01.

Tôi là Meguro Ren, thành viên của Snow Man, một nhóm nhạc nam năng động thuộc Johnny Entertainment.

Thật ra tôi không phải thành viên của Snow Man ngay từ đầu, tôi là người gia nhập sau. Khi tôi bỗng nhiên gia nhập với tư cách thành viên chính thức của nhóm, rất nhiều fan không thể chấp nhận được chuyện này, tôi hiểu, một nhóm nhạc nam mà mình yêu thích đã lâu bỗng nhiên có thêm thành viên mới, giống như một món ăn ngon bỗng nhiên bị thay đổi, bị cho thêm gia vị, không ai biết món ăn có còn ngon nữa không, không ai biết sự thay đổi này là tốt hay xấu, nên không ai có thể ngay lập tức chấp nhận.

Khoảng thời gian ấy tôi chỉ có thể tích cực tham gia các hoạt động của nhóm, nghiêm túc hết sức trong công việc. Quản lý tịch thu điện thoại của tôi, không để tôi đọc được những lời ác ý trên mạng.

Thật ra tôi vẫn ổn, tôi nghĩ rằng, cho dù hiện tại khán giả ghét tôi như thế nào, rồi cũng sẽ có ngày họ thích tôi. Tôi biết như vậy có hơi tự phụ, nhưng con người tôi là vậy, tuy rằng có rất nhiều việc tôi không thể làm, nhưng tôi sẽ hết sức vì những gì mình yêu thích, cũng sẽ không phủ nhận những cảm xúc và suy nghĩ của bản thân.

02.

Tôi biết đến Michieda Shunsuke ban đầu là bởi vì Koji rất hay nhắc đến cái tên này, tôi cũng từng nói trên truyền hình rằng em ấy là một trong ba người đẹp nhất trong lòng Koji. Đồng đội của tôi cũng gật đầu tán thành, vừa là vì quan hệ của Koji và Michieda thật sự rất tốt, vừa là vì người trong công ty cũng ít nhiều biết đến vẻ đẹp tự nhiên của em.

Nhưng lịch sự là lịch sự, tôi và Michieda vẫn chưa nói chuyện với nhau lần nào.

Có vẻ rất lạ lùng khi tôi là một người dốt đủ mọi thứ ngoại trừ thể dục, trong mắt người khác có lẽ tôi chẳng khác gì một tên ngốc, nhưng tôi cũng là một người rất hòa đồng.

Khi Koji thấy tôi ngồi trong ký túc xá nghiêm túc đọc nội dung của chương trình sắp tham gia, anh vỗ vai tôi rồi nói: "Meme, em đã quá lo lắng đến mức tự ngăn cách mình với mọi người rồi đúng không?"

Khi ấy tôi chỉ biết vùi đầu trong đống kịch bản, nghe Koji nói vậy tôi ngơ ngẩn cả người. Anh đặt một hộp cơm lên bàn, mùi hương hấp dẫn quanh quẩn, tôi mới chợt nhận ra, phần kịch bản này chia cho hai người sẽ đỡ nặng nhọc hơn nhiều, sáng hôm ấy anh Koji đã nói sẽ giúp tôi, nhưng khi ấy tôi đang quá áp lực nên quên mất.

Anh ấy nói đúng, mười năm kinh nghiệm mới đổi lấy được một cơ hội debut, trong khoảng thời gian ấy, tôi trưởng thành hơn rất nhiều, cũng mất đi rất nhiều, không biết từ bao giờ mà tôi đã tự dựng nên một tấm khiên chắn trong suốt xung quanh mình, ngăn cách bản thân với thế giới xung quanh.

Tôi tự đi đến một hòn đảo cô độc.

Sau đó tôi gặp được Michieda Shunsuke mà mọi người hay nhắc tới.

Em ấy vẫn là một cậu bé mười mấy tuổi, công ty sắp xếp để tôi và em ấy đóng chung bộ phim 'Tình đầu chóng phai', việc đầu tiên tôi làm là đi hỏi Koji phương thức liên lạc của em ấy, sau đó nhắn tin chào hỏi.

Lúc đầu, tôi chỉ muốn tạo mối quan hệ tốt với em ấy vì chúng tôi sẽ đóng chung trong một bộ phim, nhưng sau đó chính tôi cũng không rõ, tại sao mình lại cứ nói chuyện với Michieda trong mấy tháng liên tiếp. Mỗi ngày khi tôi đã hoàn thành công việc, mở điện thoại lên thấy em ấy gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn, tâm trạng tôi sẽ thoải mái hơn hẳn.

Em ấy rất thích dùng biểu tượng cảm xúc, dần dần tôi cũng bắt đầu dùng emoji giống em.

Mới đầu chúng tôi chỉ trao đổi một số ý kiến về công việc, sáng sớm ngày em debut, tôi tranh thủ thời gian nhắn tin chúc mừng em, không ngoài dự đoán, sau đó tôi nhận lại được những lời cảm ơn rất dễ thương của em.

Sau khi tôi biết em đã hát ca khúc 'Secret touch' của chúng tôi vào ngày hôm đó, tôi lại càng vui hơn nữa.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ cảm tình mà tôi dành cho em bắt đầu tiến triển từ khi ấy.

Chúng tôi chụp mấy chục bộ tạp chí, tham gia rất nhiều buổi phỏng vấn lớn nhỏ, cũng không thể không kể đến thời gian quay phim.

Aoki trong phim có rất nhiều biểu cảm thú vị, nhưng điều khiến cho tôi kinh ngạc là, cậu bé Michieda đẹp như vậy nhưng lại không có chút gánh nặng hình tượng nào, khi cùng đạo diễn xem lại các biểu cảm của mình, em nói: "Không cần quan tâm đến mặt của em đâu ạ, đẹp xấu không quan trọng, quan trọng là đạt yêu cầu."

Em là một idol trẻ, nổi tiếng từ khi còn là một đứa trẻ, đâu đâu cũng có tin đồn, tôi cũng đã từng nghe một số người đoán già đoán non về em, bọn họ nói em dùng khuôn mặt đổi lấy tất cả, làm sao mà em đóng phim được? Em ngoại trừ đẹp ra thì còn có gì?

Tôi nghĩ chắc chắn Michieda biết những lời dị nghị này, nên em dùng hành động để từng bước chứng minh rằng, em có được ngày hôm nay không phải là nhờ vẻ bề ngoài. Em luôn có một nguồn năng lượng giúp em hoàn thành công việc thật tốt, và em sẽ không dừng lại cho đến khi mọi thứ được hoàn hảo.

03.

Rất nhanh đã quay đến cảnh Ida và Aoki cùng đóng kịch.

Bởi vì trang điểm cho kiểu nữ rắc rối hơn nhiều, nên tôi chỉ cần mặc bộ đồ hoàng tử rồi dặm phấn qua loa là có thể lên diễn, nhưng Michieda vẫn còn ngồi trước gương trang điểm để cho nhân viên tô tô vẽ vẽ.

Khoảnh khắc em trang điểm xong, tất cả nhân viên có mặt ở đó, bao gồm tôi, đều ngây ngẩn cả người. Tôi nghe thấy rõ ràng một nhân viên lẩm bẩm "Đẹp ghê", khi tôi đỡ lấy Michieda trong vai công chúa, dường như tôi cũng không thể rời mắt khỏi em.

Em đội tóc giả vàng óng, cổ cao nhỏ nhắn lộ ra cùng đường cong mềm mại.

Có lẽ Michieda không biết em đẹp đến mức nào, em ôm ngực hỏi tôi: "Tiền bối, em nằm ngửa như thế này có xấu lắm không ạ?"

Tôi nói: "Không xấu, rất hợp với hình tượng nhân vật."

Em gật đầu, đeo khẩu trang lên rồi bật cười. Tôi vô tình phát hiện cổ váy của em hơi lỏng, chỉ cần hơi cúi đầu là sẽ để lộ một mảng ngực trắng nõn.

Như vậy không được.

Tôi cố gắng hết sức túm chặt phần quần áo phía sau của em để chúng không bị tuột ra, người em khá nhẹ, eo đặt trên tay tôi, khiến cho tôi có ảo giác như mình đang ôm một đoá hồng trong tay. Michieda thật lộng lẫy, hương thơm trẻ trung của em cũng đủ khiến tôi nao lòng.

"Anh có thể mời em khiêu vũ không?"

Trong hậu trường, tôi không kìm được lòng mà quỳ một chân xuống đất, đưa tay mời Michieda. Mọi người đều nghĩ tôi làm vậy chỉ vì mục đích quay phim, chỉ có mình tôi mới biết, tôi thật lòng muốn khiêu vũ cùng em.

Cinderella đặt tay lên cổ tay tôi, rồi dần dần trượt xuống, bàn tay chúng tôi đan lấy nhau, cùng tự do khiêu vũ.

Michieda cúi đầu, tôi biết em đang ngại, dung nhan tuyệt trần của em, chẳng khác nào thiên sứ lạc xuống trần gian. Nếu phải chọn một người trở thành thiên sứ, ngoài Michieda ra, còn có thể chọn ai?

Tôi cố gắng để em quay lưng về phía máy quay - em đang rất hồi hộp, lòng bàn tay toát mồ hôi mỏng, em mở to mắt nhìn tôi xin giúp đỡ, đôi mắt đen nháy dường như biết nói, em muốn nói với tôi: Anh Ren, có thể nhanh chóng rời khỏi đây không?

Vậy nên tôi nói với người quay phim đang đi theo chúng tôi vào trong góc: "Được chưa? Không cần quay nữa đâu!"

Sau khi Michieda cởi váy, từ Cinderella trở lại thành Aoki, em đưa cho tôi một lon nước ngọt rồi ngồi xuống nói chuyện cùng tôi trên cầu thang.

Giác quan thứ sáu của tôi rất chính xác, Michieda nói em rất ngượng ngùng khi phải mặc váy trước mặt mọi người, nhờ có sự phối hợp của tôi nên mọi việc mới kết thúc tốt đẹp.

"Tiền bối Meguro đúng là một người rất chu đáo!"

Đó là những gì em nói về tôi.

Đúng là tôi thường quan tâm đến cảm xúc của đối tác khi quay chụp cùng, nhưng không có ai là hoàn hảo, không phải tôi luôn hiểu được nội tâm và suy nghĩ của tất cả mọi người, chỉ có Michieda, tôi luôn là người đầu tiên nhận ra sự khó chịu sâu trong lòng em.

Tôi thản nhiên chấp nhận việc tôi thích Michieda chỉ trong vòng một ngày.

Mười hai giờ đêm, phép thuật của bà tiên sẽ mất hiệu lực, Cinderella sẽ trở về hình dáng ban đầu. Nhưng có lẽ không ai biết, Michieda đã vĩnh viễn trở thành Cinderella duy nhất trong lòng tôi, không cần hài thuỷ tinh, tôi vẫn có thể tìm được em.

04.

Sau khi kết thúc quá trình quay phim, đạo diễn gặp riêng hai chúng tôi, nói chúng tôi nên dời sự chú ý đi, không cần nhập tâm vào bộ phim nữa, đã có rất nhiều diễn viên không thể rời bỏ một vai diễn từ vài năm về trước.

Tôi cảm thấy tôi chưa từng diễn, nói đúng hơn là, tôi không muốn rời khỏi thế giới của Ida và Aoki.

Đóng máy đồng nghĩa với việc tôi còn rất ít cơ hội để gặp Michieda, tuy rằng tôi đã trở thành tiền bối đáng kính của em, có lẽ những cố gắng của tôi đã khiến hai chúng tôi trở thành bạn bè, nhưng sẽ không thể là người yêu.

Em đã đến concert của Snow Man, em đứng dưới sân khấu giơ quạt tròn cổ vũ cho tôi. Có một lần tôi gọi em đến phòng thay đồ của Snow Man, mọi người đều nhiệt tình hỏi thăm em, tôi cầm chai nước còn một nửa chưa uống, và tôi nuốt hết những lời tôi định nói xuống tận đáy lòng.

Michieda bẽn lẽn đứng bên kia, chớp mắt nhìn tôi, nhìn thấy tôi không nói gì mà chỉ mỉm cười nhìn em, khuôn mặt em lập tức đỏ ửng.

"Tiền bối, sao anh không nói gì?" Tôi gọi em đến ngồi bên cạnh tôi, em gãi đầu như đang làm nũng tôi.

"Ôi, anh hồi hộp quá, anh không biết nên nói gì nữa." Tôi tỉnh táo lại, tầm mắt dời khỏi bờ môi của em, "Debut chưa được bao lâu mà Michieda đã trưởng thành hơn rất nhiều đó."

Em cười e thẹn khi nghe tôi khen, khuỷu tay tôi có thể cảm nhận độ ấm của em, khung cảnh ồn ào xung quanh cũng không thể thu hút sự chú ý của tôi, tôi trao trái tim mình cho Michieda, đôi mắt em trong veo, và tôi tự hỏi, Cinderella của tôi có thích tôi không, dù chỉ một chút thôi?

Dù chỉ một chút thôi, em có yêu tôi như tôi yêu em không?

Michieda như thuỷ triều ấm áp của biển khơi, ánh trăng chiều xuyên qua bọt nước, từng con sóng vỗ về hòn đảo đơn độc của tôi.

Tôi hạ quyết tâm phải theo đuổi em.

05.

Đương nhiên tôi sẽ không hấp tấp thú nhận với em ngay từ đầu, tôi vẫn mang thân phận bạn bè mà cư xử có chừng mực với em. Michieda là một cậu bé rất hiểu chuyện, từ khi tôi gọi em ấy ở sau hậu trường đến khi quay xong, em ấy luôn đăng tải những kinh nghiệm em thu được lên Jweb.

Sau khi đọc được bài đăng có liên quan đến mình của em, tôi cũng sẽ đăng một bài viết để đáp lại, cho dù là vô ích, cho dù Michieda không hề biết, chỉ cần bản thân tôi thấy thỏa mãn là đủ.

Cuối năm, buổi tổng duyệt của Jfes và đêm hội Kohaku diễn ra rất sôi nổi, tôi rất vui trong ngày biểu diễn, mặc dù tôi không thể hiện ra ngoài (tôi nghĩ vậy).

Tôi dừng lại trên sân khấu, ngay trước mặt người tôi yêu, giơ tay high-five với em, em mím môi đáp lại, tôi biết em đang ngại, nhưng không giống cách em ngại khi đóng vai Cinderella, kiểu ngại này của em thật sự rất đáng yêu, khiến cho tôi rung động.

Tôi chỉ muốn thể sự quan tâm tôi dành cho em trước mặt mọi người, để mọi người biết em là người quan trọng với tôi.

Tôi không thích yêu xa, tôi chỉ biết rằng nếu tôi thích em thì tôi phải thể hiện ra, giấu buồn khổ tương tư trong lòng đương nhiên không phải phong cách của tôi.

Nên tôi mời em ăn một bữa sau khi kết thúc công việc, cùng nhau bước sang năm mới, tôi cũng mua rất nhiều hải sản để sáng sớm hôm đó vừa ăn vừa xem tập đặc biệt của 'Tình đầu chóng phai'.

Tôi vốn định mời em ấy đi ăn tối, nhưng tôi không ngờ em nghĩ tôi mời em ấy về nhà xem 'Tình đầu chóng phai', tôi càng không ngờ em lại đồng ý.

Trời đêm sáng trong không tỳ vết với những ngôi sao nhỏ nhắn, tôi và Michieda ngồi trước TV, cùng xem tác phẩm của chúng tôi.

Mấy con hàu nằm trên vỉ bị nướng kêu xèo xèo, tôi gắp vài con cua nướng chín vào trong bát Michieda, em nhét nốt nửa con tôm vào miệng rồi nói với tôi: "Anh Meguro nấu ăn rất ngon, ừm, người nấu cũng ăn nhiều vào nha."

Em tẩm gia vị cho tôm, chấm nước sốt rồi đút cho tôi, dường như em không nhận ra như vậy quá thân mật.

Đúng lúc TV chiếu tới cảnh Aoki tỏ tình với Ida, tôi trầm ngâm một lát, sau đó cắn một miếng hải sản do người tôi yêu đút cho, miếng thịt tươi mềm khiến tôi cảm thấy rất dễ chịu.

Tôi quay đầu đi nướng hàu, lơ đãng hỏi: "Michieda, em đã có người mình thích chưa?"

Bên tai vang lên tiếng đũa rơi xuống đất, sống lưng Michieda thẳng tắp, hai tay chống gối.

Tôi nhìn em, làm như không có việc gì, nhưng thật ra trong lòng đang lo lắng. Tôi hỏi như vậy có đột ngột quá không? Tôi không muốn cố gắng bấy lâu nay của tôi để kéo gần khoảng cách giữa cả hai phải đổ sông đổ biển. Nên tôi vội vàng nói thêm: "Anh tán gẫu với em vậy thôi, Michieda không cần để ý, anh không có ý gì đâu." Tôi cầm lấy chai rượu Sake trên bàn, "Thì, người ta uống rượu xong thường hay nói linh tinh mà."

"Anh Meguro..." Michieda vẫn ngồi yên không nhúc nhích, "Thật ra anh có thể gọi em là Micchi."

"Được rồi, Micchi."

"Chuyện anh vừa hỏi, thật ra thì, có."

Ánh mắt em mơ hồ, sự trẻ trung hồn nhiên của em khiến tôi bất ngờ không kịp phòng bị. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Michieda như vậy, hào quang ngôi sao của em mờ nhạt đi, cậu bé trước mặt tôi giờ chỉ là một đứa nhỏ vừa chập chững biết yêu.

Tôi đột nhiên cảm thấy chua xót, bởi vì sau khi hỏi "Em đã có người mình thích chưa", tôi định hỏi "Nếu vẫn chưa có, vậy anh có thể theo đuổi em không?"

Nhưng em lại trả lời, "Có."

Tôi lấy cớ đi vệ sinh, sau đó đối mặt với bức tường lạnh lẽo, cẩn thận kể ra tất cả những người Michieda có thể thích, cuối cùng tôi kết luận: tôi không biết quá nhiều bạn bè của Michieda, biết đâu người em thích lại là một người không hề dính dáng gì đến tôi.

Nhưng tôi vẫn quyết định sẽ bày tỏ với em, chẳng sợ em từ chối, chỉ cần em hiểu lòng tôi, dù sao tôi cũng sẽ phải từ bỏ.

Trở lại phòng khách, Michieda đã thay thế vị trí của tôi, em ngồi lật đồ ăn trên vỉ nướng. Tôi tự rót cho mình một cốc nước, cốc nước lạnh lẽo có thể khiến cho tôi tỉnh táo hơn, một lúc sau, tôi nói: "Thật ra anh cũng có người mình thích."

"Là em, Micchi."

Vừa dứt lời, Michieda đứng hình, miệng em há to, bao nhiêu ngạc nhiên thể hiện rõ trên khuôn mặt.

Nhìn thấy phản ứng của em, lòng tôi trầm xuống, nhưng vẫn cố gắng nói cho hết: "Anh thích em được mấy tháng rồi, anh đã suy nghĩ rất lâu mới quyết định thổ lộ với em. Anh không muốn tạo áp lực cho em, Micchi không cần bận tâm chuyện anh là tiền bối của em, nếu em cảm thấy phiền thì cứ việc từ chối anh."

Lò sưởi khiến cho không khí xung quanh ấm áp hơn, hơi lạnh từ cửa sổ phả vào ngực trái, thân thể tôi một nửa ấm áp, một nửa giá lạnh, như bị nung nóng rồi lại rơi vào vực sâu đầy tuyết.

Michieda chống tay đứng dậy, lảo đảo ngã vào lòng tôi. Tôi lo lắng hỏi xem trán em có đụng vào đâu không, còn em, em khép hai cánh môi lại, đặt lên má tôi một nụ hôn.

Vòng tay ôm lấy vai tôi dần siết chặt, nhiệt độ của Michieda truyền sang cho tôi, cảm giác khó chịu nửa nóng nửa lạnh biến mất, thay vào đó là vui sướng tràn trề.

Tôi chạm nhẹ lên môi em, và tôi cảm thấy, em là người đẹp nhất mà tôi từng gặp.

06.

Michieda ngủ thiếp đi trước cả khi Ida và Aoki xác định quan hệ, mái tóc mềm mại cọ cọ trên vai tôi, tay vẫn đan chặt lấy tay tôi.

Thật ra tôi cũng buồn ngủ, nhưng tôi không cách nào ngủ được, người mà tôi thầm thương trộm nhớ đang nằm ngủ ngoan trong lòng, ngoài việc lén hôn lên tóc em, còn có không ít lần trong đầu tôi lặp lại hình ảnh em nhào tới hôn tôi.

Thỉnh thoảng Michieda lại xoay người điều chỉnh tư thế ngủ, má em áp sát ngực tôi, từ góc độ của tôi nhìn xuống chỉ thấy được hai má núng nính, mềm mềm hơn cả trẻ con.

Dễ thương.

Mọi người thường dùng từ này để miêu tả em, nhưng tôi cảm thấy chỉ có hai chữ này thì không đủ.

Lần đầu ngắm mặt trời mọc trong năm nay, tôi nằm trên sàn nhà, Michieda đã tỉnh, em nằm trong vòng tay tôi, và nhìn tôi chăm chú.

Em quay lưng về phía mặt trời, khiến tôi nhớ lại một câu nói tôi vô tình đọc được khi đang tìm cách tỏ tình với em.

Anh sẽ mất kiểm soát mỗi khi mặt trời mọc, còn em, chính là mặt trời.

Vì thế, cho nên, anh yêu em.

07.

Bởi vì Michieda đến nhà tôi khá vội, không mang quần áo để thay, mà chúng tôi lại rất trân trọng khoảng thời gian nghỉ ngơi ít ỏi đầu năm, nên tôi để em mặc đồ của tôi.

Hai chúng tôi đều mặc đồ đen, đội mũ đeo khẩu trang, chậm rãi đi lẫn trong đám đông, chẳng khác gì các cặp đôi khác.

Tiệm cafe rất đông người, tôi và Michieda chọn một bàn ở trong góc sau khi gọi đồ uống, em nắm đầu ngón tay của tôi miết qua miết lại, tôi cứ tạm cho đó là một vài trò nho nhỏ giữa những người yêu nhau.

Một nhóm người gần đó đang thảo luận về buổi phát sóng trực tiếp đêm giao thừa hôm qua, ai đó đã đọc to một bình luận ẩn danh, toàn là những lời không hay ho gì.

Này, sao nhìn Meguro Ren giống tắc kè hoa thế?

...

Tôi mang theo hai cốc đồ uống nóng về nhà, Michieda vẫn còn buồn rầu, đến khi đã vào nhà vẫn nắm chặt tay tôi. Em ôm tôi, gọi tên tôi, tôi đáp lại.

"Sau này không đến tiệm đó nữa." Em tức giận nói.

Tôi buồn cười nhìn em đổi ý: "Nhưng cũng không phải lỗi của trà sữa mà..."

Từ khi còn là một Jr cho đến tận bây giờ, tôi đã học cách che chắn cho bản thân khỏi những lời nói công kích từ bên ngoài, nếu người khác đánh giá khách quan, tôi sẽ khiêm tốn lắng nghe, nếu là chủ quan ác ý, tôi sẽ bỏ ngoài tai, cũng vì vậy mà tôi chưa từng phải nhíu mày đến một lần vì những gì không đáng.

"Meme." Michieda xen vào dòng suy nghĩ của tôi.

Tôi xoa đầu em, không hề biết em đang rất nghiêm túc.

Em vùi đầu vào ngực tôi, gằn từng chữ, "Vất vả rồi."

"Bất luận là ở phương diện nào, một mình Meme đã rất vất vả để có được vị trí như hôm nay."

Hơi thở của tôi như nghẹn lại, sau đó trở nên gấp gáp, và Cinderella của tôi tiếp tục, "Sau này đã có em, em sẽ luôn ở bên cạnh anh."

Giọng nói của em quá đỗi trong trẻo, như xuyên thấu vào tim tôi.

Tôi tự dựng nên một hòn đảo cô độc, nơi này có trời trong nắng ấm, nhưng không có sự sống, cho đến khi một con bướm ở vùng nhiệt đới vỗ cánh, nó dễ dàng mang sóng biển đến, và thế giới của tôi nổi lên một cơn sóng lớn.

Bạn hỏi tôi tại sao lại yêu em, rõ ràng những bình luận công kích em có không ít, nhưng em chỉ vụng về hôn tôi, nói với tôi em vẫn ở đây, xua đi sự cô đơn của tôi, an ủi tâm hồn tôi.

Đồng đội của tôi thường nói tôi dịu dàng, Michieda cũng nói tôi dịu dàng, nhưng tôi nghĩ, có lẽ một nửa sự dịu dàng của tôi là do em mang đến, đâu có ai mà không muốn có người thấu hiểu mình.

Tôi không cần đóng vai một người đàn ông trưởng thành, mà tôi là bạn trai của Michieda Shunsuke, không cần tích cực hướng về phía trước, không cần những lời nói rập khuôn để có được cảm tình từ khán giả, tôi có thể khóc, ở ngay trước mặt em.

Như vậy, thật tốt biết bao.

Em ôm chặt lấy tôi, tôi cũng ôm em, rồi lại phải luyến tiếc mà tách rời.

Nhưng chúng tôi, chắc chắn sẽ không tách rời, dù chỉ một khắc.

— End —

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play