Hôm nay vào thu, gió thu xào xạc, thời tiết chuyển lạnh, nội vụ thất trong vương phủ chế tạo thêm quần áo mới dày hơn, phân phát đến tay từng người.

Đoan Mộc Ly thay hoa phục tinh xảo rất nặng, đứng trước gương đồng, khí vũ hiên ngang trước sau như một.

Nhưng mày kiếm tựa như hai sợi dây gai không tháo được, nhíu đến gay gắt, thần sắc Đoan Mộc Ly ngưng trọng.

Triển Thiên Bạch đã bị bỏ đói ba ngày ba đêm. Ba ngày ba đêm, hắn một mực chờ đợi Triển Thiên Bạch yếu thế.

Nhưng đáng tiếc, Triển Thiên Bạch ngay cả gặp cũng không chủ động gặp mặt hắn một lần.

Lúc trước Triển Thiên Bạch còn liều mạng ở trước mặt hắn cầu xin tha thứ thay đám người Bao Bất Bình, nhưng mà từ sau khi hắn hạ mệnh lệnh để Triển Thiên Bạch chết đói, Triển Thiên Bạch cũng không còn xuất hiện trước mặt hắn.

Tim của Đoan Mộc Ly như bị người mạnh mẽ véo đau.

"Vương gia..."

Thanh âm lễ độ cũng kính của Lý quản gia gọi lại sự chú ý của Đoan Mộc Ly, Đoan Mộc Ly quay đầu lại.

Lý quản gia nhất thời hít ngược một ngụm khí lạnh.

Lý quản gia vắt hết óc nhớ lại, nhưng nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được bản thân làm sai chuyện gì. Nhưng nếu hắn không phạm lỗi sai gì, sao ánh mắt Đoan Mộc Ly nhìn hắn lại hung ác như thế? Giống như muốn ăn thịt hắn vậy.

Lý quản gia rụt cổ.

Liên tiếp ba ngày đều không nhìn thấy Triển Thiên Bạch, ánh mắt Đoan Mộc Ly hiện tại nhìn ai cũng như muốn ăn thịt người.

"Vương gia..."

"Chuyện gì?!" Thanh âm Đoan Mộc Ly lạnh như băng, sắc mặt càng lạnh đến mức có thể gạt xuống một tầng sương.

"Đó là... Hiện tại nội vụ thất phải phát quần áo để mặc vào thu... Tiếp đó là..."

Thấy Lý quản gia cứ ấp a ấp úng, Đoan Mộc Ly vốn tâm phiền ý loạn càng bực bội không thôi, "Có chuyện gì nói mau!"

"Thì là vương gia..." Cả người Lý quản gia hơi run run, "Chính là chuyện phát quần áo... Nô tài không biết có nên phát cho Triển Thiên Bạch hay không..."

Ba chữ "Triển Thiên Bạch" này Lý quản gia rất nhỏ giọng, cũng rất cẩn thận.

Trước kia Triển Thiên Bạch chính là người tâm phúc trước mặt Đoan Mộc Ly, mỗi khi nhắc tới Triển Thiên Bạch ở trước mặt Đoan Mộc Ly đều có thể nhìn thấy đáy mắt Đoan Mộc Ly tràn ra ý cười nồng đậm.

Nhưng mà hiện tại, Lý quản gia nhìn thấy rõ chữ "Xuyên" trên ấn đường của Đoan Mộc Ly nhíu càng sâu, con ngươi đen thâm thúy giống như nhiễm lên màu mực dày đặc, như vực sâu làm cho kẻ khác không rét mà run.

Lý quản gia không dám chắc chắn, nhắc tới Triển Thiên Bạch ở trước mặt Đoan Mộc Ly có thể làm cho Đoan Mộc Ly phát hỏa hay không.

Khoảng lặng trầm mặc lưỡng lự kéo dài giữa Đoan Mộc Ly và Lý quản gia khiến Lý quản gia chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

"Phát đi!"

Lúc sau, Đoan Mộc Ly thở ra một tiếng nặng nề, thanh âm trầm thấp vang lên.

"Vâng, vâng..." Lý quản gia khom lưng cúi đầu, muốn nói lại thôi.

Thấy Lý quản gia chậm chạp không rời đi, Đoan Mộc Ly mất kiên nhẫn hỏi: "Còn có chuyện gì nữa?!"

"Còn có... Còn có..." Lý quản gia ấp a ấp úng, "Vương gia, cái này... Triển Thiên Bạch đã bị bỏ đói ba ngày ba đêm, ba ngày ba đêm chưa ăn hạt gạo nào, nô tài sợ..."

Lý quản gia không dám nói tiếp câu sau chữ "sợ", cho dù hắn không nói, Đoan Mộc Ly cũng hiểu.

Đáy mắt như vực sâu cuồn cuộn nổi lên gió lạnh thêm rét thấu xương, Đoan Mộc Ly gầm lên giận dữ: "Cút xuống đi!"

"Nô tài tuân mệnh..." Lý quản gia run lẩy bẩy lui xuống trước mặt Đoan Mộc Ly.

Ầm!

Cánh tay lớn vung lên, Đoan Mộc Ly nện một quyền lên vách tường bên cạnh, vách tường nhất thời vụn thành một mảng như lưới nhện.

Bị bỏ đói ba ngày ba đêm, Triển Thiên Bạch đang giặt quần áo ở bên hồ, trước mắt khi thì một mảnh tối đen, tầm mắt mơ hồ không rõ.

Trên tay không có khí lực, hô hấp cũng càng khó khăn, Triển Thiên Bạch cảm giác bản thân có lẽ sắp đến lúc chết.

Chết...

Hắn chưa bao giờ sợ chết, chết ở trên chiến trường là tâm nguyện của hắn.

"Ha... Hahaha..."

Đột nhiên, Triển Thiên Bạch nhếch môi, phát ra tiếng cười khổ thê lương thảm đạm.

Lúc trước bị Cảnh Dao Hoàng đế ban thưởng rượu độc, hắn tội gì phải lưu luyến dương thế?

Sớm biết có ngày hôm nay, còn không bằng lúc trước trực tiếp bị độc chết ở trên chiến trường, như vậy hắn còn có thể chết vinh quang một chút.

Triển Thiên Bạch cảm giác ngực trái của mình như bị khoét mất một miếng thịt, vừa đau đớn lại trống rỗng.

Thân thể suy yếu rất nhanh đã không chống đỡ được nữa, có lẽ giây tiếp theo hắn sẽ ngất xỉu ở bên hồ, sau đó cứ thế mà chết đi...

Đang sống sờ sờ bị đói chết quả là một loại tra tấn không phải của người, Triển Thiên Bạch nghĩ tới Đoan Mộc Ly, không biết nếu hắn đi cầu xin Đoan Mộc Ly, Đoan Mộc Ly có cho hắn một cái thống khoái không.

Triển Thiên Bạch lắc đầu, đôi môi mỏng khô khốc tái nhợt khẽ mở, thanh âm khàn khàn suy yếu, "Không phải... Đoan Mộc Ly mới không cho ta một cái thống khoái..."

Đoan Mộc Ly...

Nghĩ tới ba chữ này, Triển Thiên Bạch cảm giác như trái tim mình đang bị xé ra thành từng mảnh, ném vào bên trong hồ nước đêm đông lạnh như băng.

Đau quá...

Triển Thiên Bạch không biết vì sao mình lại đau như vậy.

Ba ngày liên tiếp, mỗi khi nghĩ đến Đoan Mộc Ly, hắn đều đau đến tê tâm liệt phế, không thể hít thở nổi.

Vậy nên, hắn cố hết sức có thể ép bản thân không được nghĩ đến Đoan Mộc Ly.

Muốn Đoan Mộc Ly có thể thế nào?

Ngoại trừ thủ đoạn dùng tra tấn hắn càng thêm tàn nhẫn ra, Đoan Mộc Ly còn có thể làm cái gì cho hắn?

Mi mắt càng trở nên nặng nề, ngực Triển Thiên Bạch phập phồng bất định, tầm nhìn rõ ràng là một mảnh mơ hồ, nhưng gương mặt của Đoan Mộc Ly lại càng ngày càng rõ ràng.

Triển Thiên Bạch cho rằng quả thực là đang tự ngược chính mình!

Ngẩng cái đầu nặng trình trịch lên... Trước mắt hắn là hồ nước dao động chiếu sáng long lanh.

Chẳng hề muốn chết uất ức như thế...

Hắn còn chưa cứu được Bao Bất Bình cùng các huynh đệ ra, còn chưa khôi phục võ công chiến thắng Đoan Mộc Ly, còn có rất nhiều rất nhiều chuyện chưa làm... Tự sát đối với Triển Thiên Bạch mà nói như là biểu hiện của sự bất lực vậy.

Triển Thiên Bạch đứng lên, cảm giác như mặt đất dưới chân đang rung chuyển.

Từng bước, từng bước... Triển Thiên Bạch không biết có phải bản thân đang đi về phía bờ hồ hay không, ý thức tựa hồ đang dần xa cách hắn...

Hàng mi dài run rẩy khép lại, thân ảnh của Đoan Mộc Ly trước mắt khi thì rõ ràng, lúc thì mơ hồ...

Ấn đường của Triển Thiên Bạch lờ mờ hiện lên vết ngấn nhíu lại.

Đoan Mộc Ly, không phải ngươi muốn khiến ta chết sao? Ta đây thành toàn cho ngươi...

"Triển công tử, không được!"

Bịch!

Thân thể suy yếu của Triển Thiên Bạch gục ở bên hồ.

Trong ánh mắt mông lung dần trở nên rõ ràng phản chiếu ra gương mặt hoảng sợ tràn ngập lo lắng.

"Hương... Linh...?"

Đôi môi mỏng khô khốc yếu ớt hơi mở ra, Triển Thiên Bạch cuối cùng cũng nhận ra người đang ôm chặt lấy thắt lưng hắn.

Hương Linh gấp đến độ nước mắt lộp bộp rơi xuống.

"Triển công tử! Triển công tử ngươi làm sao có thể nghĩ quẩn trong lòng chứ? Ngươi không thể chết được a, Triển công tử!"

Hương Linh sốt ruột đến mức thanh âm cũng thay đổi.

Triển Thiên Bạch có chút hoảng hốt.

Hắn không thể chết được?

Tại sao hắn không thể chết được?

Hắn chết rồi... Bao Bất Bình cùng các huynh đệ sẽ không phải vì cứu hắn mà để bản thân gặp nguy hiểm nữa.

Hắn chết rồi... Đoan Mộc Ly sẽ không cần lãng phí thời gian để thay đổi các kiểu tra tấn hắn nữa.

Hắn chết rồi... Hắn sẽ không cần phải nhận lấy thống khổ tê tâm liệt phế nữa.

"Triển công tử, đây, Triển công tử... Đây, ngươi mau ăn đi!"

Hương Linh khóc đỏ mắt cũng không quên chuyện chính, nàng hoảng hốt lấy từ trong quần áo ra một bao giấy dầu, mở ra.

"Triển công tử, nô tỳ biết ngươi đói bụng lắm rồi, cho nên mới nghĩ bậy nghĩ bạ... Đến đây, mau ăn một chút gì đi!"

Trong bao giấy dầu đều là điểm tâm tinh xảo, có hạch tô, lục trà cao, bánh hạnh nhân, tổng cộng ba khối.

Triển Thiên Bạch bị bỏ đói suốt ba ngày, Hương Linh liền kiếm điểm tâm suốt ba ngày.

Nàng luôn muốn tìm cơ hội đến gần Triển Thiên Bạch nhưng mà luôn bị người nhìn chằm chằm.

Hiện tại vất vả lắm mới chuồn êm đến bên hồ, kết quả liền nhìn thấy Triển Thiên Bạch lắc lắc lư lư đi về phía bờ hồ, giống như muốn tự sát vậy.

Trong đầu Hương Linh lúc ấy trống rỗng, thân thể phản ứng trước, hoàn toàn dựa vào bản năng bước vọt một cái qua, liều chết ôm lấy thắt lưng Triển Thiên Bạch.

Triển Thiên Bạch thật sự gầy yếu vượt quá sức tưởng tượng của nàng.

Một nữ tử yếu đuối như nàng lại dễ dàng hạ gục được Triển Thiên Bạch, hơn nữa, sắc mặt Triển Thiên Bạch trắng bệch u ám, cảm giác như cả người đều gầy đi.

Hương Linh đây là đau lòng cho một người.

"Triển công tử, ngươi còn thất thần làm gì? Mau ăn đi chứ!"

Trong con ngươi không chút gợn sóng sợ hãi phản chiếu điểm tâm tinh xảo, Triển Thiên Bạch lắc đầu, "Hương Linh, ta không thể ăn."

"Tại sao?!" Hương Linh chấn động, "Ngươi không ăn thật sự sẽ bị chết đói đấy! Triển công tử, vương gia hắn chỉ là nhất thời tức giận quá mức, tin rằng rất nhanh sẽ nghĩ thông suốt thôi."

Nghe thấy Hương Linh nhắc tới Đoan Mộc Ly, cơn đau đớn khó mà chịu nổi lại một lần nữa xé rách ngực Triển Thiên Bạch.

Triển Thiên Bạch lại lắc đầu.

"Triển công tử!" Hương Linh sốt ruột, nước mắt lại lưng tròng, thanh âm nghẹn ngào, "Triển công tử... Không bằng thì ngươi cúi đầu với vương gia, cầu xin tha thứ, nói ít lời dễ nghe? Ngươi như bây giờ... Nô tỳ nhìn thấy thật sự rất khó chịu..."

Hương Linh còn nhớ rõ, khi mới gặp Triển Thiên Bạch, bộ dáng của Triển Thiên Bạch ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái.

Tuy bị Đoan Mộc Ly độc chiếm nhưng một thân ngạo cốt nam nhi anh khí, kết hợp cùng ôn nhu và kiên cường quả thực khiến Hương Linh kinh diễm.

Nhưng nhìn Triển Thiên Bạch hiện tại, sắc mặt vàng như nến, môi trắng bệch, gầy như que củi, tựa như bệnh nhân mắc bệnh nguy kịch, cũng có thể là cái xác không hồn.

Hương Linh rất sợ Triển Thiên Bạch thật sự chết đói, nhưng càng sợ linh hồn của Triển Thiên Bạch bị bóp chết hơn.

"... Cúi đầu? Cầu xin tha thứ?" Triển Thiên Bạch nhẹ giọng nói nhỏ, lại lắc đầu một lần nữa.

Vô dụng thôi...

Đoan Mộc Ly... Hận hắn.

Cho nên muốn khiến cho hắn chết.

Đơn giản vậy thôi.

"Ngươi đi đi... Hương Linh..." Triển Thiên Bạch nhẹ nhàng đẩy tay Hương Linh ra.

"Ta không đi!" Hương Linh trừng lớn mắt, chém đinh chặt sắt mà thét: "Trừ phi tận mắt thấy ngươi ăn ba khối điểm tâm này vào, nếu không đừng nghĩ khiến ta rời đi!"

"Ta sẽ liên lụy ngươi, Hương Linh." Lời nói của Triển Thiên Bạch rất thành khẩn.

"Triển công tử ngươi làm sao lại lề mề như vậy, mau ăn!" Hương Linh xắn tay áo lên, bóp miệng của Triển Thiên Bạch, cố gắng đút một khối điểm tâm vào.

Triển Thiên Bạch vốn đã đói đến không còn muốn ăn, hiện tại trong lòng lại nhấm nháp ra hương vị ngọt ngào, trong nháy mắt đã có cảm giác đói bụng.

Triển Thiên Bạch không khỏi cười khổ.

Rốt cuộc, là sinh vật, muốn sống là bản năng.

Mặc dù tâm đã chết nhưng cơ thể vẫn khát khao sống sót như cũ.

"Ăn có ngon không?" Nhìn thấy Triển Thiên Bạch rốt cuộc cũng ăn điểm tâm nàng mang đến, Hương Linh mừng rỡ khóc thút thít, "Triển công tử, ngươi sống thật tốt... Chống đỡ vài ngày nữa, tin rằng vương gia hắn nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý."

Hương Linh lại cầm lấy một khối điểm tâm, "A" một tiếng, đưa điểm tâm đến bên miệng Triển Thiên Bạch.

Đúng lúc này, nàng vô tình nghiêng đầu, đối diện với tầm mắt của Đoan Mộc Ly không biết đã đứng ở bên cạnh từ khi nào.

"Vương gia!"

Tay run lên, điểm tâm rơi xuống mặt đất.

Hương Linh lập tức bịch một tiếng quỳ trước mặt Đoan Mộc Ly.

Mi mắt đột nhiên nâng lên phía trước, Triển Thiên Bạch nhìn thấy Đoan Mộc Ly thì cả kinh thất sắc, trái tim trong nháy mắt giống như bị nhéo một chút, đập rơi nửa nhịp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play