Toàn bộ đôi mắt trên triều đều nhìn chằm chằm Đoan Mộc Ly. Đoan Mộc Ly cất bước, chỉ như vậy thôi mà Đoan Mộc Nam ngồi trên long ỷ đã toàn thân run rẩy.
"Thần..." Đoan Mộc Ly vừa chắp tay về phía cháu mình, thanh âm trầm thấp hữu lực, "Nguyện vì Hoàng Thượng phân ưu."
Hai mắt Phạm Ninh lập tức hưng phấn đến độ lóe ra ánh sáng.
Cao Nam Phong cũng một bộ tươi cười vì đạt được gian kế.
"Khụ! Khụ khụ... Vậy trẫm đa tạ hoàng thúc." Đoan Mộc Nam nói xong, ánh mắt lại rơi xuống trên người Phạm Ninh, "Về chuyện hiến tế cầu phúc, toàn quyền giao cho Phạm Thừa tướng xử lí, khụ... Khụ khụ... Lui xuống, bãi triều!"
Đoan Mộc Nam khoát tay đứng lên, chỉ muốn lập tức rời khỏi đại điện.
Nhìn thân ảnh lung lay lảo đảo của Đoan Mộc Nam, ấn đường Đoan Mộc Ly nhíu chặt lại.
"Muốn hiến tế cầu phúc cho Hoàng Thượng ở vương phủ sao?"
Trong vương phủ, hai mắt Chu Phượng mở thật to, khó tin nhìn Huyền Ca.
"Đúng vậy!" Huyền Ca khoát tay kéo cánh tay Chu Phượng lại, kéo Chu Phượng đến sau giả sơn, "Chu Phượng, đây... Là thừa tướng đại nhân bảo ta đưa cho ngươi."
"Cho ta?" Chu Phượng nghiêng đầu, nhìn thấy Huyền Ca đưa một cái hộp gỗ nhỏ hẹp dài cho hắn, cái hộp gỗ có giấy niêm phong, trên mặt viết văn tự nguệch ngoạc mà Chu Phượng nhìn không hiểu.
"Đây là cái gì?"
"Ta cũng không biết." Huyền Ca lắc đầu, hạ giọng, "Thừa tướng đại nhân không nói cho ta biết đây là cái gì, hắn chỉ nói bảo ta cầm nó giao cho ngươi, còn nói cái gì mà... Chỉ cần đem chôn vật này dưới tế đàn trong ngày cầu phúc, vương gia sẽ hồi tâm chuyển ý, sẽ yêu ngươi."
"Thật hay giả vậy?!" Hai mắt Chu Phượng mở to trợn tròn, vẻ mặt khó thể tin được.
"Thừa tướng đại nhân hắn nói như vậy... Ngươi cũng biết, từ trước tới nay, Thừa tướng đại nhân đều coi trọng ngươi nhất, thích ngươi nhất."
Được Huyền Ca tâng bốc, trong lòng Chu Phượng sinh ra đắc ý, nhưng giây tiếp theo, trên mặt hắn lại phủ kín một tầng vẻ lo lắng.
"Nhưng mà, nhưng mà mặt của ta..."
Chu Phượng sờ sờ vết sẹo lưu lại trên mặt của mình, hai mắt nhất thời lại ươn ướt.
Mặc dù thoa thuốc mỡ Triển Thiên Bạch cho hắn, khuôn mặt của hắn cũng không thể phục hồi như cũ giống lúc ban đầu được.
Lúc hắn vẫn còn mĩ mạo, vậy nhưng Đoan Mộc Ly khi đó cũng hờ hững với hắn, hiện tại hắn biến thành bộ dáng này, càng không có cách nào trông mong Đoan Mộc Ly yêu hắn.
"Cho nên thừa tướng đại nhân mới bảo ta cho ngươi thứ này! Nghe nói thứ này rất linh, là một loại chú thuật, có thể làm cho vương gia yêu ngươi."
Hai tay ra sức nắm chặt hộp gỗ nhỏ hẹp dài, trái tim Chu Phượng đập thình thịch, nhịp thở hô hấp cũng thay đổi.
"Thật vậy sao? Chỉ cần có thứ này, vương gia hắn sẽ yêu ta..."
Trong khoảnh khắc, trong đầu Chu Phượng dần hiện lên thân ảnh của Triển Thiên Bạch.
Nếu hắn dùng loại cách này khiến cho Đoan Mộc Ly yêu hắn, vậy Triển Thiên Bạch thì phải làm sao đây?
Chu Phượng lắc lắc đầu, trong lòng nói thầm: Chu Phượng ngươi có phải là bị ngốc không? Thời điểm này còn quan tâm Triển Thiên Bạch làm cái gì?
"Được rồi, vậy thay ta cảm ơn thừa tướng đại nhân, ta nhất định sẽ không cô phụ sự ưu ái của thừa tướng đại nhân."
Gặp phải Chu Phượng vẻ mặt nghiêm túc nói lời tạ ơn, Huyền Ca nheo mắt lại, hai mắt đọng nước, "Chu Phượng, ngươi nhất định phải cố lên! Thừa tướng đại nhân có nói, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, ngươi nhất định không thể bỏ lỡ, nếu như vẫn không làm cho vương gia vui vẻ được, đến lúc đó... Ngươi, còn có ta cùng Lam Tẩm... Chúng ta làm không tốt sẽ bị thừa tướng đại nhân xử lí mất..."
Huyền Ca rụt bả vai, càng nói càng hoảng sợ.
"Yên tâm yên tâm!" Chu Phượng vỗ bả vai của Huyền Ca, "Không phải chỉ là cầm nó chôn bên dưới tế đàn thôi sao! Không thành vấn đề, giao cho ta đi!"
"Ừ, ta biết ngươi đáng tin nhất." Huyền Ca cười lên, nụ cười hồn nhiên.
Hiến tế cứ thế đâu vào đấy mà tiến hành, tất cả công việc đều giao cho Phạm Ninh chủ trì, vương phủ từ trên xuống dưới chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của Phạm Ninh.
Nhưng thời gian trôi qua, nội tâm Triển Thiên Bạch lại ngày một trở nên bất an.
Biết rõ vị trí nơi vương phủ này quả thực là phong thuỷ bảo địa của Nam Sở, nhưng mà, thiết lập bố trí tế đàn hướng thiên cầu phúc trong phủ đệ của vương gia, đây cũng là lần đầu nghe thấy trong các triều đại.
Theo hắn thấy, đây càng như là một âm mưu Phạm Ninh thận trọng trăm phương ngàn kế.
Nhưng cho dù Đoan Mộc Ly quý là hoàng thúc, cũng là thần tử của Đoan Mộc Nam, cẩn tuân thánh ý vì quân phân ưu là bổn phận của người làm thần tử.
Triển Thiên Bạch tiến lên từng bước đi tới bên người Đoan Mộc Ly, mắt nhìn về phía trước.
Trong đình viện rộng lớn phía trước, tế đàn đã dựng gần như hoàn thành rồi.
"Không biết lần này Phạm Ninh lại đang chơi thủ đoạn gì đây?"
Con ngươi đen thâm thúy trượt đến khóe mắt, Đoan Mộc Ly lặng lẽ liếc nhìn Triển Thiên Bạch.
Sườn mặt của Triển Thiên Bạch trắng nõn tuấn tú, làm cho hắn không nhịn được muốn âu yếm.
"Ngươi là đang quan tâm ta sao?"
"Ta là đang nhắc nhở ngươi." Triển Thiên Bạch quay đầu đối diện với Đoan Mộc Ly, ánh mắt sắc bén, "Ta dự cảm có điềm xấu."
Thấy Triển Thiên Bạch nghiêm túc, Đoan Mộc Ly nhún nhún vai, không nhịn được bật cười, "Cái lão bất tử Phạm Ninh kia không phải vẫn đều gây chuyện sao? Ta đã quen rồi... Ta ngược lại muốn xem, lần này hắn lại muốn chơi chút trò mới mẻ gì."
Con ngươi như chim ưng toát ra vài tia sát khí lạnh lẽo, Triển Thiên Bạch bất giác rùng mình một cái.
Có lẽ là nhiều ngày nay Đoan Mộc Ly đối xử với hắn quá mức dịu dàng khiêm cung, đến mức làm cho hắn suýt nữa quên mất, Đoan Mộc Ly từ trước tới nay cũng không phải là một con mèo nhỏ nhu thuận, mà là một con mãnh hổ.
Thấy được ngấn nhíu nơi chân mày của Triển Thiên Bạch, Đoan Mộc Ly thoáng nghiêng người tới gần bên tai Triển Thiên Bạch, nhỏ giọng lặng lẽ nói: "Ta kì thực còn rất hi vọng bản thân xảy ra chút chuyện... Như vậy có thể nhìn thấy bộ dáng ngươi đau lòng vì ta."
Giọng nam trầm thấp từ tính rung động màng nhĩ, Triển Thiên Bạch cảm nhận được nhịp đập của tim mình hơi tăng tốc.
"Ha..."
Con ngươi xinh đẹp của Triển Thiên Bạch nhuộm lên sắc đỏ nhàn nhạt như dưa hấu trượt đến khóe mắt, liếc nhìn Đoan Mộc Ly, "Làm sao ngươi biết nếu ngươi gặp chuyện không may ta nhất định sẽ đau lòng vì ngươi mà không phải vỗ tay trầm trồ khen ngợi chứ?"
"..."
Hai cánh môi mỏng giật giật, Đoan Mộc Ly cười khổ nhún nhún vai.
Hắn thật sự thua Triển Thiên Bạch rồi...
Triển Thiên Bạch nói không sai, về vấn đề này, từ trước tới nay hắn đều không tự tin.
Hôm nay là ngày hoàng đạo, cả kinh thành Nam Sở mọi người đều biết, Hoàng đế đương triều thiết hạ tế đàn ở vương phủ của Đoan Mộc Ly, hướng thanh thiên cầu phúc, cầu trừ bệnh tiêu tai.
Trên ngã tư đường nơi nơi đều là thị vệ nghiêm trận dĩ đãi, do hai người Hộ Quốc đại tướng quân Cao Nam Phong cùng Trấn Nam đại tướng quân Lương Tu mở đường, hộ tống tiểu Hoàng đế Đoan Mộc Nam ngồi bên trong kiệu, Phạm Ninh cùng các quân thần chính khách khác theo sát sau đoàn xe, chậm rãi đi về phía vương phủ của Đoan Mộc Ly.
Đợi cho tất cả mọi người an vị ở vương phủ, hiến tế chính thức bắt đầu.
"Hoàng Thượng, vì này chính là Ca Tát vu sư mà lão thần ngàn dặm xa xôi tìm thấy từ dị tộc." Phạm Ninh nói xong, một nam tử thoạt nhìn đầu tóc bù xù điên điên khùng khùng đeo mặt quỷ nhảy ra từ phía sau Phạm Ninh, cách ăn mặc quần áo của nam tử này vừa nhìn liền biết không phải người Nam Sở, trên người đeo đầy các loại trang sức màu sắc rực rỡ, còn có chuông đồng cùng chuông bạc, mỗi khi di chuyển một chút sẽ phát ra tiếng vang chói tai.
"Vị Ca Tát vu sư này có danh vọng cực cao trong dị tộc, chuyên phụ trách trừ quỷ trừ bệnh cầu phúc cứu tế, để hắn đến chủ trì đợt hiến tế này, long thể của Hoàng Thượng nhất định có thể sớm ngày bình phục."
"Ừm..."
Nhìn thấy Ca Tát vu sư giương nanh múa vuốt trước mắt mình, Đoan Mộc Nam sắc mặt tái nhợt thong thả gật đầu một chút, tỏ vẻ hài lòng.
Quần thần an vị, hiến tế bắt đầu.
Ca Tát vu sư một tay cầm cây thần trượng dài đen nhánh, trên đỉnh thần trượng treo lông vũ cùng chuông đủ màu, trên tay kia thì theo một cái bao tay bằng da thật dày, nhảy múa trước tế đàn cực lớn, miệng luôn phát ra thanh âm quái dị.
Chưa bao giờ chứng kiến qua hiến tế như vậy, một đám quần thần ngồi vây quanh bốn phía tế đàn tất cả đều nín thở ngưng thần, thở cũng không dám thở mạnh một hơi.
Đoan Mộc Ly cùng Phạm Ninh ngồi tách biệt hai bên trái phải của Đoan Mộc Nam.
Con ngươi đen thâm thúy trượt đến khóe mắt, Đoan Mộc Ly bất động thanh sắc liếc nhìn Phạm Ninh liền nhìn thấy khóe môi Phạm Ninh trước sau giương lên, tươi cười đắc ý.
Bọn hạ nhân trong vương phủ tất cả đều đứng phía sau chỗ ngồi của quần thần, rướn cổ nhìn về phía nơi hiến tế của Ca Tát vu sư.
Trong số đó còn có Triển Thiên Bạch.
Con ngươi đen lúng liếng nhìn không rời mắt, chằm chằm nhìn Ca Tát vu sư đang thần thần bí bí lẩm bẩm khoa tay múa chân trước tế đàn, trong lòng không ngừng thầm nhủ.
Vừa này Phạm Ninh giới thiệu vị vu sư này đến từ dị tộc?
Ấn đường hơi nhíu lại, Triển Thiên Bạch suy nghĩ, nếu vị vu sư này thật sự đến từ dị tộc, vậy chẳng phải xem như đồng hương với hắn sao?
Tuy nói Triển Thiên Bạch từ lâu đã sống ở Dao Quốc, cũng không có quá nhiều khác biệt với người Dao Quốc hay Nam Sở, nhưng trên thực tế, truy nguyên xuất thân, hắn chính là dị tộc.
Truyện Đô ThịBên cạnh, Lam Tẩm và Huyền Ca đứng chung một chỗ. Huyền Ca đối với màn biểu diễn của Ca Tát vu sư tràn ngập hứng thú, mà Lam Tẩm lại trước sau như một mặt không đổi sắc, không nhìn ra hắn đối với cái lễ hiến tế quỷ dị này có suy nghĩ gì.
Bên cạnh nữa là Lý quản gia, Chu Phượng, Hương Linh cùng với các hạ nhân khác của vương phủ.
Môi mím lại, độ cung hơi giương lên, hai mắt Chu Phượng nhìn chằm chằm tế đàn phía trước, đáy mắt lóe ra tia hưng phấn.
"Hây hây hây hây hây..." Ca Tát vu sư nhảy múa trước tế đàn xong, lại nhảy đến trước người Đoan Mộc Nam, cầm thần trượng trong tay vẽ vòng tròn quanh thân Đoan Mộc Nam, ngay sau đó lại giống như đang xua đuổi cái gì, sau đó, hắn đột nhiên làm ra động tác khoa trương như là bừng tỉnh đại ngộ.
"Ta đã biết rồi!"
Ca Tát vu sư hô to một tiếng.
Cả người Đoan Mộc Nam run run, chỉ thấy Ca Tát vu sư quay người lại, lại trở lại trước tế đàn rộng lớn, giơ cao lên thần trượng trong tay chỉ về phía trung tâm tế đàn.
"Hoàng Thượng long thể bất an chính là do có kẻ xấu hạ chú, chú thuật ngay tại nơi này!"
Ầm ầm!
Đột nhiên, chính giữa tế đàn nổ tung.
"Hộ giá! Hộ giá!"
Phạm Ninh hô to lên, Cao Nam Phong bước vọt một cái đến trước người Đoan Mộc Nam.
"Khụ khụ... Khụ khụ khụ..."
Một trận đất đá mịt mù, Đoan Mộc Nam khoát tay, phẩy đi cát bụi trước mắt.
"Hoàng Thượng mau nhìn kìa!"
Đúng lúc này, Phạm Ninh soạt một cái đứng lên, hai mắt mở to, chỉ về phía chính giữa tế đàn bị nổ tung.
Bên trong hoàng thổ chôn một cái hộp gỗ nhỏ.
Vừa trải qua một trận bạo tạc, bên trong có thứ gì đó như ẩn như hiện.
"Đó là..."
Hai tròng mắt Đoan Mộc Nam trợn trừng, quá mức sợ hãi.
Ca Tát vu sư lấy thứ bị chôn dưới đất ra, giơ lên cao trước mặt Đoan Mộc Nam.
"Đây... Chính là căn nguyên Hoàng Thượng bệnh lâu không khỏi."
Soạt một cái, cùng lúc Ca Tát vu sư nói ra, Đoan Mộc Ly đứng lên, sắc mặt nghiêm trọng.
"Đoan Mộc Ly!"
Phạm Ninh giận dữ xoay người, mắt suýt nứt ra chỉ vào Đoan Mộc Ly, "Ngươi dám cả gan dùng vu thuật nguyền rủa Hoàng Thượng, phải bị tội gì?!"