“Tới nơi rồi!” Đợt tới khi Mặc Vũ cảm giác như mình đang đi vào cõi thần tiên thì Lý Vân Lạc đã ôm nàng xuống ngựa.
Nhẹ nhàng tháo khăn che xuống, Mặc Vũ không khỏi chép miệng, sao…sao lại có một nơi đẹp như thế, ngẩng đầu lên nhìn, mây núi nguy nga, đỉnh núi cao vút lên tận trời, mây che sương mù bao quanh, vài đám mây mờ ảo nhẹ nhàng quấn lấy như một thiếu nữ e thẹn. Dưới chân núi, tiếng suối chảy róc rách, trông như một viên ngọc bích nạm dưới chân núi. Cây cỏ xanh tươi tạo thành tầng như những cơn sóng màu lục, khiến người ta phải si mê đắm chìm trong đó. Thật đúng như câu nói:
( Mây trắng tan rồi lại hợp, thanh ái nhập khán vô. Giới hạn trung phong biến, âm tình chúng hác thù.) —> (Mây trắng tan rồi lại hợp, màu xanh hài hòa nhìn không thấy. Chia cắt ngang ngọn núi, trởi trong khe suối lạ)
(đây là ta tự dịch nha, khó hiểu quá +__+)
“Có đẹp không?” Lý Vân Lạc ôm lấy eo Mặc Vũ, nhẹ nhàng nói vào tai nàng.
“Sao chàng lại tìm ra được một nơi đẹp như vậy?” Một người thâm trầm như hắn làm gì có chuyện lãng mạn như thế, luôn luôn cẩn thận, nàng đoán mãi mà cũng không ra.
“Đây là nơi mẫu phi ta đã tạ thế.” Hắn buồn bã nói.

“Mẫu thân chàng?”
“Ừ, năm đó mẫu phi bị kẻ gian hãm hại, ta đã đưa tro cốt bà tới rắc ở nơi đây, nàng nhìn xem, nơi này trở nên thật đẹp, ta tin nhất định là mẫu phi trên trời đã linh thiêng.” Giọng nói của Lý Vân Lạc có vẻ nghẹn ngào.
Nhẹ nhàng xoay người ôm lấy hắn, Mặc Vũ nhu hòa nói: “Lạc, khổ cho chàng rồi, lúc nào ta cũng đều hiểu, tần phi mất nhưng còn có ta, ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh chàng.”
“Vũ nhi, ta đối xử như vậy với nàng, nàng không hận ta sao?”
“Hận, ta rất hận chứ” Đập nhẹ lên vai hắn, nàng bĩu môi tỏ thái độ bất mãn.
“Tin ta, ta sẽ không để nàng phải khổ nữa, cho ta thời gian có được không?” Ôm chặt lấy Mặc Vũ, hắn chính thức hứa với nàng.
“Ừ.”
Hai người ôm chặt lấy nhau thật tình cảm, rất lâu, rất lâu…
“Lạc, ta nhớ Tiêu Tiêu.” Chỉ cần Mặc Vũ nhớ tới việc nha đầu này có thể sẽ nhận lấy tổn thương khó có thể tưởng tượng ra thì trái tim trở nên đau nhói.
“Yên tâm, sẽ có người đi bảo vệ muội ấy.” Nữ nhân này sao lại ngốc đến thế, chuyên môn làm phã vỡ bầu không khí tốt đẹp.
“Bảo vệ?” Nàng không hiểu nhìn hắn.
Kéo nàng nằm xuống, từ từ ôm nàng vào trong ngực, “Vũ nhi, nàng biết không? Ta không chỉ là một Vương gia mà còn là các chủ Phi Ưng các”
“Phi Ưng các? Các chủ?” Ngẩng đầu lên, nàng khó hiểu nhìn hắn.

“Phi Ưng các là do ta, Kỳ, còn cả công chúa Mộng Nhi của Nguyệt quốc lập nên. Đây là lúc ta bị lưu vong nên mới có, mục đích chủ yếu là để đối phó với người trong triều đình.”
“Vậy thì đâu có quan hệ gì tới bọn họ.”
“Ngốc ạ, nàng cũng không chịu nghĩ xem tướng công của nàng có mị lực nhiều tới mức nào à. Bọn họ đều là vì khâm phục tướng công nàng nên mới tình nguyện đi theo đấy. Huống hồ sớm muộn gì tứ quốc cũng hợp nhất.” Véo nhẹ lên chóp mũi của nàng, hắn bật cười nói.
“Cho dù đại nghiệp thống nhất thiên hạ này là trọng trách của chàng thì có liên quan gì tới Tiêu Tiêu? Chẳng lẽ?” Nàng khó có thể tin nổi.
“Đoán đúng rồi, nhưng chỉ đúng một nửa, nếu phái một đám người tới bảo vệ thì quá lộ liễu, Hoa Vô Ngân là một nhân vật lợi hại, sẽ rất dễ bị phát hiện, Phi Ưng các lại là một tổ chức bí mật, trên đời chỉ có vài người mới biết được sự tồn tại của nó, ta không muốn bại lộ chỉ vì như vậy.”
“Vậy, rốt cuộc cách của chàng là thế nào, đúng là phiền phức.” Nói qua nói lại, cuối cùng Mặc Vũ đã mất kiên nhẫn.
“Mộng Nhi!” Hắn chậm rãi nói.
“Chàng muốn nói, chàng phái công chúa Nguyệt quốc tới bảo vệ công chúa Phong quốc. Nàng ta đồng ý ư?” Thật quá hoang đường.
“Tính tình Mộng Nhi cũng giống hệt Tiêu Tiêu, có nàng ta bên người muội ấy ta cũng yên tâm. Hơn nữa hộ vệ vẫn còn hơn là làm nha hoàn.” Đôi môi hắn giương lên thành độ cong mê người, tựa như đang thể hiện sự kiêu ngạo của hắn.

Mặc Vũ yên lặng nhìn nam nhân trước mắt này, vẻ lãnh khốc của hắn khiến nàng sợ hãi, sự chu đáo của hắn khiến nàng say mê, thật không ngờ đằng sau lớp mặt nạ lãnh khốc lại là một trái tim ấm áp như vậy, mấy năm nay chắc chịu không ít đau khổ, nam nhân như vậy thật khiến nàng yêu thương,
“Lạc, nàng ta có biết không?” Nàng căng thẳng nhìn hắn, trái tim đập mạnh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Ai nói nàng không quan tâm, nàng rất quan tâm có đúng hay không.
Cảm thấy bất ngờ, Lý Vân Lạc nở nụ cười, hóa ra nữ nhân ngốc này cũng biết ghen, “Ta chỉ nói ột mình nàng.”
“Lạc!” Hai mắt đẫm lệ mông lung, Mặc Vũ ào vào trong lòng Lý Vân Lạc, cảm thấy vô cùng xúc động.
“Vũ nhi, ta.” Lý Vân Lạc định nói nhưng lại thôi.
“Ừ?”
Lý Vân Lạc nhìn nàng rồi cười gian, xoay người một cái thật đẹp đã đặt nàng ở dưới thân, cúi đầu hôn lên môi nàng, hung hăn cướp lấy những thứ tốt đẹp của nàng. Mặc Vũ ôm nhẹ lấy thắt lưng hắn, hai người hôn nhau tới say sưa, dường như trong đất trời này, núi xanh nước biếc, hắn và nàng chỉ cần có nhau là đủ rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play