Từ Dao Quốc đại tướng quân biến thành nô lệ của Nam Sở, Triển Thiên Bạch cảm thấy trên đời này tựa hồ không còn ai có thể vô dụng hơn hắn nữa đi?
Khóe môi hắn khẽ nhếch, miễn cưỡng nở một nụ cười gượng gạo, nụ cười này của Triển Thiên Bạch khiến Đoan Mộc Ly hơi sửng sốt.
Vốn là một nụ cười chất chứa nét thê lương vụn vỡ nhưng lại khiến Đoan Mộc Ly không thể dời mắt.
Thật đẹp...
...
Ký ức dần trôi về nơi phương xa, Triển Thiên Bạch không tự chủ mà hồi tưởng lại quá khứ trước kia, khi hắn còn ở Dao Quốc.
Khi đó, hắn là đại tướng quân người gặp người thích, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, bất khả chiến bại.
Hắn đã thề sẽ dẫn dắt binh sĩ Dao Quốc chiến thắng kẻ địch.
Hắn cho rằng, hắn làm được—
Cho đến khi Đoan Mộc Ly xuất hiện.
Người nam nhân này đã hủy diệt quốc gia của hắn, bẻ gãy ngạo cốt của hắn, dập tắt lý tưởng của hắn.
Hắn hận Đoan Mộc Ly!
Hắn đương nhiên hận Đoan Mộc Ly.
Hắn nhất định phải hận Đoan Mộc Ly.
Chỉ là...
"Xích Diễm đại tướng quân, chúng ta lại gặp nhau rồi!"
Trên chiến trường, phản chiếu trong con ngươi của Triển Thiên Bạch là hình ảnh oai phong lẫm liệt của Đoan Mộc Ly.
Giữa mười vạn đạo quân, thân ảnh nổi bật ấy khiến người ta muốn không chú ý đến cũng khó.
Hơn nữa, mỗi lần cùng Đoan Mộc Ly tương ngộ ở trên chiến trường, Triển Thiên Bạch đều có thể cảm nhận được hứng thú bừng bừng của Đoan Mộc Ly.
Đoan Mộc Ly tựa hồ cũng giống như hắn, mong chờ cuộc tương ngộ, giao thủ, phân định thắng bại của hai người trên chiến trường.
Triển Thiên Bạch hận Đoan Mộc Ly.
Nhưng sống trên đời, có thể gặp được kỳ phùng địch thủ cũng xem như là một chuyện may mắn.
Lặng lẽ nhắm mắt lại, Triển Thiên Bạch bất giác miên man suy nghĩ hồi lâu.
"Ngươi vì sao cứ phải lạnh nhạt với ta như vậy?"
Phía sau truyền đến tiếng Đoan Mộc Ly lẩm bẩm, Triển Thiên Bạch không quay đầu lại, sắc đỏ ửng trên mặt tan dần, con ngươi màu đen cuồn cuộn đến khóe mắt, khẽ liếc Đoan Mộc Ly một cái.
"Nếu đổi lại là ngươi, ngươi sẽ đối xử nhiệt tình với kẻ thù khiến ngươi rơi vào cảnh tan cửa nát nhà sao?"
Triển Thiên Bạch hỏi lại Đoan Mộc Ly, khiến Đoan Mộc Ly á khẩu, nhất thời không trả lời được.
Tà dương nơi chân trời dần biến mất, ngày lạc sơn, quyền cai quản trời cao đổi chủ.
"Trời tối rồi, chúng ta trở về thôi!"
Sau khi ngâm mình ở ôn tuyền quá lâu, Triển Thiên Bạch cảm giác nếu cứ tiếp tục ngâm nữa hắn nhất định sẽ tức ngực khó thở mà chết.
"Được." Đoan Mộc Ly đứng lên trước, bước ra khỏi thang trì.
Triển Thiên Bạch vừa bước lên bờ liền cảm thấy hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa té ngã.
Đều do tên hỗn đản Đoan Mộc Ly này!
Triển Thiên Bạch không nhịn được chửi thầm.
"Thân là nô lệ lại không chủ động giúp bổn vương thay y phục?"
Giọng nam trầm thấp tràn ngập cảm giác áp bức, Triển Thiên Bạch hung hăng trợn trắng mắt ở trong lòng, yên lặng không nói lời nào giúp Đoan Mộc Ly thay y phục. Lúc giúp Đoan Mộc Ly đeo đai lưng, hắn chỉ hận không thể dùng sức siết Đoan Mộc Ly đứt thành hai nửa.
Từ đầu đến cuối, sát khí trên người Triển Thiên Bạch một chút cũng không thuyên giảm.
Đoan Mộc Ly cúi đầu nhìn Triển Thiên Bạch cố tình không nhìn hắn, trong lòng bất giác dâng lên cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.
Sau khi giúp Đoan Mộc Ly thay y phục, Triển Thiên Bạch nhìn thấy mấy mảnh vải vụn màu đỏ tươi.
Từ khi Triển Thiên Bạch vào vương phủ, hắn liền cho người may y phục cho Triển Thiên Bạch tất cả đều thuần sắc đỏ, ý định ban đầu là muốn làm nhục Triển Thiên Bạch, thời thời khắc khắc nhắc nhở Triển Thiên Bạch rằng hắn đã từng là Dao Quốc "Xích Diễm đại tướng quân", nhưng đồng thời cũng gợi lại ký ức đáng xấu hổ sâu sắc về Đoan Mộc Ly.
Nhìn Triển Thiên Bạch hiện giờ, hắn sẽ nhớ đến chiến trường năm đó.
Triển Thiên Bạch trên chiến trường đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, bất khả chiến bại, vậy mà hiện tại...
Sâu trong thâm tâm Đoan Mộc Ly bất giác cảm khái vô cùng.
Không gì có thể khiến Đoan Mộc Ly cảm thấy sung sướng hơn việc chinh phục được kình địch lớn nhất của mình.
Chỉ là, sự sung sướng này luôn đan xen lẫn lộn với những thứ cảm xúc khác, khiến Đoan Mộc Ly cũng thể lí giải được cảm xúc của chính mình là gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT