“Biết gì chưa? Hôm qua Lam Anh mạo phạm Vương gia nên bị Vương gia đánh đấy.”
“Chuyện gì xảy ra thế? Chẳng phải nói Vương gia triệu kiến hắn là muốn cho hắn đi lập công sao?”
“Tên Lam Anh kia đúng là không biết điều, Vương gia triệu kiến mà hắn lại dám tới muộn nửa canh giờ, Vương gia quở mắng vài câu, không ngờ hắn trở nên nỏng nảy, nhục mạ Vương gia là ẻo lả.”
“Haizzz, Lam Anh này cũng quá to gan, tuy Vương gia đúng là rất giống một nữ nhân ẻo lả, nhưng cũng phải biết đừng nói ra chứ.”
“Đúng vậy, đây là điều tối kỵ trong quân đội.”…
Sáng sớm ngày thứ hai, từ trên xuống dưới quân doanh đều truyền lời đồn là hôm qua Lam Anh xảy ra mâu thuẫn với Vương gia. “Cấp báo!” Một tên lính nhỏ với vẻ mặt vội vã chạy về phía trước, đi thẳng vào đại doanh của tướng quân. Quấy rối mọi người đang nói nhỏ với nhau.

“Khởi bẩm tướng quân, tướng quân Lam Anh đã dẫn đầu mười bốn kỵ binh Phi Thiên rời khỏi đại doanh.”
“Cái gì?” Ba người Mặc Vũ giả vờ kinh ngạc.
“Chúng vừa mới đi, hơn nữa còn đi tới Hổ khẩu quan.”
“Truyền lệnh của ta, phái Dương Mạc đi đuổi theo Lam Anh, nếu hắn phản kháng thì giết không tha.”
“Tuân lệnh!” Tên lính nhỏ nhận mệnh đi khỏi.
“Mặc Vũ, giờ thì chỉ cần xem biểu hiện của Lam Anh nữa thôi.” Thượng Quan Kỳ khoanh tay vào ung dung nói, trên khuôn mặt vẫn chỉ cười nhạt.
“Ừ.” Nàng nhìn về phía xa, nếu có thể chiếm lấy Hổ khẩu quan thì bọn họ lại càng đi xa hơn, xa Phong quốc như vậy, còn xa Nguyệt quốc hơn, không biết bây giờ Lạc thế nào.
“Tiếp theo cần phải mai phục, nếu chúng ta có thể đoạt được thì phần lãnh thổ mất đi của Phong quốc sẽ đều được giành lại.” Mặc Phong bắt đầu hưng hấn nói kế hoạch sau này.
Nghe tới chuyện đó tâm trạng của Mặc Vũ cũng tốt lên, sẽ kết thúc nhanh thôi.
“Khởi bẩm Vương gia, Dương Mạc cầu kiến!” Quân Mạc Ngôn cúi người.
“Cho vào!”

Dương Mạc xông vào trướng, quỳ một chân xuống: “Tướng quân, thuộc hạ đáng chết!” Giọng nói khàn khàn, có lẽ là đau lòng vì Lam Anh.
“Thuộc hạ không thể bắt Lam Anh trở về, mười bốn kỵ binh Phi Thiên của hắn quá lợi hại, hơn nữa quân địch còn tới cứu viện cho hắn”
“Ồ?” Xem ra đã cắn câu rồi, Thượng Quan Kỳ và Mặc Phong liếc mắt nhìn nhau, giả vờ hoảng sợ.
Cúi người đỡ ông ta dậy, Mặc Vũ trấn an: “Mời Dương tướng quân đứng lên, bản vương biết ông đã hết sức cố gắng, ngài đừng nên tự trách mình.”
“Lam Anh đã đi theo mạt tướng nhiều năm, thật không ngờ hắn lại là người như thế!” Dương Mạc thở dài nói.
“Không, là lỗi của bản vương, hôm qua không nên nghiêm phạt hắn, bản vương cũng có chỗ sai, chắc Dương tướng quân cũng mệt rồi, ngài về nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Nàng uể oải phất tay, nàng thật không nỡ làm thế với một người già.
“Tuân lệnh.”

“Vũ nhi, nàng không nỡ lừa ông ấy?” Thượng Quan Kỳ nhìn nàng với vẻ nghi ngờ.
Nghe mấy lời này tức khắc nước mắt của Mặc Vũ rơi như mưa. “Kỳ, thật không ngờ rằng ta lại bị cuốn vào chốn phân tranh này, ta chỉ muốn sống thật vui vẻ, yên ổn hết một đời, nhưng bây giờ đã như vậy rồi, tuổi Dương Mạc đã cao, ta lại cứ lừa ông ấy hết lần này tới lần khác, ta không đành lòng!”
Mặc Phong ôm nàng vào trong lòng, hắn chưa từng nhìn thấy muội muội như vậy bao giờ. “Vũ nhi, tất cả rồi sẽ qua thôi!”
Thượng Quan Kỳ không nói gì, hắn chậm rãi đi ra bên ngoài, sau đó dừng lại một lát: “Vũ nhi, con đường đã đi được một nửa rồi, trách nhiệm, nàng cũng đã gánh vác, việc cần lừa dối thì nhất định phải lừa dối. Bây giờ nàng không phải là một nữ nhân bình thường, nàng là một phần của Phong quốc. Giờ ta mới nghẫm kĩ lại, đúng như lời Lạc nói: Nàng quá yếu đuối, nàng cần phải thay đổi để trở nên mạnh mẽ.” Nói xong bước đi thong thả ra bên ngoài trướng.
Vũ nhi, xin lỗi, thấy nàng như vậy ta không chịu nổi.
Ngơ ngác nhìn về phía hắn biến mất, Mặc Vũ đau lòng như dao cứa, thật sự phải thay đổi để mạnh mẽ ư? Lạc, đây là mong muốn của chàng sao? Chàng ở đâu, ta rất nhớ chàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play