Lâm Tuyết Nguyệt nhìn vũng rượu trên mặt đất, chau mày.

"Hửm?"

Tiếng than nhẹ của Viêm Diệm trên đỉnh đầu tựa như một chậu nước lạnh, rót lạnh thấu tâm hắn, Lâm Tuyết Nguyệt vội vàng cúi người xuống, vươn đầu lưỡi liếm liếm.

"Uống ít như vậy? Là chê rượu chủ nhân ban cho ngươi uống không ngon sao?" Ý cười lạnh như băng mị hoặc tà khí hiện lên trên khuôn mặt, Viêm Diệm vừa nhấc chân, hung hăng giẫm lên đầu Lâm Tuyết Nguyệt.

"Nô, nô tài không dám... Nô tài không dám..."

Đầu bị giẫm thật sự cúi rất thấp, chóp mũi cọ vào mặt đất, Lâm Tuyết Nguyệt vội vàng vươn dài đầu lưỡi ra, liều mạng liếm rượu trên mặt đất, đầu lưỡi cũng bị cọ rách, vị rỉ sắt nhàn nhạt tràn ra.

"Haha! Này mới đúng chứ, đây mới là bé ngoan của bổn vương." Viêm Diệm tiếp tục giẫm lên đầu Lâm Tuyết Nguyệt, đôi mắt hẹp dài lười biếng như mèo con cong lên, biểu tình càng thêm say mê.

"Vĩnh viễn đừng quên, là ai chuộc ngươi ra từ trong tay đám lão già kia, là ai cứu ngươi một mạng ở thời điểm ngươi sắp bị mang đi luyện độc, là ai dạy ngươi biết võ nghệ, bồi dưỡng ngươi thành tài."

Lời nói bâng quơ của Viêm Diệm gợi lên kí ức rất lâu về trước của Lâm Tuyết Nguyệt.

Hắn nhắm chặt hai mắt, ra sức cắn môi dưới.

"Là chủ nhân..."

Cho dù bị biến thành một con chó của Viêm Diệm, Lâm Tuyết Nguyệt vẫn rất cảm kích Viêm Diệm như cũ.

Nếu như lúc trước không có Viêm Diệm, hiện tại có lẽ hắn vẫn là một tên nô lệ đáng thương hại, hoặc cũng có thể là bị ném đi luyện độc cùng những nô lệ thất sủng khác.

Dù sao cuộc đời của hắn sinh ra đã là một mảnh u ám, đã sớm thiên sang bách khổng rồi. Một khi đã như vậy, hắn còn cái gì phải rụt rè chứ!

Chỉ cần hắn vẫn có thể sống sót, vẫn có thể làm một quân cờ cho Viêm Diệm sử dụng, hắn vẫn có thể tính đến chuyện báo thù.

Hắn sẽ không để cho Triển Thiên Bạch và Đoan Mộc Ly sống dễ chịu!

"Chủ nhân, nô tài sẽ nghe lời, nhất định nghe lời... Lần sau tuyệt đối sẽ không cô phụ sự kì vọng của chủ nhân với nô tài."

Lâm Tuyết Nguyệt liếm sạch sẽ rượu trên mặt đất, vội vã bày tỏ trung tâm với Viêm Diệm.

"Ngươi thật đúng là đê tiện!"

Khóe môi giương lên thành đường cong tàn nhẫn, Viêm Diệm đột nhiên đạp bả vai Lâm Tuyết Nguyệt, đạp ngã Lâm Tuyết Nguyệt trên mặt đất, đồng thời dùng sức túm xiềng xích, cưỡng bức Lâm Tuyết Nguyệt ngẩng cao cổ.

"A..."

Khuôn mặt Lâm Tuyết Nguyệt nhíu chặt lại, phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, nước mắt ẩn hiện nơi khóe mắt phản chiếu ra ánh sáng trong suốt long lanh.

Kinh thành Nam Sở.

Vương phủ nghênh đón vị khách không mời mà đến.

Ba người Đoan Mộc Khảo, Đoan Mộc Hàm và Cao Nam Phong đến.

Đoan Mộc Khảo và Đoan Mộc Hàm là đường huynh của Đoan Mộc Nam, ngày thường văn dốt vũ dát, chỉ biết sống phóng túng, là cái loại được phong vương không có thực quyền gì, là kiểu thập phần thỏa mãn.

Triển Thiên Bạch có nghe nói sơ lược về Đoan Mộc Khảo và Đoan Mộc Hàm, tác phong quả thực chính là ăn chơi trác táng.

Con ngươi hơi biến đỏ, trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau với Cao Nam Phong, Triển Thiên Bạch bất giác thay đổi sắc mặt.

Nhận thấy được địch ý cùng sát khí phóng ra từ trên người Triển Thiên Bạch, Cao Nam Phong rụt cổ, khóe môi cong lên.

"Triển Thiên Bạch, ngươi vẫn khỏe chứ!"

"Nhờ phúc của Đại tướng quân." Triển Thiên Bạch chắp tay với Cao Nam Phong, sắc mặt cũng lạnh như băng.

"Ai dô dô..." Lúc này, Đoan Mộc Khảo từng bước tiến lên, con ngươi như ruồi xanh híp lại, đánh giá Triển Thiên Bạch một lượt từ trên xuống dưới, "Bổn vương nghe nói hoàng thúc muốn thành hôn, đã thỉnh cầu tứ hôn với Hoàng Thượng rồi... Nhưng đối tượng hình như là tù binh của bại quốc á nha! Nghe nói tù binh rất có địa vị, vốn chính là đại tướng quân, nhưng không phải rất kì quái sao? Trên đời này nào có người nào là đại tướng quân lại nguyện ý hầu hạ dưới thân nam nhân? Chẳng lẽ đại tướng quân chỉ là hư danh, trên thực tế lại là một kĩ nam ai cũng có thể làm chồng?"

"Nói rất đúng!" Đoan Mộc Hàm vuốt râu mép trên cằm, nháy mắt với Đoan Mộc Khảo, "Không phải nói tên tù binh kia xuất thân là từ Di Hương viện đấy thôi, nói không chừng hoàng thúc là nhìn trúng bản lĩnh hầu hạ người khác của hắn đấy!"

Ánh mắt tà ác phóng đến trên người Triển Thiên Bạch, Đoan Mộc Hàm nhướng mi về phía Triển Thiên Bạch, "Triển Thiên Bạch, hoàng thúc hắn có thích nam sắc thế nào đi chăng nữa thì cũng là Phò Quốc đại tướng quân của Nam Sở ta, là hoàng thân quốc thích, thứ xuất thân hèn mọn dơ bẩn hạ tiện gì đó như ngươi khó tránh làm nhục mặt hoàng thất. Bổn vương khuyên ngươi, vẫn nên thức thời một chút, làm tiểu thiếp của hoàng thúc là được rồi, còn muốn cái gì mà cưới hỏi đàng hoàng, cũng không nhìn xem bản thân ngươi là cái đức hạnh gì."

"Nói rất đúng!" Đoan Mộc Khảo lập tức nói tiếp, "Bổn vương còn nghe nói, ngươi còn từng câu dẫn Cao Tướng quân nữa! Chẳng lẽ ỷ vào bản thân có vài phần tư sắc liền câu tam đáp tứ khắp nơi? Loại tiện nhân thủy tính dương hoa như ngươi đây bổn vương quyết không cho phép ngươi bước chân vào hoàng thất chúng ta!"

"Được rồi được rồi..." Đoan Mộc Hàm vỗ nhẹ bả vai Đoan Mộc Khảo, vuốt vuốt râu mép trên cằm, cười xấu xa, "Ngươi như vậy sẽ dọa hỏng Triển Thiên Bạch đấy."

Đoan Mộc Hàm quay đầu nhìn về phía Triển Thiên Bạch, vươn tay về phía hắn, "Ngươi nhìn hắn đi, một đại nam nhân lớn lên thành bộ dáng này, cũng khó trách hoàng thúc của chúng ta lại động tâm... Đổi thành bổn vương ta cũng muốn lấy hắn về làm tiểu thiếp, mỗi đêm yêu thương thật tốt đấy!"

Rắc!

Không đợi tay Đoan Mộc Hàm đụng đến cằm của Triển Thiên Bạch đã bị Triển Thiên Bạch lập tức vặn gãy cổ tay.

"Daa—!"

Đoan Mộc Hàm bi thương gào thét một tiếng.

Đoan Mộc Khảo nhất thời sợ tới mức sắc mặt xanh mét, "Hàm đệ, Hàm đệ ngươi sao rồi?"

"Tay! Tay của ta... Tay của ta!" Đoan Mộc Hàm đau đến nhe răng trợn mắt, "Người đâu! Người đâu! Bắt tên lớn mật cuồng đồ này cho bổn vương!"

Đám thị vệ của Đoan Mộc Hàm xông lên, lại bị Triển Thiên Bạch gầm lên một tiếng.

"Làm càn!"

Bọn thị vệ đều run rẩy, không dám tiến lên.

Triển Thiên Bạch mặc một thân trường bào đỏ như lửa trước sau như một, không mặc khôi giáp nhưng lại có một bộ tư thái trang nghiêm như quân nhân, lệ khí tỏa ra từ đầu đến chân dọa người sợ khiếp vía.

"Các ngươi, các ngươi còn thất thần làm gì?!" Đoan Mộc Hàm nổi nóng.

Từ nhỏ đến lớn, có khi nào hắn phải chịu loại ủy khuất này?!

"Ta là Ly Vương phi tương lại, là hoàng thẩm của hai người các ngươi, các ngươi khẩu xuất cuồng ngôn, dĩ hạ phạm thượng, ta không thay Đoan Mộc Ly trừng phạt các ngươi đã là khai ân rồi!"

Nghe thấy Triển Thiên Bạch trảm đinh tiệt thiết nói như vậy, hai người Đoan Mộc Khảo và Đoan Mộc Hàm nhất thời lộ ra vẻ mặt như ăn phải ruồi bọ.

Bên cạnh, ấn đường Cao Nam Phong nhíu chặt lại.

Vốn dĩ hôm nay hắn định mang theo Đoan Mộc Khảo và Đoan Mộc Hàm đến làm nhục Triển Thiên Bạch.

Hai người vốn đã không hợp Đoan Mộc Ly, cũng tò mò với Triển Thiên Bạch đã lâu, nghe nói Triển Thiên Bạch thật sự muốn gả cho Đoan Mộc Ly làm vương phi liền nhanh chóng kêu cùng hắn đến đây làm nhục Triển Thiên Bạch một phen, sống khá giả quá nghiện miệng.

Nhưng mà không ngờ tới...

"Triển Thiên Bạch!"

Đoan Mộc Khảo giao Đoan Mộc Hàm khóc đến độ nước mắt nước mũi tèm lem cho Cao Nam Phong, từng bước tiến lên.

Vốn định bày ra tư thế hù dọa Triển Thiên Bạch, nhưng hai người mặt đối mặt so với chỗ vừa đứng, lúc này Đoan Mộc Khảo mới phát hiện hắn thấp hơn so với Triển Thiên Bạch, có thể thấp hơn hẳn một cái đầu đấy!"

Đoan Mộc Khảo mếu máo, dáng vẻ bệ vệ nhất thời tắt hơn phân nửa.

"Hừ! Hoàng thúc cũng thật là, thân là Phò Quốc đại tướng quân của Nam Sở, vậy mà lại bị sắc đẹp mê hoặc đầu óc, không nên lấy loại tiện nhân hại nước hại dân như ngươi đây! Nếu không phải Dao Quốc có ngươi cũng sẽ không diệt quốc. Dựa theo bổn vương thấy, ngươi chính là một tai tinh, còn cái gì mà làm vương phi? Hoàng thúc không chê ngươi bẩn, bổn vương vẫn ghét bỏ đấy! Nên ném ngươi vào trong quân doanh làm kĩ nam cho quân binh, hoặc là để ngươi trở về Di Hương viện làm công việc ban đầu của ngươi đi!"

"Là ai mắng vương phi của bổn vương bẩn?!"

Đột nhiên, giọng nam trầm thấp hữu lực giống như một trận cuồng phong quét sạch mọi thứ, sắc mặt Đoan Mộc Khảo trong phút chốc trắng bệch, cả người hơi run run.

Đoan Mộc Ly đã trở lại!

Nhìn thấy ba người Đoan Mộc Khảo, Đoan Mộc Hàm và Cao Nam Phong, khuôn mặt góc cạnh tuấn dật phi phàm của Đoan Mộc Ly nháy mắt tối đi vài phần, con ngươi như chim ưng tựa như gắn dao nhỏ, có thể dễ dàng đâm thủng trái tim của ba người.

Cao Nam Phong dịch một bước nhỏ sang bên cạnh, lại một bước nhỏ, định cách xa Đoan Mộc Khảo và Đoan Mộc Hàm một chút, phủi sạch quan hệ với hai người.

"Hoàng, hoàng thúc..."

Nhìn thấy Đoan Mộc Ly một thân cương trực chính khí, khí vũ hiên ngang, hai chân Đoan Mộc Khảo đều run rẩy.

Đoan Mộc Hàm vốn khóc sướt mướt cũng lập tức nghẹn nước mắt về lại.

Hai người bọn họ ngàn vạn không ngờ tới được Đoan Mộc Ly vậy mà lại trở về sớm như vậy.

"Vừa rồi là hai người các ngươi đang nhục mạ vương phi của bổn vương?" Đoan Mộc Ly từng bước tiến lên, thoáng nâng cằm, hơn phân nửa khuôn mặt chìm vào bên trong bóng tối, vô hình tăng thêm vài phần hung hiểm cũng khủng bố.

"Hoàng thúc!" Đoan Mộc Khảo cố lấy dũng khí ngửa đầu ưỡn ngực, "Bổn vương nói không sai, hoàng thúc người không để ý mặt mũi của hoàng thất, kiên quyết muốn lấy bại tướng hại nước hại dân này làm phi, làm nhục quốc, làm mất thân phận!"

"Không, không sai!" Đoan Mộc Hàm cũng ồn ào lên theo, "Hơn nữa hoàng thúc, Triển Thiên Bạch này còn dám dĩ hạ phạm thượng, động thủ với bổn vương. Người xem, tay của bổn vương... Cũng bị hắn vặn gãy rồi!"

"Ồ?" Đoan Mộc Ly nhướng nhướng mi, khoát tay chặn lại, "Người đâu!"

Soạt một cái, đám thị vệ của vương phủ bao vây xung quanh hai người Đoan Mộc Khảo và Đoan Mộc Hàm.

"Ly Vương gia!" Cao Nam Phong không nhịn được hô một tiếng, "Ly Vương gia đây là muốn làm gì? Cho dù Khảo Vương gia và Hàm Vương gia có chút mạo phạm, xúc phạm đến Ly Vương gia, nhưng những câu nói đều có lí. Theo bổn tướng thấy, hẳn vẫn là Ly Vương gia nên tự xét lại nhiều hơn, tự tiết chế, miễn cho người khác mượn cớ."

"Ha!" Đoan Mộc Ly phát ra một tiếng cười lạnh, "Bổn vương là hoàng thúc của hai người bọn hắn, theo gia pháp, lớn nhỏ có trật tự, lớn là tôn, nhỏ là ti, bổn vương đương nhiên có quyền xử trí hai người bọn họ; theo quốc pháp, hai người bọn họ tự ý xông vào Ly vương phủ, làm nhục vương phi của bổn vương trước, không có tự trọng của vương gia cao quý, làm mất thân phận, làm tổn hại mặt mũi hoàng thất..."

Theo tiếng trách cứ vang vang hữu lực của Đoan Mộc Ly, sắc mặt hai người Đoan Mộc Khảo và Đoan Mộc Hàm càng thêm xanh mét, không chút huyết sắc.

Cao Nam Phong vốn định nói đỡ giúp hai người cũng bị Đoan Mộc Ly phản bác không còn lời nào để đối đáp.

"Bởi vậy, hôm nay bổn vương sẽ thay Hoàng Thượng quản giáo dạy dỗ hai người các ngươi thật tốt, người đâu!"

Hắn ra lệnh một tiếng, đám thị vệ vương phủ lập tức áp đảo hai người Đoan Mộc Khảo, Đoan Mộc Hàm trên mặt đất.

"Hoàng thúc! Hoàng thúc người đây là muốn làm gì? Bổn vương chính là vương gia đấy!"

"Ly Vương gia, người dựa vào cái gì chứ? Ngay cả cha ta cũng chưa từng đánh ta!"

Nghe Đoan Mộc Khảo và Đoan Mộc Hàm tru tréo lên, Đoan Mộc Ly khoanh tay trước ngực, cười lạnh nhún vai, ánh sáng trong con ngươi đen thâm trầm phản chiếu ra khiến kẻ khác không rét mà run.

"Chỉ bằng bổn vương là Đoan Mộc Ly."

Trên ba chữ cuối cùng nhấn thêm trọng âm, trong nháy mắt, cả vương phủ rộng lớn lặng ngắt như tờ.

Cao Nam Phong thật sự không ngờ tới được Đoan Mộc Ly lại vì hai người Đoan Mộc Khảo và Đoan Mộc Hàm nói mấy câu làm nhục Triển Thiên Bạch mà làm đến nông nỗi này.

Giây tiếp theo, gậy gộc đánh xuống, nặng nề đánh xuống trên người Đoan Mộc Khảo và Đoan Mộc Hàm.

Trong vương phủ nhất thời phát ra tiếng kêu than thấu trời.

"Cao Tướng quân thật có nhã hứng, ở chỗ này xem náo nhiệt của hai vị vương gia sao?" Đoan Mộc Ly quay đầu nhìn về phía Cao Nam Phong, ánh mắt lạnh lẽo tạo áp lực về phía Cao Nam Phong.

Từ bàn chân nổi lên một cỗ ác hàn, Cao Nam Phong chắp tay với Đoan Mộc Ly, "Cáo từ!"

"Không tiễn."

Nghe tiếng kêu thảm thiết thê lương của Đoan Mộc Khảo và Đoan Mộc Hàm, Cao Nam Phong tiên phong rời khỏi vương phủ của Đoan Mộc Ly.

Đoan Mộc Ly vừa sai người phạt gậy Đoan Mộc Khảo và Đoan Mộc Hàm, vừa bức hai người nhận lỗi với Triển Thiên Bạch.

Cuối cùng, hai người vừa khóc lóc cầu xin Triển Thiên Bạch tha thứ vừa thầm ra sức mắng bản thân, lúc này mới làm cho Đoan Mộc Ly nguôi giận.

Mãi đến khi Đoan Mộc Khảo và Đoan Mộc Hàm được nâng cáng ra khỏi vương phủ, Triển Thiên Bạch cũng không có một câu cầu tình cho hai người bọn họ.

Điều này làm cho Đoan Mộc Ly thoáng cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng tựa hồ bên trong lại có tình lí.

Triển Thiên Bạch từ trước đến này không phải là người lòng dạ đàn bà, nhân từ nương tay, nếu không cũng sẽ không ngồi trên vị trí Đại tướng quân này, cũng sẽ không khiến tướng sĩ tam quân tin phục.

"Hiện tại cảm thấy hết giận rồi chứ?"

Đoan Mộc Ly quay đầu hỏi Triển Thiên Bạch. Một khắc trước mặt còn cứng ngắc nghiêm nghị, nháy mặt lại tựa như sông băng tan ra, nở nụ cười mỉm như mùa xuân.

"Còn thiếu một chút."

Triển Thiên Bạch nhún vai, đôi con ngươi đỏ tươi phát sáng mĩ lệ càng thêm sâu.

Còn thiếu... Cao Nam Phong!

Hai tay giấu trong ống tay áo siết chặt thành quyền, Triển Thiên Bạch đè thấp mi mắt.

Hắn nhất định phải khôi phục nội lực, nhất định!

"Thiên Bạch..."

Đoan Mộc Ly vươn tay ôm lấy bả vai Triển Thiên Bạch, "Chuyện gì ngươi cũng không cần phải một mình gánh vác, vĩnh viễn đừng quên... Phía sau của ngươi có ta, ta sẽ là chỗ dựa của ngươi."

Trong con người đỏ tươi phản chiếu biểu tình nghiêm túc của Đoan Mộc Ly, Triển Thiên Bạch cong khóe môi, nở nụ cười giảo hoạt, "Ta làm sao biết được ngươi là chỗ dựa cho ta mà không phải đánh lén ta sau lưng đây?"

Đoan Mộc Ly phì cười.

Nếu là chiến trường trước đây, loại tình huống này Triển Thiên Bạch nói thật sự là có thể.

"Bởi vì trước kia chúng ta là kẻ địch, mà sau này... Là người nhà."

Người nhà...

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2. [Ngôn Tình] Sống Chung
3. Ta Ở Đại Lục Làm Phò Mã
4. Ái Thật Lâu Bằng Hữu
=====================================

Hai chữ này kích động Triển Thiên Bạch rất sâu.

Triển Thiên Bạch từng cho rằng, bản thân sẽ không có người nhà nữa.

Bởi vì toàn bộ người nhà của hắn đều chết hết— Dưới sự tính kế của Đoan Mộc Ly.

Nhưng hiện tại, Đoan Mộc Ly lại sắp trở thành người nhà mới của hắn.

Triển Thiên Bạch không khỏi cười khổ, cảm thấy thứ không thể tưởng tượng nổi nhất trên thế gian, chính là duyên phận.

Nhưng nghiệt duyên giữa hắn và Đoan Mộc Ly, hắn không chán ghét, cũng không hối hận.

Triển Thiên Bạch giương mi mắt lên, chăm chú nhìn Đoan Mộc Ly, ánh mắt thâm thúy mê người, làm cho toàn thân Đoan Mộc Ly càng dễ bị thiêu đốt.

"Hôn ngươi hoặc là trở về phòng, ngươi chọn lấy một cái."

Triển Thiên Bạch bị lời này của Đoan Mộc Ly chọc cho nở nụ cười, con ngươi đỏ tươi cong thành trăng khuyết, cúi người đến bên tai Đoan Mộc Ly, nhỏ giọng lặng lẽ nói thầm: "Cho ngươi hôn một cái trước, trở về phòng lại tiếp tục hôn."

Giọng nói mang theo vài phần đùa giỡn tựa như pháo bùm một tiếng nổ tung trái tim Đoan Mộc Ly. Đoan Mộc Ly lập tức ôm ngang Triển Thiên Bạch lên.

"Đây là lửa do chính ngươi nhóm, đừng trách ta không khống chế được!"

Vừa dứt lời, Đoan Mộc Ly ôm Triển Thiên Bạch, một cước đá văng cửa phòng, sải bước đi vào trong.

Trong Di Hương viện.

Doãn Mạch trở về Thanh Loan cung một chuyến ổn định long mạch, rốt cuộc đã xuất hiện lại ở Di Hương viện.

Doãn Mạch cầm hoa dại tươi tốt vừa mới hái trong tay, hào hứng bừng bừng ngâm nga tiểu khúc, mới vừa đẩy cửa phòng Thẩm Ngọc Lam ra liền nhìn thấy Thẩm Ngọc Lam đang rúc trong lồng ngực một lão già y phục đẹp đẽ sang quý, bị lão già đó chuốc rượu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play