"Dạ Ưng..."

Nhìn thấy Dạ Ưng, sắc mặt Triển Thiên Bạch khẽ biến.

Dạ Ưng và Dạ Tựu là khách nhân được Đoan Mộc Nam đường xa mời đến đây, hai người đối với trận đấu thú này cũng hứng thú bừng bừng.

"Này này, biểu tình này của ngươi giống như ngươi rất không muốn gặp ta vậy." Nhìn thấy Triển Thiên Bạch giận tái mặt, Dạ Ưng sờ sờ sau cổ, khóe môi chứa nét cười khổ.

"Không phải "giống như", ta quả thực không muốn nhìn thấy ngươi." Triển Thiên Bạch thẳng thắn.

"Ta nói này Triển Thiên Bạch..."

Lúc này, Dạ Tựu ló đầu ra từ phía sau Dạ Ưng, một cánh tay khoác lên trên vai Dạ Ưng.

"Theo ta thấy, còn không bằng ngươi cược với ca ta, Đoan Mộc Ly này cũng không sống được khoảng chừng bao lâu, lời mà Nam Sở các ngươi hay dùng, nói cái gì mà "kẻ thức thời là trang tuấn kiệt"..."

Không đợi Dạ Tựu nói xong, Triển Thiên Bạch mỉm cười, khoát tay áo về phía Dạ Tựu, "Thật đáng tiếc, cho dù Đoan Mộc Ly có thật sự chết trên trường đấu thú, ta cũng không thể đi với ca ngươi... Bởi vì đến lúc đó, ta sẽ tiến cung làm phi tử."

"..."

Tầm mắt sắc bén trong nháy mắt rơi xuống trên người Đoan Mộc Nam, Dạ Ưng liền nhìn thấy được trên mặt Đoan Mộc Nam lộ ra vẻ kiêu ngạo đắc ý.

Xì!

Trong lòng Dạ Ưng không được thoải mái lắm.

"Ca..." Dạ Tựu ngẩng phắt mặt, tiến đến bên tai Dạ Ưng, "Tiểu Hoàng đế của Nam Sở này xem thần mã như đồ vật, dám tranh đoạt nam nhân với ca ngươi."

Con ngươi màu nâu trượt đến khóe mắt, Dạ Ưng bất động thanh sắc liếc đệ đệ của mình một cái, dùng ánh mắt ra hiệu ngăn chặn hắn tiếp tục nói tiếp.

Nhưng Dạ Tựu lại như có mắt không tròng, tiếp tục làm càn nói: "Ca, sớm hay muộn cả Nam Sở đều là của Tháp Nhĩ chúng ta! Không, là của ca ngươi!"

"Ngươi bớt nói hai câu đi." Dạ Ưng đẩy Dạ Tựu ra.

Lời nói này, Triển Thiên Bạch không dám khẳng định Đoan Mộc Nam có nghe thấy hay không, dù sao hắn nghe thấy rồi.

Tháp Nhĩ lang tử dã tâm ở Nam Sở không ai không biết, không ai không rõ, nhưng trước mắt, Tháp Nhĩ vẫn chưa có đủ điều kiện để cùng Nam Sở đánh chiến một trận, trừ phi Dạ Ưng thật sự chinh phục được các bộ tộc nhỏ khác, hoàn toàn thống nhất Tháp Nhĩ.

Triển Thiên Bạch cho rằng, Dạ Ưng có dã tâm cùng thực lực này, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Triển Thiên Bạch lơ đãng quay đầu, nhìn về phía Đoan Mộc Nam.

Đôi mắt to ngập nước của Đoan Mộc Nam nhìn không rời mắt về phía trường đấu thú, trông ngóng chờ mong trận chém giết giữa ma thú và Đoan Mộc Ly.

Tiểu Hoàng đế của Nam Sở... Thật sự hiểu rõ kẻ địch của mình rốt cuộc là ai sao?

"Triển Thiên Bạch."

Nhận thấy được tầm mắt của Triển Thiên Bạch, Đoan Mộc Nam quay đầu, trên mặt vui mừng nở hoa, "Rất nhanh... Ngươi sẽ tiến cung bồi trẫm thôi."

"Thật sao?" Môi mỏng của Triển Thiên Bạch khẽ mở.

Hắn mới vừa rồi nói như vậy với Dạ Ưng chính là dùng Hoàng đế Nam Sở đè ép dáng vẻ kiêu ngạo của Dạ Ưng. Trên thực tế, cho dù Đoan Mộc Ly chết trận trên trường đấu thú, hắn cũng tuyệt đối không có khả năng vào cung làm phi.

Đoan Mộc Nam thật sự xem nhẹ hắn rồi...

Nếu Đoan Mộc Ly đã chết, vậy thì hắn...

Triển Thiên Bạch lặng lẽ rũ xuống mi mắt, ra sức lắc đầu.

Không nên nghĩ thế...

Không nên nghĩ đến khả năng Đoan Mộc Ly sẽ chết...

Nam nhân khiến cho hắn nếm mùi thất bại sẽ không dễ dàng chết đi như vậy!

Lần thứ hai mở mắt, đôi con ngươi của Triển Thiên Bạch nhuộm đỏ.

Đột nhiên, trên khán đài của trường đấu thú bùng nổ tiếng kinh hô.

Một cái lồng sắt rất lớn được đẩy ra, lồng sắt được tạo ra bằng sắt từ Tuyết Sơn Hàn, xung quanh có khoảng mười tên thị vệ canh gác, trận địa rất lớn.

"Grào—!"

Ma thú bị nhốt trong lồng sắt bừng tỉnh, phát ra một tiếng rít gào đinh tai nhức óc.

Các quần chúng trên khán đài không chỉ không bị dọa sợ, ngược lại tiếng hoan hô phát ra càng thêm hưng phấn.

Sức chú ý của Triển Thiên Bạch bị thu hút, con ngươi đỏ tươi huyết sắc khóa trên ma thú trong lồng sắt.

"Đó là..."

Triển Thiên Bạch đè thấp mi mắt.

Xích Giác Trường Mao Sư thân thể to lớn, lực cắn kinh người, nhưng tốc độ di chuyển lại không đủ nhanh nhẹn.

Loại ma thú này cấp bậc không tính là rất cao, thuộc loại bậc trung.

Triển Thiên Bạch không chú ý quay đầu, vừa vặn không hẹn mà bắt gặp tầm mắt của Đoan Mộc Nam.

"Đừng lo lắng, trẫm sẽ không vừa bắt đầu đã muốn mạng hoàng thúc." Đoan Mộc Nam nói xong, khóe môi cong lên một đường cong đắc ý.

Hắn sẽ không vừa bắt đầu đã muốn mạng của Đoan Mộc Ly, bởi vị cấp bậc nguy hiểm của ma thú là tầng tầng tăng dần lên, đợi cho sức lực của Đoan Mộc Ly trong khi lần lượt chém giết bị tiêu hao không còn bao nhiêu, hắn sẽ thả con ma thú lợi hại nhất kia ra.

Hoàng thúc... Đừng trách trẫm quá tàn nhẫn, trẫm đã cho ngươi cơ hội rồi.

Đoan Mộc Nam âm thầm cắn chặt răng, biểu tình dần trở nên âm hiểm ngoan độc.

Đối đầu với kẻ địch mạnh, hắn cũng không muốn tổn thất một viên mãnh tướng.

Nhưng mà hắn muốn Triển Thiên Bạch.

Đoan Mộc Ly thân là nhân thần, dám can đảm gọi nhịp hắn, thị khả nhẫn thục bất khả nhẫn!

Nếu như hắn không nhượng bộ, sớm hay muốn Đoan Mộc Ly cũng khởi binh tạo phản, lưu lại hậu hoạn vô cùng.

Đoan Mộc Nam dường như nhìn chăm chú vào trường đấu thú sục sôi, kì thực trong đầu lại hồi tưởng lời nói lúc trước của Đoan Mộc Ly ở Ngự Hoa Viên:

"Ta có thể cho Triển Thiên Bạch... Mạng của ta."

Trong lòng Đoan Mộc Nam không thoải mái.

Hắn không tin.

Hắn thực sự không tin Đoan Mộc Ly nguyện ý vì Triển Thiên Bạch mà chết.

Trên thế gian này, chỉ có mạng của mình là quan trọng nhất.

Nói không chừng trong quá trình chém giết với ma thú, Đoan Mộc Ly sẽ cảm thấy lực bất tòng tâm mà nhận thua, cứ thế, Triển Thiên Bạch sẽ hoàn toàn thất vọng, hết hi vọng.

Trong lòng Đoan Mộc Nam viết lên suy nghĩ của bản thân, bên kia, Dạ Ưng đang càng thêm hứng thú nhìn chằm chằm Triển Thiên Bạch.

Sườn mặt của Triển Thiên Bạch cũng rất đẹp, đường nét không quá mức rõ ràng, nhưng cũng không quá mức nữ tính, lệ chí nơi khóe mắt lại gợi lên cảm giác khiến người ta không kiềm chế được, rất muốn liếm một ngụm.

"Ca..."

Dạ Tựu tiến đến bên tai Dạ Ưng, nhỏ giọng nói thầm: "Ca, ngươi thích Triển Thiên Bạch này như vậy, cho dù là vì Triển Thiên Bạch... Ngươi cũng phải nhanh chóng đánh hạ Nam Sở!"

"..."

Dạ Ưng quay đầu quét mắt liếc Dạ Tựu một cái, khuôn mặt màu đồng cổ phủ kín một tầng vẻ lo lắng.

Hắn sớm hay muộn cũng sẽ phát binh với Nam Sở, nhưng trước mắt, thực lực của một nước cường thịnh như Nam Sở, ngựa béo người khỏe, mà Tháp Nhĩ lại chia năm xẻ bảy, nếu như hắn tùy tiện phát động chiến tranh với Nam Sở, rất có khả năng bị bộ tộc khác thừa dịp yếu thế mà xâm nhập.

Thấy Dạ Ưng còn đang do dự, Dạ Tựu nhướng nhướng mi, đáy mắt lướt qua một tia lạnh lẽo.

Giây tiếp theo, tiếng người huyên náo cả trường đấu thú—

Đoan Mộc Ly lên sàn rồi!

Nhìn thấy Đoan Mộc Ly một thân chiến giáp đen tuyền, Triển Thiên Bạch theo bản năng rướn người ra phía trước dò xét.

Đoan Mộc Nam an vị bên cạnh Triển Thiên Bạch thấy Triển Thiên Bạch vừa nhìn thấy Đoan Mộc Ly liền căng thẳng, mặt lập tức lộ vẻ bất mãn, không nhịn được trở mặt xem thường người.

"Ly Vương gia—!"

"Ly Vương gia nhìn chỗ này!"

Trên khán đài có người hô to tên của Đoan Mộc Ly. Bởi vì uy vọng của Đoan Mộc Ly rất cao, tuy rằng đắc tội không ít người nhưng cũng có lượng lớn người sùng bái.

Nếu giống như trước đây, có phạm nhân nào đó tiến vào trong trường đấu thú, như vậy thì không có gì xảy ra cả, thứ khán giả tán thưởng chính là một hồi xử hình đẫm máu thiên về một phía.

Nhưng đối tượng đổi thành Đoan Mộc Ly, tình hình liền hoàn toàn khác biệt.

Một bộ phận quần chúng chờ mong hình ảnh Đoan Mộc Ly bị ma thú xé toạc, tương tự cũng có bộ phận quần chúng trông ngóng chờ mong một màn Đoan Mộc Ly tự tay mình giết ma vật.

Trong nháy mắt, cả trường đấu thú như thể bị nhóm đốt, làn sóng tiếng hoan hô ngày một cao hơn.

"Hoàng thúc—!"

Lúc này, Đoan Mộc Nam thân là vua một nước đứng lên, từ trên cao nhìn xuống chính giữa trung tâm trường đấu thú.

Đoan Mộc Ly ngẩng đầu nhìn về phía Đoan Mộc Nam cao cao tại thượng, áo choàng dài phần phật bay, đôi mắt như chim ưng không hề sợ hãi, cảm giác tồn tại cường đại đến mức hoàn toàn áp đảo ma thú cùng Hoàng đế.

Đoan Mộc Nam mếu miệng, "Trẫm sai người dẫn đến mười con ma thú từ trong lâm viên hoàng gia, hoàng thúc chỉ cần có thể lần lượt sống sót trong trận quyết đấu với mười con ma thú này, thì tính là ngươi thắng, ngược lại... Hoàng thúc cũng có thể nhận thua giữa chừng..."

Nói xong, Đoan Mộc Nam giơ tay lên.

Trên phía tây khán đài, cung tiễn thủ xếp thành hai hàng chỉnh tề soàn soạt lên dây cung.

"Trước đó trẫm đã chuẩn bị bố trí cung tiễn thủ, trên mũi tên tẩm độc, chỉ cần hoàng thúc nhận thua, bọn họ sẽ vạn tiễn đồng thời bắn ra, bắn chết ma thú."

Độ cong của khóe môi giương lên càng thêm sâu, Đoan Mộc Nam vung cánh tay lên, "Vậy thì, xin mời hoàng thúc cứ hưởng thụ cho thật tốt đi!"

Cùng lúc lời nói hạ xuống, thị vệ mở lồng sắt ra, Xích Giác Trường Mao Sư rít gào chui ra.

Trong Di Hương viện, Thẩm Ngọc Lam đứng ngồi không yên.

Hiện tại, khắp phố lớn ngõ nhỏ của kinh thành Nam Sở đều truyền nhau chuyện Hoàng Thượng để Đoan Mộc Ly phân cao thấp với ma thú ở trường đấu thú hoàng gia, chính là vì tranh giành Triển Thiên Bạch với Đoan Mộc Ly.

"Doãn Mạch... Ngươi mau trở về đi mà!" Thẩm Ngọc Lam dựa vào song cửa nhìn về phía xa xăm, sắc mặt ngưng trọng.

Trong trường đấu thú hoàng gia.

Khán đài một giây trước còn ồn ào náo động không ngừng trong nháy mắt yên tĩnh lại, tựa như thời gian ngưng đọng lại.

Đám người Đoan Mộc Nam, Dạ Ưng, Dạ Tựu, Cao Nam Phong toàn bộ đều trợn mắt há mồm.

Trong trường đấu thú, một trận cuồng phong cuồn cuộn cuốn lên cát đá, áo choàng đỏ tươi như nhuốm máu bay phấp phới.

Đoan Mộc Ly đứng ở nơi đó, trước mặt là Xích Giác Trường Mao Sư thân thể to lớn, máu tươi chảy xuôi dưới chân.

"Làm sao... Có thể..."

Đoan Mộc Nam hít một ngụm khí lạnh, khó thể tin được.

Chỉ trong chớp mắt, Xích Giác Trường Mao Sư giương nanh múa vuốt đã bị Đoan Mộc Ly đánh ngã, Đoan Mộc Ly ngay cả bội kiếm bên hông cũng chưa rút ra.

"Oaaaaa—!"

Đột nhiên, tiếng hoan hô đinh tai nhức óc vang lên bùng nổ cả trường đấu thú.

Khóe môi Triển Thiên Bạch khẽ giương lên, tạm thời thở phào một hơi, con ngươi đỏ tươi huyết sắc hơi nheo lại.

Không hổ là Đoan Mộc Ly...

Tuy nói biết rõ Xích Giác Trường Mao Sư quả thực không tính là ma thú khó đối phó gì, nhưng thân đang bị áp chế nội lực trong trường đấu thú hoàng gia, cho dù là Triển Thiên Bạch của trước đây cũng không dám cam đoan rằng nhất định một kích có thể đoạt mạng.

"Phế vật!" Đoan Mộc Nam quay đầu trợn trắng mắt liếc Cao Nam Phong một cái.

Đám ma thú này đều là Cao Nam Phong mang theo tướng quân của Nam Sở, cao thủ nội lực hao hết sức chín trâu hai hổ bắt về, kết quả Đoan Mộc Ly giết chúng nó nhẹ nhàng tựa như nghiền nát con kiến.

"Tiếp tục!" Đoan Mộc Nam vung tay lên.

Thi thể của Xích Giác Trường Mao Sư được dọn dẹp sạch sẽ, con ma thú thứ hai được đưa lên.

"Là Bát Đầu Xà." Triển Thiên Bạch lầm bầm.

Bát Đầu Xà, ý trên mặt chữ có tám cái đầu, hình thể nhỏ hơn so với Xích Giác Trường Mao Sư, nhưng dù nhỏ hơn gần một vòng thì so với Đoan Mộc Ly thân là nhân loại tự nhiên phải lớn hơn thập phần.

So với Xích Giác Trường Mao Sư, Bát Đầu Xà càng nhanh nhẹn giảo hoạt hơn, còn có thể phun ra độc vật gây tê liệt thần kinh của đối thủ.

"Đoan Mộc Ly, ngươi phải cẩn thận!"

Hai tay nắm chặt đan vào nhau, Triển Thiên Bạch mướt mồ hôi lo cho Đoan Mộc Ly.

Lúc này, Đoan Mộc Ly rút kiếm.

Hắn vẫn như cũ không cần tốn nhiều sức, chặt xuống toàn bộ tám cái đầu của Bát Đầu Xà.

Đoan Mộc Nam vốn định mượn cơ hội lần đấu thú này áp chế bớt đi nhuệ khí của Đoan Mộc Ly, nhưng kết quả lại biến thành biểu diễn phô trương rõ ràng sức mạnh tự thân cường đại của Đoan Mộc Ly.

Đoan Mộc Nam giận đến độ sắc mặt thành màu gan heo.

Bên cạnh, Dạ Ưng sờ sờ cằm, ánh mắt từng chút từng chút lạnh đi.

Đoan Mộc Ly này... Không hổ là chiến thần của Nam Sở, rất lợi hại!

Ánh mắt bất giác nhẹ nhàng hướng về phía Triển Thiên Bạch, Dạ Ưng mãi đến tận bây giờ mới phản ứng lại, năm đó Triển Thiên Bạch có thể cùng đối thủ như vậy đánh đến hừng hực khí thế, khó phân thắng bại, bởi vậy có thể thấy được thực lực của Triển Thiên bạch cũng đáng sợ đến cực điểm.

Dạ Ưng đột nhiên rùng mình một cái, nhếch nhếch môi, nở nụ cười, vẻ tươi cười lộ ra ý cảnh giác mãnh liệt... Cùng với ham muốn chinh phục.

Triển Thiên Bạch... Ngươi làm cho ta càng muốn có được ngươi!

Triển Thiên Bạch hết sức chăm chú quan sát Đoan Mộc Ly cùng ma thú chém giết, chẳng mảy may nhận thấy được ánh mắt nóng bỏng của Dạ Ưng.

Con thứ ba, con thứ tư, con thứ năm...

Mãi đến khi vừa bổ con ma thú thứ tám làm hai nửa, Đoan Mộc Ly ngồi xổm nửa người xuống, một tay cầm kiếm chống đất.

Mặt trời trên đỉnh đầu nắng chói chang, gay gắt.

Trong không khí khô hanh pha trộn lẫn vào mùi máu tươi gay mũi, khiến người ta buồn nôn.

Ngực Đoan Mộc Ly lên xuống phập phồng không ngừng, tiếng thở dốc ngày một nặng nề, trên khuôn mặt như đao tước rìu gọt cũng tràn đầy mồ hôi, mồ hôi tí tách chảy xuôi, thấm vào trong đất cát dưới chân—

Hắn nhìn qua có chút lực bất tòng tâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play