Nhưng cuộc sống không bao giờ lúc nào cũng tận như nhân ý, cuối cùng cũng sẽ cho bạn một chút khảo nghiệm khiến cho bạn không kịp mà chuẩn bị.
Ngày hôm đó Hà Lạc Lạc chạy xong bản thảo chuẩn bị về nhà sớm một chút để đợi bác sĩ Nhậm tan làm.
Không ngờ tới lại có chuyện xảy ra.
Cậu cứ đứt đoạn mà nghe được vị đồng nghiệp bên cạnh làm về chuyên đề y khoa, một bên cầm điện thoại một bên lại nói gì đó.
Những từ như "bác sĩ thành phố", "náo loạn ở bệnh viện", "có bác sĩ bị thương" vân vân mây mây.
Trong nháy mắt máu của cậu cứ như dồn ngược lên, đại não phát ra những tiếng oanh minh, huyệt Thái Dương truyền đến những trận đau đớn.
Cậu cũng quên mất mình xông ra phòng làm việc như thế nào, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng gọi của đồng nghiệp ở phía sau.
Trên đường đi cậu chỉ biết cầu nguyện rằng Nhậm Hào ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì.
Điện thoại Nhậm Hào vẫn luôn gọi không được, vừa đến bệnh viện, nơi xảy ra chuyện đã được phong toả, Hà Lạc Lạc không thể tiến vào, cuống đến khóc rồi.
Ngay lúc đường cùng thì cũng may đụng phải Trạch Tiêu Văn.
"Lạc Lạc, cậu yên tâm, Nhậm Hào không sao cả, nhưng người bị thương nặng là một tiền bối cùng khoa với anh ấy, đối với anh ấy đả kích có lẽ rất lớn đấy. Hiện giờ cảnh sát tới rồi, các phòng ban đều bị phong toả rồi, bọn họ có lẽ hiện giờ đều ở trong phòng phẫu thuật hết rồi, một bên chờ đợi tình hình phẫu thuật, một bên còn phải làm ghi chép, nên có thể không để ý đến chuyện khác.
"Cậu nghe anh đi, trước cứ về nhà nghỉ ngơi, đợi anh ấy trở về."
"Tiểu Trạch, xảy ra chuyện lớn như vậy, em căn bản không có cách nào để mà an tâm trở về cả, không nhìn thấy anh ấy em không thể yên tâm."
Cũng thật may, không qua bao lâu, Nhậm Hào đã gọi lại rồi.
"Lạc Lạc, em yên tâm, anh không sao cả. Nhưng có khả năng đêm nay anh không thể về được, em trước cứ về nhà đi, cũng đừng có nghĩ quá nhiều."
Sau khi bình tĩnh lại, Hà Lạc Lạc mới biết được tính nghiêm trọng của sự việc này thông qua nhóm phóng viên.
ngôn tình hàiMặc dù cậu rất biết ơn vì Nhậm Hào vẫn bình an, nhưng cậu thực sự rất phẫn nộ trước những hành động tàn bạo của kẻ côn đồ.
Cậu cũng nhìn thấy những người trên mạng đang rất khủng hoảng và bất an.
Là một phóng viên, điều tra rõ chân tướng, truy cầu chính nghĩa chính là trách nhiệm của cậu.
Thế là cậu chủ động báo cáo với cơ quan báo chí phối hợp với đồng nghiệp liên quan để theo dõi sự kiện này.
Nhậm Hào trở về nhà đã vào lúc rạng sáng, nhìn thấy Hà Lạc Lạc ôm lấy máy tính nằm ở phòng khách ngủ thiếp đi.
Vừa định đem người ôm về giường ngủ, cậu liền bị làm tỉnh rồi.
Bạn nhỏ ngay lập tức ôm chặt lấy anh.
Đột nhiên lại phát hiện trên cánh tay anh băng vải, sợ làm đau đến anh, doạ đến mức vội vàng bỏ ra.
Dây cung cứ như căng cứng suốt cả đêm qua thời khắc này cũng được thả lỏng.
Bạn nhỏ vừa khóc vừa hỏi anh có đau hay không.
Tay của anh thì không đau, nhưng tim của anh thì sắp đau chết rồi.
Anh không nguyện ý để cho bạn nhỏ của anh thay anh tiếp nhận phần thống khổ này.
"Nhậm Hào, cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng tuyệt đối đừng kiềm nén, lần này đổi lại là em chăm sóc anh."
Vào thời khắc này anh đột nhiên phát hiện ra bạn nhỏ của anh đã thực sự trưởng thành rồi.
Tình yêu của bọn họ vô cùng ngang nhau, cùng nhau trao đổi sức mạnh lực lượng cho nhau.
Trái tim lo sợ bất an của anh cuối cùng cũng nhận được một tia ôn noãn.
Bởi vì cánh tay bị thương cộng thêm là người tận mắt chứng kiến hiện trường vụ án, lại từ chối không muốn tư vấn tâm lí, bệnh viện lúc này chỉ có thể cưỡng chế yêu cầu Nhậm Hào ở nhà tịnh dưỡng mấy ngày.
Hà Lạc Lạc đem công việc đều chuyển về nhà, một bên viết bản thảo một bên lại liên hệ với đồng nghiệp ở hiện trường sự kiện lần này để theo dõi.
Ngày thứ nhất, Nhậm Hào bị nhốt ở trong phòng.
Ngày thứ hai, Nhậm Hào vẫn kiến quyết cái gì cũng không nói. Chỉ lặng lẽ một mình ở ban công hút thuốc.
Ngày thứ ba, sau khi tiếp xong một cuộc điện thoại, Nhậm Hào cuối cùng cũng mở miệng rồi.
"Học trưởng cuối cùng cũng cứu được rồi, hiện tại vẫn còn trong ICU để quan sát, nhưng bệnh tình về cơ bản đã ổn định rồi."
"Quá tốt rồi, đây chính là vạn hạnh trong bất hạnh, thật cảm ơn trời."
"Nhưng anh ấy sau này đến phẫu thuật cũng không làm được nữa rồi."
"Lạc Lạc, em có nhớ em từng hỏi anh tầm quan trọng của đôi tay đối với bác sĩ. Đối với một bác sĩ ngoại khoa mà nói, cơ hồ là mỗi ngày đều muốn tham gia vào các cuộc phẫu thuật lớn lớn nhỏ nhỏ, tay chính là toàn bộ của bọn anh. Mà hiện tại, anh ấy mất đi hi vọng, em nói, anh ấy nên làm thế nào."
"Anh ấy còn trẻ như vậy, ưu tú như vậy, tương lai còn có rất nhiều khả năng hi vọng. Nhưng bây giờ đã bị một đao cắt đứt rồi."
"Anh nhìn thấy có rất nhiều người đều nói tương lai anh ấy là hi vọng của y học. Nhưng anh thực sự hi vọng biết nhường nào anh ấy chỉ là một người phổ thông bình thường, đừng đi trên con đường học y này, tràn ngập là nhiệt huyết kết quả lại đổi lấy được gì chứ."
"Nhưng rồi anh lại đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu như là anh, làm lại từ đầu, anh sẽ chọn như thế nào."
"Anh phát hiện, cho dù cuộc sống có được viết lại, anh vẫn sẽ nghĩa vô phản cố* mà lựa chọn con đường này. Cho dù có tuyệt vọng, anh cũng sẽ không tình nguyện từ bỏ hi vọng, đặc biệt là khi có thể mang lại cho người khác khả năng hi vọng.
(Nghĩa vô phản cố – 义无反顾
– yì wú fǎn gù: (thành ngữ) đại loại là vì chính nghĩa, đạo nghĩa, ko do dự, ko quay đầu nhìn lại.)"Anh nhớ khoảnh khắc lần đầu tiên anh bước vào bệnh viện, thứ để lại cho anh ấn tượng sâu sắc nhất không phải là nhóm nhân viên y tế mặc áo blouse trắng thần thánh cao thượng kia, mà là những người ương ngạnh chiến đấu chống lại vận mệnh trong ICU kia. ICU rất yên tĩnh, những bệnh nhân có bệnh chứng nặng toàn thân đều cắm các loại ống, trong phòng bệnh chỉ có dụng cụ cùng âm thanh của những giọt dịch quy luật tí tách rơi, nhưng em chắc chắn vẫn có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng trong sự quật cường, chính là loại khát vọng sinh tồn. Anh mặc dù rất hận, nhưng anh không có tư cách nào tước đoạt đi khát vọng sống của người khác, hơn nữa anh có cái năng lực ấy, có thể giúp đỡ càng nhiều người được hưởng thụ cuộc sống tốt hơn."
"Nhậm Hào, anh có nhớ lúc đầu em vì sao lại muốn làm phóng viên không? Chính là bởi vì em xem được một quyển sách tên là "Nhìn thấy", em có ấn tượng rất sâu sắc, bên trong có một chương ghi chép về SARS. Biết được và cảm nhận được, là hai việc khác nhau. Em kính nể vì ở một nơi mà người người khủng hoảng trong nước mắt, những nhân viên y tế ở tuyến đầu vẫn chưa bao giờ ngừng nuôi hi vọng. Đồng thời em cũng cảm nhận được lời nói mang lại sức lực cho con người. Em lúc ấy cảm thấy bản thân khẳng định không thể làm được bác sĩ, vậy thì phải nỗ lực để trở thành một phóng viên tốt."
"Đừng bởi vì đã đi quá xa, lại quên mất chúng ta vì sao lại xuất phát."
"Bi kịch như thế này ai trong chúng ta cũng không nguyện ý để nó phát sinh."
"Nhưng em nghĩ nếu như là học trưởng, để cho anh ấy lại chọn lựa một lần nữa, lựa chọn của anh ấy cũng sẽ giống như anh thôi."
"Người phạm sai lầm nhất định phải vì thế mà trả giá, nhưng những người khác cũng không nên cứ trầm mê trong sự dằn vặt."
"Em biết những lời nói cổ vũ nói ra rất dễ dàng, nhưng em tin tưởng nếu là anh, nhất định có thể."
"Sứ mệnh mà các anh gánh trên vai còn rất nặng, nếu như đã chọn đi trên con đường này, có khó khăn nữa, em cũng sẽ đồng hành cùng anh bước đến cuối cùng."