm máu.
"Vương gia... A! Đau quá... Vương gia..."
Đoan Mộc Ly ngồi trên cao nhìn xuống Chu Phượng đang bị đại bản nện lên, mâu quang lạnh lẽo, không mang theo một tia ấm áp.
Đã sớm nên như thế này...
Từ sau khi Triển Thiên Bạch bị Chu Phượng phạt trượng, hắn nên nghiêm khắc trừng phạt Chu Phượng một trận.
Nhưng mà...
Trong đầu hiện lên gương mặt tím tái của Triển Thiên Bạch, trong lòng Đoan Mộc Ly không khỏi đau xót.
Hắn bước đi, ngay cả liếc cũng không liếc mắt nhìn Chu Phượng lấy một cái, sải bước đi ra khỏi tiền thính, y bào phần phật cuộn thành gió lạnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT